Hạ Sính Đình tay xách nách mang, chạy đón xe để thăm bà ngoại, bà ngoại là người mạnh mẽ nhưng có phần hơi cô lập, bà kiên quyết muốn sống một mình ở ngoại ô, không chịu dọn đến ở chung với con cháu. Hạ Sính Đình mỗi tháng đều dành chút thời gian đến thăm bà một lần, trò chuyện, mua cho bà đồ ăn ngon.

Vì chiếc Mini coupe của cô bị trục trặc phải đem đi sửa, đành ngồi xe bus, cô phải đi ba chuyến, vừa xuống xe thì di động trong túi vang lên thúc giục. Cô chuyển đồ từ tay phải sang hết tay trái, gắng sức mò mẫm điện thoại, vừa đi vừa nghe: “A lô.”

“Xin chào, tôi là dịch vụ khách hàng của công ty di động Trung Quốc, rất vui được thông báo với cô, cô đã được rút thăm trúng giải nhất, phần thưởng là một chiếc điện thoại di động Iphone 5.”

Hạ Sính Đình phản ứng cực nhanh: “Tôi là trung tâm tin tức di động điện tín, sau này lừa người khác làm ơn chuyên nghiệp một chút”, nói xong định cúp máy.

“Này này đừng cúp đừng cúp, tôi là Lăng Thiên Ý.” Bên kia vội nói.

“Anh bị bệnh hả?” Hạ Sính Đình không chút khách sáo.

Lăng Thiên Ý ngượng ngập: “Muốn đùa với cô tí thôi mà.”

“Muốn đùa cũng phải lựa trường hợp chứ.” Hạ Sính Đình nổi cáu, tay cô xách bao nhiêu thứ, dù truyện cười hay đến mấy cũng không cười nổi.

Lăng Thiên Ý lại rối rít xin lỗi, Hạ Sính Đình mới hơi nguôi giận.

“Tóm lại là anh có chuyện gì?” Trước mặt là nhà của bà ngoại, cô hít thở thật chậm, không thể để lộ dáng vẻ mệt mỏi, nếu không bà ngoại sẽ xót xa.

“Không có gì không có gì.” Lăng Thiên Ý cười: “Chỉ muốn hỏi cô buổi tối có rảnh không?”

“Không, tôi đang ở tỉnh khác.” Hạ Sính Đình thẳng thắn.

“Ồ vậy thì thôi.” Lăng Thiên Ý lúng túng cúp máy.

Hạ Sính Đình cầm điện thoại, lẩm bẩm: Chẳng có chút thành ý nào, mời thêm nữa thì chết à! Sau đó vội vàng viện cớ, chắc vì gần đây rảnh rỗi cô đơn nên mới nảy sinh suy nghĩ kì quái đó. Cô nói như niệm tà: “Ác linh cút mau! Tôi chỉ thích Dương Dận, một lòng một dạ với anh ấy!”

Bà ngoại thấy cô nên rất vui, hai người trò chuyện một lúc thì bà ngoại bỗng nói: “Đúng rồi, Tiểu Tôn nhà bên cạnh thật có phút, chính phủ bỏ tiền ra giúp cậu ta sửa lại nhà đấy.”

“Đúng là chuyện tốt.” Hạ Sính Đình cũng vui thay cho chú Tôn. Chú Tôn tên thật là Tôn Trường Thắng, là hàng xóm thân thuộc của bà ngoại, chú rất tốt, tiếc rằng bị tàn tật nên phải ngồi trên xe lăn suốt. Năm ngoái chú cưới vợ, vợ chú lúc nhỏ bị mất đi một chân trong vụ tai nạn giao thông, hai nguời có thể tự lo liệu cuộc sống nhưng nhà của chú là căn nhà xây theo kiểu cũ diện tích không nhỏ, còn có tầng trên, đối với người tàn tật mà lên xuống như vậy rất bất tiện, nên phần không gian đó rất lãng phí, lần này đài truyền hình thực hiện chương trình xã hội, nhà chú Tôn được đề cử cải tạo đầu tiên.

Bà cụ gật gù: “Hi vọng sau khi sửa xong sẽ tiện cho cuộc sống của họ.”

“Con qua thăm chú.” Hạ Sính Đình nói.

“Họ tạm thời dọn đi rồi.”

Hạ Sính Đình sờ cằm: “Vậy con đi xem công trình tiến hành đến đâu rồi.”

“Ừ, đi đi, lát về bà ngoại sẽ nấu đồ ăn ngon cho.”

Hạ Sính Đình nuốt nước bọt: “Tốt quá ạ.”

Bà cụ cười, chỉ ngón tay vào trán cô.

Hạ Sính Đình nhảy nhót chạy qua nhà hàng xóm, bên trong có một người đứng quay lưng lại với cô, đang viết vẽ gì đó trên cuốn sổ, Hạ Sính Đình thò đầu ra nhìn, hình như là kế hoạch cải tạo và kích thước gì đó, có lẽ là kiến trúc sư.

Cô vỗ vỗ vai anh ta: “Chào anh.”

Người kia quay lại, Hạ Sính Đình giật mình: “Sao lại là anh?”

“Ủa không phải cô đi tỉnh khác à?” Chính là Lăng Thiên Ý.

Hạ Sính Đình gãi đầu, vẻ mặt có chút bối rối vì bị vạch trần lời nói dối.

Lăng Thiên Ý nheo mắt cười: “Sao cô lại ở đây?”

Hạ Sính Đình ho khẽ: “Bà ngoại tôi ở kế bên, nghe nói nhà chú Tôn được nhà nước sửa lại, tôi đến xem sao.” Cô nghi ngờ quan sát Lăng Thiên Ý: “Anh là kiến trúc sư của đợt sửa chữa lần này à?”

“Sao không giống hả?” Lăng Thiên Ý cười hỏi.

“Không nhìn ra chỗ nào giống.” Hạ Sính Đình chu môi. Ngoại hình anh khá thô, hình như không hợp với hình tượng kiến trúc sư.

Lăng Thiên Ý cười ha hả: “ Có một câu nói là: Không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

Hạ Sính Đình hứng chí lật xem sổ ghi công việc của anh, hào hứng hỏi: “Thế nào, chuẩn bị cải tạo ra sao?”

“Nhà vệ sinh thì gỡ bỏ bồn tắm thay bằng gian tắm riêng, lát nên nhà chống trơn trượt, cạnh bồn lắp thêm hai tay nắm bằng thép không rỉ, tăng thêm hệ số an toàn, giá phơi quần áo ngoài ban công sửa thành dạng gấp được, và cả chỗ cửa vào nhà thì pá bỏ ngạch cửa và bậc thềm, sửa thành dốc thì tiện cho xe lăn ra vào… Những thứ khác đều không có vấn đề, haizzz…” Lăng Thiên Ý đau đầu day huyệt thái dương, chuyện này đã làm anh nhức óc mấy ngày nay, vẫn không có cách nào hay: “Điều duy nhất đau đầu là cái gác kia, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào để tận dụng nó.”

Hạ Sính Đình tỏ ra suy tư.

Lăng Thiên Ý đẩy đẩy cô: “Này, có suy nghĩ gì thì nói ra để xem có thực hiện được không?”

“Về mặt thiết kế trang trí thì tôi không hiểu lắm, anh cứ xem nhưu tôi nói vu vơ thôi nhé.” Hạ Sính Đình khiêm tốn.

“Nói đi.” Lăng Thiên Ý ra dấu tay.

Hạ Sính Đình hoa chân múa tay: “Tôi đang nghĩ, có loại máy nâng lên hạ xuống đơn giản nào không, nếu có loại đó thì chú Tôn và thím lên xuống cũng hoàn toàn không vấn đề gì nữa.”

“Cái này tôi đã từng nghĩ, nhưng vốn vượt quá dự tính, không khả thi.”Lăng Thiên Ý thở dài.

Hạ Sính Đình ôm đầu ra sức nghĩ: “Thực ra chỉ là nguyên lí trượt, nhưng thực tế thì yêu cầu các mặt đều cao.”

“Có cách gì giải quyết được vấn đề mà vẫn tiết kiệm tiền không?” Lăng Thiên Ý lẩm bẩm.

Hạ Sính Đình bất chợt nảy ra một ý ;”Hay là tìm nhà sản xuất để hỗ trợ đi.”

“Tìm đâu ra.” Lăng Thiên Ý ngơ ngần hỏi, anh là kiến trúc sư, hoàn toàn không có đầu óc kinh doanh.

“Ngốc.” Hạ Sính Đình nói: “Lên mạng tìm cách liên hệ với nhà sản xuất rồi, gọi điện cho từng nơi hỏi, có hiệu quả quảng cáo của đài truyền hình, không chừng sẽ có nơi đồng ý.”

Lăng Thiên Ý vẫn giữ thái độ hoài nghi: “Không rẻ đâu, bọn họ có ngốc vậy không?”

“Nhìn xa chút đi, đây là mua bán mà đôi bên cùng có lợi đấy.” Hạ Sính Đình ngông nghênh nói.

Lăng Thiên Ý nhún vai: “Coi chừng chữa lợn lành thành lợn què.”

“Rung động không bằng hành động, tôi và anh cùng tìm, thêm một người là thêm sức mạnh.” Hạ Sính Đình thuộc trường phái thích hành động.

“Tôi có mang máy tính, nhưng ở đây không có mạng.”

Hạ Sính Đình đảo mắt suy nghĩ: “Đi ra quán net.”

“Tôi không quen ở đây lắm.” Lăng Thiên Ý chớp mắt.

Hạ Sính Đình vỗ ngực: “Tôi quen là được.” Cô kéo Lăng Thiên Ý ra ngoài, bà ngoại đứng sau gọi yếu ớt: “Sính Đình, ăn cơm đã, con muốn đi đâu?”

“Con về rồi ăn sau.” Hạ Sính Đình kiên quyết.

“Ăn xong rồi đi.” Bà cụ dứt khoát, Hạ Sính Đình đành quay lại.

“Cậu ấy là?” Bà cụ nhìn chằm chằm tay Hạ Sính Đình túm áo Lăng Thiên Ý.

Hạ Sính Đình vội rụt tay lại: “Kiến trúc sư cải tạo lại nhà chú Tôn ạ.”

Bà cụ lập tức vui vẻ mừng rỡ: “vậy cùng vào nhà ăn bữa cơm đi.”

Lăng Thiên Ý tất nhiên rất muốn: “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh ạ.”

Hạ Sính Đình lườm anh: “Tuân cái đầu anh.”

“Không lịch sự gì cả.” Bà cụ trợn mắt, Hạ Sính Đình lập tức ngoan ngoãn như thỏ con.

Lăng Thiên Ý đắc ý làm mặt hề.

Lúc ăn, bà ngoại không ngừng gắp thức ăn cho Lăng Thiên Ý, bỏ mặc cô cháu ngoại ở một bên.

Hạ Sính Đình vô cùng buồn bực.

Lăng Thiên Ý nói chuyện rất có duyên, làm bà cụ vui vẻ cười suốt. Nhân lúc Lăng Thiên Ý bưng bát đĩa vào nhà bếp, bà cụ lén nói với Hạ Sính Đình: “Cháu ngoan, cậu bé kia khá đấy, phải giữ lấy ngay đi.”

Hạ Sính Đình đỏ mặt, thiếu tự nhiên: “Bà ngoại bà đang nói linh tinh gì thế?”

“bà ngoại già rồi, nhưng tai không điếc mắt không mù, lòng càng sáng.” Bà lão cười tít mắt: “Bà thấy cậu ấy làm cháu rể của bà là hợp lí nhất.”

Hạ Sính Đình hoàn toàn bó tay với bà ngoại tâm hồn trẻ con, luôn muốn cô vu vẻ, đành tìm đại một lí do rồi kéo Lăng Thiên Ý chuồn ra ngoài.

Lăng Thiên Ý nghi ngại: “Cô chạy nhanh thế làm gì, có ai đuổi theo đâu.”

Hạ Sính Đình thở hổn hển, khoát tay lia lịa.

Lăng Thiên Ý nhìn cô kì lạ.

“Bên kia có quán net, đi theo tôi.” Hạ Sính Đình bình tĩnh lại, rất tự nhiên chỉ tay về một hướng.

Hai người tìm hai máy ngồi gần nhau, mở máy lên mạng dùng Baidu tìm những tin tức liên quan.

Trong quán net không in ra được hai người đành chép cách liên hệ ra giấy.

Hạ Sính Đình rất cẩn thận tỉ mỉ, không chỉ ghi lại tên nhà sản xuất và điện thoại, mà cả địa chỉ họ tên người phụ trách cũng không bỏ qua

“Chép cái này làm gì?” Lăng Thiên Ý tò mò hỏi.,

“Lỡ cần dùng thì sao, dù gì cũng không tốn mấy thời gian.” Mắt Hạ Sính Đình lấp lánh nụ cười: “Nếu không sau này tìm lại thì phiền lắm.”

“Cũng đúng.” Lăng Thiên Ý học theo.

Cả buổi chiều, ai người ghi lại rất nhiều thông tin hữu dụng, ngồi bàn bạc rồi phân chia công việc, lần lượt liên hệ, khi có kết quả sẽ thông báo người kia biết.

“Hay chúng ta cược đi?” Nụ cười Lăng Thiên Ý rất gian xảo.

“Cược gì?” Hạ Sính Đình cũng không chịu thua.

Lăng Thiên Ý cười thản nhiên: “Xem nhà sản xuất của ai chịu hợp tác, người thua phải đáp ứng người thắng một yêu cầu.”

“Thế nếu cả hai bên đều đồng ý thì sao?”

Lăng Thiên Ý suy nghĩ: “Người đến trước sẽ thắng.”

“Nhất định thế nhé.” Hạ Sính Đình đập tay vào tay anh.

Khóe mắt Lăng Thiên Ý lấp lánh nụ cười, gương mặt có vẻ đắc ý khi mưu kế thành công.

Lúc Dư Tịnh đo nhiệt độ cho bệnh nhân trong phòng thì Liên Siêu dẫn các bác sĩ thực tập mới vào kiểm tra phòng, cô gật đầu chào, bất ngờ nhận ra cô gái đứng sau Liên Siêu có vẻ quen quen. ThƯờng thì những người cô từng gặp mặt một lần sẽ không nhớ nổi, nhưng cô gái này dù sao cũng từng để lại ấn tượng sâu đậm với cô. Cô liếc mắt nhìn bảng tên đồng gắn trên ngực áo cô ấy: Thi Thi.

“Tiểu Dư, anh giới thiệu với em, Thi Thi là bác sĩ thực tập mới tới, tạm thời sẽ phụ trách bệnh nhân khoa ngoại. Tiểu Dư là y tá xinh đẹp có năng lực tốt nhất ở đây, Tiểu Thi sau này nếu cô có việc phải nhờ cô ấy chỉ giáo nhiều đấy.” Liên Siêu cười nói.

Tt đưa tay ra, cười mỉm: “Phải nhờ chị chỉ giáo nhiều.”

Dư Tịnh cũng hiểu ý giơ tay ra: “Không dám, bác sĩ Thi khách sáo quá.”

Gương mặt tt xuất hiện vẻ kì quặc, nửa cười nửa không.

Dư Tịnh cũng không để ý nhiều. Dù tt có ý đồ mà tới đây hay chỉ đơn thuần là trùng hợp, thì khi làm việc cô luôn nghiêm túc, những mặc khác cũng tự vấn lòng không hổ thẹn, không cần sợ cô ta giở trò sau lưng mình.

Liên Siêu kiểm tra phòng xong, Dư Tịnh theo sau anh, ngập ngừng rồi thôi.

“Tiểu Dư em có chuyện muốn nói với anh à?” Liên Siêu quay lại hỏi cô.

“Bác sĩ Liên em cũng muốn đi xét nghiệm xem có thể giúp được Đông Đông không, em biết chị Mân Quân nhất định sẽ không chịu, nên muốn nói trước với anh.” Đây chỉ là suy nghĩ của Dư Tịnh, cô vẫn chưa bàn bạc với Hứa Gia Trì, nhưng dù sao anh có đồng ý hay không thì cô vẫn sẽ đi.

Liên Siêu lặng thinh một lúc, vốn trước khi Thư Nhã đồng ý, anh không nên nói chuyện này với Dư Tịnh, nhưng nếu cô đã hỏi thì nói cô biết cũng chẳng sao: “Trước mắt đã tìm được người thích hợp nhất, nhưng vẫn đang làm công tác tư tưởng với cô ta, Tiểu Dư em đừng vội.”

“Là ai?” Dư Tịnh là y tá chuyên nghiêp, biết rất nhiều các kiến thức y học, cô biết tỉ lệ này rất thấp, nên trong thời gian ngắn như vậy tìm được tủy thích hợp, cô cảm thấy rất kì lạ.

Liên Siêu do dự thốt ra hai chữ: “Thư Nhã.”

Dư Tịnh thông minh, lập tức phản ứng kịp: “Ý bác sĩ Liên là….Đông Đông là con trai của Thư Nhã và Lữ Thiên Ba?”

Liên Siêu nặng nề gật đầu.

Dư Tịnh mở to mắt, vẻ mặt không hiểu nổi, câm nín một lúc mới nói: “chị Mân Quân biết chuyện này chưa?”

“Cô ấy biết rồi.” Liên Siêu nói khẽ. Khoảnh khắc Thiệu Mân Quân biết chân tướng, cô cũng từng kiệt quệ tới mức suýt suy sụp, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, che giấu nỗi đau, vì Đông Đông mà có thể không so đo tính toán mọi thức anh rất thương người phụ nữ gánh vác quá nhiều thứ trên vai như vậy.

Dư Tịnh nắm chặt tay, đầu móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay mà không biết. Nỗi đau khổ chị Mân Quân phải chịu đều do Lữ Thiên Ba và Thư Nhã gây ra, nhưng lại chăm sóc đứa bé thay bọn họ. Thế gian này có quá nhiều điều bất công, tại sao người tốt lúc nào cũng bị ức hiếp. Cô lại hiểu rõ Thiệu Mân Quân, cho dù Lữ Thiên Ba và Thư Nhã có lỗi đến mấy chị ấy vẫn sẽ coi Đông Đông như chính con ruột của mình. “Chị Mân Quân làm sao chịu nổi?” Cô lảm nhảm.

“Vì Đông Đông chuyện gì cô ấy cũng nhẫn nhịn được.” Vẻ mặt Liên Siêu bình thản như thường.

“Lữ Thiên Ba đúng là tên khốn kiếp.” Dư Tịnh tức tối vì Hứa Gia Trì không sớm nhận ra bộ mặt ngụy quân tử của anh ta.

“Mân Quân và anh ta đã li hôn, sau này không cần chịu đựng anh ta nữa.”

“Thật sao?” Dư Tịnh mở to mắt, cách xa Lữ Thiên Ba đối với Thiệu Mân Quân không chừng là chuyện tốt, nhưng như thế thì chị ấy không còn nghĩa vụ chăm sóc Đông Đông nữa. “Cũng tốt, Lữ Thiên Ba vốn không xứng với chị Mân Quân, chị ấy xứng đáng được đối xử tốt hơn.” Cô nhìn Liên Siêu.

Vẻ mặt Liên Siêu chưa từng nghiêm túc như vậy: “Anh sẽ làm vậy.”

Khóe môi Dư Tịnh nở nụ cười, cô tin Liên Siêu sẽ mang lại niềm hạnh phúc đích thực cho Thiệu Mân Quân.

Tt mất công sức rất nhiều, nhờ biết bao mối quan hệ mới được vào bệnh viện RJ làm sinh viên của Liên Siêu. Thực ra cô nàng chẳng có chí lớn gì, vào bệnh viện RJ là vì Dư Tịnh. Cô cứ cảm thấy Dư Tịnh là mối uy hiếp lớn nhất của mình, bắt buộc phải canh chừng, không để Dư Tịnh và Trình Lãng có cơ hội phát triển như thế cô nàng mới có khả năng đạt được thắng lợi cuối cùng.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, Trình Lãng thường đối xử lạnh nhạt với phụ nữ, chỉ có lúc nhìn Dư Tịnh thì ánh mắt mới lộ ra sự lưu luyến vô cùng, cô sẽ không nhìn lầm. Dư Tịnh nhận lời cô tránh xa Trình Lãng nhưng cô không tin. Cô tin tưởng chắc chắn vào ma lực vô biên của Trình Lãng, không phụ nữ nào chống cự được, Dư Tịnh cũng không ngoại lệ, nên cô bắt buộc phải ‘làm chuồng’ trước khi ‘mất bò’.

Tt đến phòng y tá, biết rõ dr không có đó nhưng vẫn hỏi: “Y tá Dư Tịnh đâu ạ?”

Vlq nhìn quanh: “Đi đâu rồi.”

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tt quyết định hạ thủ với vlq, giả bộ nhiều chuyện: “Y tá Dư xinh đẹp như thế, chắc chắn rất được yêu thích nhỉ. Tôi đoán bác sĩ Liên nhất định là người theo đuổi chị ấy.”

Vlq cười nghiêng ngả: “Làm sao được.”

Tt ra vẻ rửa tai cung kính lắng nghe.

Vlq cười nói: “Dư Tịnh đã kết hôn rồi.”

Tt vỡ lẽ, thế thì chị ta không thể trở thành mối uy hiếp với mình, nhưng cùng với niềm vui cô nàng vẫn thấy phẫn nộ bất bình, Trình Lãng có biết chị ta đã kết hôn chưa, lẽ nào mình còn không bằng một phụ nữ đã kết hôn. Nếu anh biết rõ Dư Tịnh là người đã có chồng, còn đơn phương như thế, vậy thì vấn đề đạo đức rồi. Mối nguy còn đó, để tránh quá muộn, cô nàng nhất định phải ngăn cản anh tiếp tục sai lầm.

“Cô đang nghĩ gì vậy?” vlq huơ huơ tay trước mặt cô nàng.

Tt sực tỉnh: “Tôi đang nghĩ y tá Dư trẻ trung như thế mà đã kết hôn, tiếc thật.”

“Tiếc cái gì.” Vlq nhún vai: “Chồng cô ấy đối xử với cô ấy rất tốt.”

“Thế à?” tt lơ đãng.

“Ừ,” Bác sĩ Vi xen vào: “Anh ấy thường xuyên mang đồ ăn ngon tới cho Dư Tịnh, bọn tôi có ai chưa từng được anh ấy mời ăn uống qua đâu.”

Vlq gật đầu lia lịa.

Tt mặt mày sa sầm, nếu là thế thì Dư Tịnh càng không được.

Cô nàng là người nóng nảy, không đợi đến lúc tan ca để gọi điện cho Trình Lãng, Trình Lãng thấy số của cô nàng là bấm tắt, không hề có ngoại lệ. tt tức đến ngứa cả răng, cô nàng chần chừ rồi gửi tin nhắn cho Trình Lãng. Bây giờ em đang làm việc ở bệnh viện RJ, là đồng nghiệp của Dư Tịnh rồi.

Chiêu này quả hữu dụng, chưa được mấy phút Trình Lãng đã gọi lại cho cô nàng: “Chuyện gì, anh vừa đi họp.”

Tt cũng không muốn vạch trần lời nói dối của anh, bình thản: “Buổi tối có thời gian không, mời em ăn cơm đi.”

Trình Lãng nhanh chóng nhận lời.

Tt bất giác thấy không vui trong lòng, nếu không lấy Dư Tịnh ra làm bình phog làm sao anh chịu nhận lời nhanh như vậy. Dư Tịnh trong tim anh quan trọng đến thế, cô còn có khả năng thay thế không? Tt bỗng thấy mất đi sự tự tin.

Tt và Trình Lãng hẹn nhau ở nhà hàng Tường Vi, đó là một nơi nổi tiếng lãng mạn mà các cặp đôi thích nhất, là nơi tt muốn đến từ lâu. Cô từng mơ sẽ được cầu hôn ở đây, bó hoa hồng tươi thắm, nhẫn kim cương không cần quá lớn, champagne phải nhiều, cô cũng như tất cả những cô gái khác, ước mong có một cảnh tượng trong mơ.

Nhưng hôm nay hoàn toàn không có không khí yêu đương lãng mạn, ngược lại có chút căng thẳng khó chịu.

Vừa gặp câu đầu tiên Trình Lãng nói là: “tt em muốn quậy phá tới bao giờ?”

Tt ngẩn người, rồi sa sầm mặt: “Em quậy phá thế nào?”

“Em chạy tới chỗ làm việc của Dư Tịnh để làm gì?” Trình Lãng còn không hiểu cô nàng ư, cô nàng mà không làm phiền Dư Tịnh thì chữ anh sẽ viết ngược liền.

Cứ nhắc đến chuyện đó là tt lại tức điên lên, cô ta đập bàn: “Dư Tịnh đã kết hôn rồi anh có biết không?” Giọng cô ta hơi to, những người khác đang dùng bữa trong nhà hàng đều quạy lại nhìn họ.

Gương mặt Trình Lãng bình thản như thường: “Anh biết.”

“Anh cảnh cáo em, em đừng quấy rầy Dư Tịnh.” Trình Lãng nghiêm khắc nói, anh thì chẳng sao, nhưng làm hại Dư Tịnh là tuyệt đối không được.

“Em không có.” Tt cũng nổi giận, Trình Lãng lại xem cô là người như vậy!

Trình Lãng nói gọn: “Không có là tốt nhất.”

“Trình Lãng!” Giọng tt rõ ràng ẩn chứa sự tức giận dữ, cô cố hạ thấp giọng: “Dư Tịnh đã có chồng, sao anh còn chưa hiểu.”

“anh và cô ấy trong sáng, không phải như em nghĩ.” Trình Lãng nói giọng ôn hòa, bình tĩnh.

“Nhưng anh vẫn yêu chị ta, đúng không?” tt chua chát.

Trình Lãng không phủ nhận: “Ừ thế thì sao?”

“Anh làm thế là không có đạo đức.” tt một mặt đau lòng cho bản thân, mặt khác lại không nhẫn tâm nhìn anh sa ngã.

“Không cần em lo.” Trình Lãng đáp gọn.

Tt bị thái độ thản nhiên của anh là cho tức đến ói máu, những lời định nói chẳng dùng được từ nào.

Gương mặt cô đỏ rồi tím, Trình Lãng có phần không nỡ, thở dài: “Yêu cô ấy là chuyện riêng của anh, anh không yêu cầu cô ấy đáp lại, em có hiểu không?”

Tt có phần cảm động bởi mối tình si của anh, nhưng lại xót xa anh phải đơn phương, tâm lí băn khoăn khiến cô nghẹn lời. Mãi sau mới nói: “Sao anh ngốc đến thế.”

Trình Lãng cười.

Tt cười khổ, nói anh ngốc, còn cô thì có khá hơn gì? Biết rõ anh đã có tình yêu, nhưng vẫn si tình không đổi.

Trình Lãng cúi đầu trông như đang chăm chú ‘xử lí’ món bò bít tết, nhưng tâm tư lại bay đến chỗ Dư Tịnh. Từ hôm chia tay đó, hai người chưa từng liên lạc. Anh đã từng nói, chỉ cần Dư Tịnh có việc cần anh, anh sẽ lập tức xuất hiện ngay cạnh cô. Bây giờ cô rất tốt, vậy anh can tâm tình nguyện đứng sau dõi theo cô. Có thể giúp đỡ Dư Tịnh, trả lại sự trong sạch cho cô, là chuyện làm anh vui nhất, không uổng công anh theo dõi Tiêu Nhân Kiệt và Phạm Viên Viên bao ngày. Hôm đó anh đi theo họ đến tận một khách sạn nào đó, khổ sở vì không thể lấy được bằng chứng cũng may cô gái tiếp tân đã chòa anh, anh nhận ra cô bé là em họ xa của anh, thế là nhờ cô bé tra ra số phòng, anh lập tức gửi tin nhắn báo cho Phó Cảnh Hà. Phó Cảnh Hà không đến nửa tiếng sau đã tới khách sạn, giả vờ là nhân viên phục vụ gõ cửa phòng, chặn Tiêu Nhân Kiệt và Phạm Viên Viên ở trong. Lúc đó cảnh tượng cứ gọi là gà bay chó chạy vô cùng hỗn loạn, Trình Lãng đứng xem toàn bộ kịch hay. Rồi sau nữa, Trình Lãng nghe nói hôm sau Phó Cảnh Hà lại tới bệnh viện đại náo một trận, Tiêu Nhân Kiệt và Phạm Viên Viên không còn mặt mũi nào đúng là hả lòng hả dạ. Dư Tịnh từng hỏi sao anh làm được, thực ra cũng chẳng có bí quyết gì, chỉ có hai chữ ‘kiên trì’. Phạm Viên Viên là một người rất thận trọng, chưa từng xuất hiện bên Tiêu Nhân Kiệt. Anh kiên trì theo dõi Tiêu Nhân Kiệt mấy ngày trời, mới phát hiện sự tồn tại của Phạm Viên Viên. Bọn họ cũng không phải cùng đến khách sạn mà là người tới trước kẻ đến sau khoảng một tiếng đồng hồ, Trình Lãng nắm được qui luật, kiên trì đợi khi bọn họ gặp nhau, mới thông báo cho Phó Cảnh Hà. Nỗi vất vả không cần nói nhiều, tâm niệm duy nhất của anh chính là đòi lại công bằng cho Dư Tịnh.

Tt nhìn ánh mắt chăm chú của anh, thỉnh thoảng nở nụ cười, thỉnh thoảng chua xót vô cùng. Tình cảm của cô với Trình Lãng không thể ít hơn tình cảm Trình Lãng dành cho Dư Tịnh, nhưng tình yêu dúng là thứ kì lạ, bỏ ra bao nhiêu không có nghĩa là lấy lại được bấy nhiêu. Cô cắn môi, bõng có cảm giác không chắc chắn vào tương lai. Cô cứ kiên trì thế này còn có ý nghĩa không?

Trình Lãng ngước lên chạm vào ánh nhìn của cô. Tình cảm của tt dành cho anh, anh làm sao không hiểu, nhưng ngoài Dư Tịnh ra, anh đã sớm mất đi khả năng yêu, tình yêu không thể đáp trả thì cách tốt nhất chính là sớm khiến đối phương mất hết hi vọng. Anh nhìn đi nơi khác, giả vờ nói vu vơ: “Đồ ăn ở đây ngon quá.”

Con đường phía trước mờ mịt, tt căn bản không thèm ăn, cô buông dao nĩa xuống.

“Ăn no rồi à?” Trình Lãng xoa tay: “Vậy anh đưa em về nhé.”

Xe dừng bên dưới, tt mở cửa xe, đi được hai bước quay ngược lại hỏi: “tt, em có một câu muốn hỏi anh?”

Trình Lãng nhìn cô chăm chú.

“Có phải em hoàn toàn không còn cơ hội nữa?” tt hỏi, ánh mắt buồn bã.

Vẻ mặt Trình Lãng bình thản: “tt, em sẽ gặp được người thích hợp hơn anh,”

“Cũng may anh không nói là tốt hơn anh.” Tt rầu rĩ: “Nếu không thì chẳng có chút thành ý nào.”

Trình Lãng cười vò tóc cô: “Em mãi mãi là em gái tốt của anh.”

Tt cười, quay lưng rời đi, cuối cùng một giọt nước mắt lăn ra, chôn kín mối tình đầu đã mất của cô.

Dư Tịnh tan sở xong vẫn đến khoa Huyết dịch thăm Đông Đông, cô mua rất nhiều đồ ăn vặt cho nó, ban đầu gương mặt còn có nụ cười ngọt ngào, lúc sau gặp Lữ Thiên Ba, lập tức sa sầm mặt.

Lữ Thiên Ba không hề chú ý, thậm chí còn lịch sự chào hỏi: “Dư Tịnh, Gia Trì dạo này khỏe không?”

Dư Tịnh ủng hộ trăm phần trăm Hứa Gia Trì thôi việc, họ đều là người không chấp nhận bất kì lỗi lầm nào cho dù không còn công việc lương cao chỗ Lữ Thiên Ba, thì hDư Tịnh cũng không thể ở lại. Huống hồ anh cũng không phải là không tìm được việc, mởi nghỉ mấy ngày đã được công ty IT khác mời đến, đãi ngộ cũng khá. Cô mỉm cười: “Gia Trì rất ổn, đã làm việc rồi, không dám phiền tổng giám đốc Lữ nữa.”

Hai người này đúng là như nhau, quả nhiên ‘không phải người cùng nhà, không vào cùng một nhà’, Lữ Thiên Ba dở khóc dở cười.

Dư Tịnh mặc kệ anh ta, kéo Thiệu Mân Quân ra thì thầm: “Chị Mân Quân, em biết mọi chuyện rồi. Nếu đã có anh ta trông nom Đông Đông, hay là chị về nhà nghỉ ngơi?”

“Chị không yên lòng.” Thiệu Mân Quân khẽ nói: “Đông Đông rất bám chị, hơn nữa nó cần gì thích gì, Thiên Ba cũng không hiểu.”

Dư Tịnh phẫn nộ bất bình: “vậy thì anh ta càng phải bì đắp cho nhiều vào.”

Thiệu Mân Quân vỗ vai cô: “Em cứ để chị ở lại, có lẽ sau này chị không còn cơ hội chăm sóc nó nữa.”

Dư Tịnh im lặng. Cô đặt đồ xuống rồi đi, quay lại thấy ánh mắt Lữ Thiên Ba nhìn Thiệu Mân Quân có vẻ phức tạp, cô bất giác thở dài.

Cô đi hơi nhanh, đến cổng bệnh viện suýt đụng phải người ta, vội vàng nói xin lỗi ríu rít: Xin lỗi, xin lỗi.” Ngước lên thấy Phó Cảnh Hà, cô bất giác muốn tìm chỗ trốn tránh. Cơn đau và khó chịu của cái bạt tai hôm đó đến nay vẫn ám ảnh cô.

“Cô Dư tôi đợi cô lâu lắm rồi.” pch thong thả nói.

“Cô muốn làm gì?” Mỗi tế bào trong Dư Tịnh đều đã chuẩn bị chiến đấu bất kì lúc nào.

Pch cười: “Cô đừng căng thẳng, tôi đến để xin lỗi cô.”

Dư Tịnh nhẹ nhõm hẳn: “Xin lỗi thì không cần đâu.” Thực tế thì cô không muốn nhìn thấy pch và bất kì người nào liên qua tới chuyện đó nữa.

“Con người tôi thiện ác phân minh, là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ nhận.” pch cúi người: “Cô Dư, xin lỗi, chuyện lần trước là tôi nông nổi, tôi chỉ nghe nói Tiêu Nhân Kiệt dính líu tới một y tá, thấy cô mặc đồng phục y tá chưa phân rõ trắng đen đã nhận lầm cô, thực sự xin lỗi.”

“Thôi không sao.” Dư Tịnh cũng không phải người không biết lí lẽ, huống hồ pch đã chân thành đến vậy.

“Cảm ơn cô.” Pch lại cúi người.

Dư Tịnh muốn hỏi nhưng ngập ngừng mãi không hỏi được.

Pch rất hiểu ý, cười: “Cô muốn hỏi quan hệ hiện giờ của tôi và Tiêu Nhân Kiệt phải không?”

Dư Tịnh gật đầu.

“Đang làm thủ tục li hôn.” Pch bình tĩnh nói: “Hôn nhân như vậy người như vậy, không đáng cho tôi lưu luyến.”

Dư Tịnh cũng không biết nói sao.

“Được rồi, tôi phải đi đón con trai tan học, tạm biệt.” pch nhướng mày.

“Tạm biệt.”

Sống lưng pch ưỡn thẳng, làm việc dứt khoát Dư Tịnh bắt đầu thấy thích cô ta.

Dư Tịnh vừa tiễn pch đi Hạ Sính Đình lại quấy rầy cô: “Tiểu Tịnh Tịnh thân mến, đến lúc chấp hành lời hứa của cậu rồi?”

“Hứa gì?” Đầu óc Dư Tịnh nhất thời không nghĩ ra.

“Cậu đã nhận lời giúp tớ.”

“À…”

“Dương Dận.” Hạ Sính Đình hậm hực nói.

Dư Tịnh mới nhớ ra đúng là có chút chuyện: “Cậu muốn tớ giúp cậu thế nào?”

“Giúp tớ hẹn anh ấy.”

Dư Tịnh tò mò hỏi: “Tại sao cậu không tự hẹn? Anh ấy có phải là không biết cậu đâu.”

“Cũng phải cần anh ấy nhận lời mới được.” Hạ Sính Đình rất buồn bực, nhưng tớ bó tay, anh ấy không cho tớ có cơ hội phát huy.”

Dư Tịnh ngẫm nghĩ: “Giúp cậu hẹn thì được, nhưng cậu phải cho tớ một lí do, tớ và bác sĩ Dương không thân lắm, tự dưng hẹn anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ thấy kì lạ.”

“Cậu cứ tìm đại lí do gì đi, anh ấy sẽ không làm cậu mất mặt đâu.”

Dư Tịnh bỗng sực nhớ ra, Liên Siêu và Dương Dận là bạn thân, có lẽ anh giúp được: “Tớ có cách rồi, cậu đợi tin tốt nhé.”

Hạ Sính Đình hết sức vui mừng.

Dư Tịnh tìm được Liên Siêu, kể cho anh nghe, Liên Siêu nghe xong sự tích về Hạ Sính Đình thì rất cảm động, khóe môi nở nụ cười tủm tỉm: “Không ngờ cô bé này lại si tình đến thế.”

“Bác sĩ Liên giúp cô ấy đi.”

Liên Siêu gật đầu: “Anh có thể giúp cô ấy hẹn Dương Dận nhưng không thể đảm bảo Dương Dận sẽ chấp nhận cô ấy.”

“Vâng, em biết.” Dư Tịnh chống cằm, chợt nói:”Thực ra em luôn nghi ngờ bác sĩ Dương có phải là không thích phụ nữ.”

Liên Siêu suýt thì phun nước ra: “Cái này anh có thể đảm bảo, giới tính cậu ta hoàn toàn bình thường.”

Dư Tịnh suy tư: “Vậy tại sao em ở bệnh viện bao nhiêu năm chưa từng nghe anh ấy có bạn gái, anh ấy cũng không nhắc.”

“Có vài chuyện anh không tiện nói.” Liên Siêu và Dương Dận là bạn thân nao năm, đương nhiên biết rõ nguyên nhân nhưng đúng như cậu ta nói, chuyện tình cảm người ngoài không thể nhúng tay vào, nếu Hạ Sính Đình và cậu ta có duyên, tự khắc cậu ta sẽ vui vẻ chấp nhận, nếu có duyên vô phận cũng không cưỡng cầu được.

“vậy nhờ anh nhé.” Dư Tịnh gửi hết hi vọng vào Liên Siêu.

Liên Siêu chọc: “Áp lực lớn quá.”

Dư Tịnh sờ mũi, cười hì hì.

Liên Siêu làm việc cực kì tốc độ, hẹn Dương Dận chiều chủ nhật đi đánh cầu lông. Vì trước kia cũng thỉnh thoảng hẹn nhau đi chơi nên Dương Dận không hề nghi ngờ.

Dư Tịnh nhận được tin thì ngớ ra: “Đánh cầu lông?”

“Ừ, em gọi cả Gia Trì và Sính Đình đi, bọn mình xem như tình cờ gặp nhau ở sân, sau đó chúng ta tìm cơ hội để họ ở riêng, em thấy được không?”

Liên Siêu quả nhiên tính toán sâu xa, Dư Tịnh bất giác nói ra câu đó.

“Anh xem như em khen anh nhé.” Liên Siêu cười ha hả.

“Nghĩa tốt, đừng nghi ngờ.”

Liên Siêu cười: “Anh đặt sân xong sẽ báo em biết.”

Dư Tịnh vui vẻ đồng ý.

Hạ Sính Đình thầm thán phục thực sự chu đáo của Liên Siêu, như thế sẽ không lộ dấu vết gì, cô cũng rất có niềm tin, nói không chừng có thể thành công. Cho dù cô à đứa mù thể thao, nhưng vì Dương Dận cô bất chấp. Cô đặc biệt mua một bộ đồ thể thao rất đẹp, trong rất trẻ trung trung, ngay cả Dư Tịnh cũng xuýt xoa: “Nếu tớ là đàn ông thì chắc chắn sẽ theo đuổi cậu.”

Hạ Sính Đình xị mặt: “Không biết anh ấy có thích không?”

“Phải có tự tin chứ, tớ nhất định sẽ ủng hộ cậu.”

Hứa Gia Trì cũng nói: “Bọn anh là hậu thuẫn mạnh mẽ cho em.”

Ba người đập tay, Hạ Sính Đình bỗng thốt ra: “Không thành công cũng thành nhân.”

Dư Tịnh gõ mạnh vào trán cô nàng: “Ui da!”

Hạ Sính Đình lè lưỡi.

Dương Dận là một người đàn ông cao gầy thích mặc áo sơ mi trắng và quần jeans đen, rất có khí chất của một nghệ sĩ. Nhưng tế bào vận động rất phát triển, đặc biết là dáng vẻ nhảy lên đập bóng rất có lực sát thương.

Hạ Sính Đình lần đầu trông thấy anh như thế, ngắm đến ngẩn ngơ.

Dư Tịnh lắc lắc tay trước mặt cô: “Này, tỉnh lại, bác sĩ Liên đang chào chúng ta kìa.”

Liên Siêu vẫy tay, nói như đã hẹn trước: “Chào, trùng hợp quá.”

Dư Tịnh giả vờ hụt hẫng: “Quên đặt chỗ rồi, không còn sân trống nữa.”

“Nếu không ngại thì chơi chung đi.” Liên Siêu quay sang nhìn Dương Dận.

Dương Dận nhún vai, tỏ vẻ sao cũng được.

Hạ Sính Đình sững sờ, ai ngờ lại thuận lợi như vậy. Cô mím môi: “Bác sĩ Dương, lâu quá không gặp.”

Dư Tịnh hoang mang: “Ủa, hai người quen nhau à?”

Liên Siêu cũng tỏ vẻ không hiểu: “Thế giới này nhỏ thật đấy.”