Chu Hạo nghe hai người nói chuyện xong thì lập tức nảy ra một suy nghĩ.
Sau khi tan học, hắn nhanh chóng quay về tiểu khu nhà mình.
Nhưng hắn lại không vào nhà ngày mà đi tới một góc đường.

Nơi này có rất nhiều cây khô, Chu Hạo nhìn một chút, sau đó chọn được một thân cây cứng cáp.
“Kích thước như thế này chắc là có thể tạo thành một bức điêu khắc nhỏ rồi.” Chu Hạo tươi cười.
Hắn không có ưu điểm gì, nhưng lại có một kỹ năng, đó chính là điêu khắc.
Trước kia còn ở nông thôn, ông nội của Chu Hạo chính là một nhà điêu khắc.

Chu Hạo từ khi còn nhỏ đã ngồi nhìn ông hoàn thành những tác phẩm của mình.
Sau này chuyển đến thành phố Vu, thời gian hạn hẹp, nhưng mỗi khi được nghỉ thì Chu Hạo và cha mẹ đều về quê thăm ông nội.
Thói quen này duy trì đến tận hai năm trước.
...
“Tiểu Hạo, Tiểu Nguyệt, các cháu nhìn xem, đây chính là hai cháu.

Sau này, mỗi năm ông nội sẽ khắc cho các cháu một bức tượng gỗ được không?” Trong căn nhà cũ nát, một ông cụ với mái tóc hoa râm ngồi trên ghế đẩu, bên cạnh còn có hai đứa trẻ nữa.
“Vâng vâng!” Bé trai lập tức reo lên, bé gái cũng học theo anh trai mình, vui vẻ vỗ tay.
Ông cụ nhìn hai đứa trẻ trước mắt, nở nụ cười hiền hòa.
Một già hai trẻ, khung cảnh bình dị nhưng ấm áp lạ thường.
...
“Phù!” Chu Hạo ổn định lại tâm trạng, nhanh chóng về nhà.
Hắn vào phòng, sau đó mở một hộp dụng cụ ra.


Bên trong có tất cả mười con dao, mỗi con dao lại có kiểu dáng và độ rộng khác nhau.
Đây chính là hộp dụng cụ điêu khắc tượng gỗ mà ông nội Chu Hạo để lại cho hắn.
Muốn khắc được một bức tượng gỗ thì bước quan trọng nhất chính là chọn gỗ.

Mỗi loại gỗ sẽ có công dụng khác nhau, mỗi tác phẩm được chạm khắc từ những loại gỗ khác nhau cũng sẽ có giá trị khác nhau.

Nhưng mà bây giờ muốn tìm được gỗ tốt cũng không phải chuyện đơn giản, dựa vào tầm nhìn của Chu Hạo thì đoạn gỗ hắn vừa tìm được đã là thích hợp lắm rồi.
“Trong một tuần qua, thân thể của mình đã hấp thụ được rất nhiều điểm sáng kỳ dị, khả năng khống chế thân thể cũng đã tốt hơn rất nhiều.” Chu Hạo bắt đầu điêu khắc tượng gỗ, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Từ lúc hắn tìm được tinh thạch màu đỏ đến giờ đã là một tuần.

Thời gian đó, ngày nào hắn cũng hấp thụ điểm sáng, cảm giác thân thể càng ngày càng mạnh.

Đã lâu lắm rồi Chu Hạo không điêu khắc tượng gỗ, nhưng hiện tại hắn lại phát hiện tay mình vô cùng nhạy cảm, cho dù là những góc lượn rất nhỏ thì hắn vẫn có thể khốc chế lực tay rất tốt.
Các loại dao khác nhau được sử dụng liên tục, khúc gỗ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hiện ra được một bóng người.
Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy bức tượng gỗ này có nét giống Trương Di.
Sau khi cơm nước xong, Chu Hạo lại tiếp tục điêu khắc, những mảnh gỗ vụn thi nhau rơi xuống đất, tượng gỗ cũng sắp sửa thành hình.
“Thành công rồi!” Cuối cùng Chu Hạo cũng dừng động tác.
“Trước đây muốn điêu khắc được một bức tượng gỗ thì phải tốn một khoảng thời gian rất dài, ít nhất cũng cần mấy ngày.

Thế mà bây giờ chỉ hai tiếng đã có thể hoàn thành xong.” Chu Hạo nhìn bức tượng trong tay, hơi thở phào một hơi.
“Từ sau khi thân thể mình hấp thu được những điểm sáng kỳ dị kia thì cảm giác và ý thức của cơ thể đều được cải thiện rõ ràng.

Đối với việc khắc tượng gỗ mà nói thì lực khống chế tay là quan trọng nhất.” Chu Hạo yên lặng nói.
Hắn cẩn thận lau sạch những con dao, nhẹ nhàng cất vào trong hộp dụng cụ, bức tượng cũng được bỏ vào trong ngăn kéo.
Sau đó, Chu Hạo ngồi trên giường, bắt đầu hấp thu điểm sáng kỳ dị.

Sau một tuần lễ.

Bây giờ thời gian hấp thu của hắn đã đạt tới gần 40 phút.
Sau khi hấp thu xong, Chu Hạo lại lấy đề thi ra, bắt đầu làm.
Bây giờ hắn vẫn chưa thể nắm giữ hết tất cả những kiến thức nên vẫn còn nhiều câu trong đề thi tổng hợp chưa làm được.

Nhưng tốc độ giải đề và tốc độ suy luận của hắn đã cải thiện rất nhiều, chưa đến nửa giờ đã có thể làm xong đề thi.
“228 điểm.” Chu Hạo nhìn điểm số của mình, mỉm cười.
“Cứ dựa theo tốc độ tiến bộ như thế này thì bài thi tháng mấy ngày nữa cũng không quá khó khăn.”
Chu Hạo nghĩ ngợi một chút, rồi lại bắt đầu sửa những câu sai.
...
Cuộc sống bận rộn cứ thế trôi qua, nháy mắt đã đến ngày thi đầu tiên của kỳ thi tháng của trường cấp ba Nhất Trung.
Buổi sáng hôm đó, Chu Hạo cầm sách cố gắng ghi nhớ thêm một chút kiến thức.


Kỳ thi tháng này tổ chức dựa theo thời gian thi đại học, chín giờ mới bắt đầu thi.
“Mẹ, con đi thi đây.” 8h20, Chu Hạo ra khỏi nhà.
“Tiểu Hạo, làm xong bài thì nhớ kiểm tra lại một chút nhé.” Vương Lan dặn dò.
Cha mẹ Chu Hạo cũng biết tầm quan trọng của lần thi tháng này, Vương Lan còn xin nghỉ ở nhà hai ngày.
Ngày đầu tiên thi Văn học và Toán học, ngày thứ hai thi tổng hợp và tiếng Anh.
Hai ngày thi trôi qua rất nhanh, Chu Hạo cũng không hề xáo trộn kế hoạch ôn tập của mình, khắc sâu những kiến thức trong sách.
Chủ nhật là ngày nghỉ, nhưng Chu Hạo vẫn dậy rất sớm.

Hắn hấp thu điểm sáng xong thì lại bắt đầu ôn tập.
Sáng hôm nay Chu Gia Đống và Vương Lan đều đã đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại một mình Chu Hạo.

Hắn ôn tập đến chín giờ thì dừng lại.
Chu Hạo mở ngăn kéo ra, cầm lấy bức tượng gỗ, vẻ mặt lộ rõ sự chờ mong.
“Không biết Trương Di nhìn thấy bức tượng gỗ này thì sẽ cảm thấy như thế nào?” Chu Hạo ra khỏi nhà.
...
Bây giờ đã là gần tháng ba, ánh nắng ấm áp nhưng vẫn còn hơi lạnh.

Thế giới vẫn đang phát triển theo quỹ đạo bình thường, không có chuyện gì thay đổi cả.
Nhưng thực ra thì hầu hết mọi người đều không biết liệu quỹ đạo của trái đất có bị dịch chuyển một cách âm thầm hay không.
Chu Hạo chậm rãi đi trên đường, ánh mắt quan sát xung quanh.
“Đến rồi.” Chu Hạo nhìn về phía một tiểu khu ở phía xa.

Đó chính là nhà của Trương Di.
Chu Hạo tiếp tục đi về phía trước.

Bỗng nhiên, hắn dừng bước, nhìn chằm chằm về một nơi.
Nơi đó có một nam một nữ đang đứng.


Trong tay người nam sinh đang cầm một chiếc vòng có mặt là một viên ngọc nhỏ nhắn, nhìn hình dáng giống như là một con thỏ.
Trương Di tuổi thỏ.
Người nữ sinh đó chính là Trương Di, cô nhìn thấy con thỏ thì mỉm cười, hai má cũng đỏ bừng lên, nhận lấy đeo lên cổ mình.
(Mười hai con giáp của Trung Quốc thay mèo bằng thỏ)
Chu Hạo biết người nam sinh này, đó là Ngô Văn Tuấn học lớp trọng điểm.

Thành tích học tập của cậu ta rất tốt, đủ để lọt lop 50 của trường, gia cảnh lại vô cùng xuất sắc, tố chất thân thể cũng tốt, còn từng đạt huy chương đồng cuộc thi chạy đường dài do thành phố tổ chức, ngoại hình cũng rất đẹp trai.
Nếu như so sánh với cậu ta thì Chu Hạo thua kém rất nhiều.
“Trước đây cũng nhìn thấy Ngô Văn Tuấn và Trương Di đi cùng nhau mấy lần, chắc là bọn họ thích nhau.” Chu Hạo nghĩ thầm, nắm chặt bức tượng gỗ trong tay.
“Chu Hạo.” Ở phía xa, Trương Di và Ngô Văn Tuấn nắm tay nhau.

Hai người đang chuẩn bị đi thì Trương Di nhìn thấy Chu Hạo, vẻ mặt của cô hơi thay đổi.
“Trương Di, đây là bạn cùng lớp của em à?” Ngô Văn Tuấn hỏi.
Chu Hạo ngồi ở phía sau Trương Di, Ngô Văn Tuấn từng nhìn thấy hắn, tất nhiên cảm thấy quen thuộc.
“Vâng.” Trương Di gật đầu, nhìn về phía Chu Hạo: “Chu Hạo, sao cậu lại ở đây?”
Chu Hạo nhanh chóng nhét bức tượng gỗ vào trong túi: “Thi tháng xong rồi nên tôi ra ngoài đi dạo một chút, trong lúc vô tình thì đi đến khu này.” Chu Hạo cười nói.