Sau khi đi vào trong được khoảng một ngàn mét thì trong đống đổ nát lại truyền tới một âm thanh kỳ dị. Sau đó, từng con kiến có chiều hài lên tới hai mét bò ra ngoài, nhìn số lượng phải tới hai mươi mấy con.

Những con kiến này đen như mực, cả người giống như được bọc một lớp khôi giáp cứng rắn, chân trước như hai gọng kìm, mang đến sức uy hiếp cực lớn.

“Những con kiến này chỉ là những con kiến biến dị bình thường, thực lực chưa đạt tới Nhất nguyên cảnh. Nhưng mà, loài kiến trời sinh đã có sức mạnh và tốc độ kinh người, cho dù chưa đạt tới Nhất nguyên cảnh thì vẫn có khả năng uy hiếp rất lớn.” Vương Nguyên nói: “Tất cả mọi người bắt đầu chiến đấu, hai gọng kìm của lũ kiến này chính là vật liệu tốt, có thể chế tạo ra binh khí hoặc khôi giáp, có giá trị.”

“Bùm!”, “Bùm!”

Các Nguyên khí giả nhanh chóng lao ra, trực tiếp ngênh đón những con kiến này. Bởi vì thực lực chưa đủ nên vài người liên thủ lại đế công kích một con.

“Đến lúc chiến đấu rồi!” chu Hạo nắm chặt trọng kiếm trong tay, thân ảnh lóe lên, trực tiếp bay tới một con kiến.

Những con kiến này thân dài hai mét, cao hơn nửa mét, nếu như nó đứng lên thì còn cao hơn con người một chút.


Con kiến đen kia nhìn thấy Chu Hạo bay tới thì rít lên một tiếng, sau đó vung hai gọng kìm của mình lên, muốn cắt đôi Chu Hạo thành hai nửa.

Ngay khi nó gần tiếp cận đến Chu Hạo thì tốc độ của Chu Hạo lập tức bạo phát, nhanh chóng tránh được đòn công kích của con kiến.

Thực lực của những con kiến này không tệ, nhưng cũng chưa đạt tới Nhất nguyên cảnh, tính ra còn chưa bằng Nguyên khí giả sơ cấp, tốc độ chậm hơn Chu Hạo rất nhiều.

Chu Hạo đi thẳng tới trước mặt con kiến màu đen, sau đó vung trọng kiếm trong tay lên, đánh thẳng về phía cổ con kiến đen kia.

“Két…”

Một âm thanh chói tai, khiến người ta rợn tóc gáy vang lên. Trọng kiếm của Chu Hạo kề vào cố con kiến khống lồ. Chu Hạo cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, không chút do dự mà dồn sức lên trọng kiếm.

Ngay sau đó, đầu của con kiến này lập tức rời khỏi thân thể, lăn lông lốc dưới đất.

“Phù!” Chu Hạo thở phào nhẹ nhõm. Con kiến này cũng không có nhiều máu, nhưng hình

ảnh một kiếm chém đứt đầu con kiến vẫn khiến Chu Hạo tạm thời chưa thể bình tĩnh lại được.

Mặc dù tâm trí của Chu Hạo đã có thể so với người trưởng thành nhưng kinh nghiệm sống của hắn vẫn rất ít. Con kiến màu đen trước mắt hắn hoàn toàn tương đương với một sinh mệnh có trí tuệ, cảm giác khi hắn giết chết con kiến này hoàn toàn khác với cảm giác giẫm chết một con kiến nhỏ bình thường.

Tất nhiên là con người và động vật biến dị chính là quan hệ không chết không thôi. Nếu như hắn không giết bọn chúng, chờ khi bọn chúng tiến vào khu dân cư thì đây sẽ là một tai họa, vậy nên trong lòng chu Hạo cũng không có bất cứ áy náy nào.

“Thực ra dựa vào thực lực của mình thì có thể chém chết con kiến đó trong nháy mắt, vừa rồi lúc công kích rõ ràng là vẫn còn hơi do dự một chút.” Chu Hạo dần dần bình phục lại, cảm nhận công kích vừa rồi của mình.


Hắn là một Nguyên khí giả cao cấp, sắp tiếp cận tới Nhất nguyên cảnh đỉnh phong, thực lực to lớn đến mức nào chứ? Đối mặt với con kiến còn chưa bằng Nguyên khí giả sơ cấp thế này thì hắn có thể tùy tiện chém giết.

Nếu như ngay từ đầy hắn đã dốc toàn lực chiến đấu thì càng về sau thể lực sẽ càng bị tiêu hao, sức chiến đấu cũng yếu dần.

Nếu như thời gian chiến đấu kéo dài thì tiết kiệm thế lực là một chuyện vô cùng quan trọng.

“Tiếp tục đi giết những con khác!” Thân thế Chu Hạo lại lóe lên, tiếp tục tìm một mục tiêu nữa.

Các nguyên khí giả đều đang nghiêm túc chiến đấu với đàn kiến.

Còn Vương Nguyên và Ngô Lâm chỉ đứng nghiêm ở một bên, không có dấu hiệu ra tay.

“Những Nguyên khí giả này lần đầu chiến đấu, năng lực chịu đựng và tâm lý không thể nói là mạnh, nhưng cũng không gọi là yếu.” Ngô Lâm vừa quan sát vừa bình luận.

“Lần đầu tiên chúng ta giao thủ với động vật biến dị cũng không khá hơn bọn họ lúc này bao nhiêu. Vừa mới bắt đầu chiến đấu, cho dù thực lực bản thân có cường đại đến đâu thì cũng khó có thể phát huy được hết, nhưng chỉ cần thích ứng được với nói thì sức chiến đấu sẽ tăng lên rất nhiều.” Vương Nguyên nói, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước.


“Đúng vậy, chính vì thế nên lần này khu vực nông thôn xuất hiện động vật biến dị, quân đội chúng tôi hoàn toàn có khả năng tiêu diệt bọn chúng, nhưng tôi đã giữ lại để những Nguyên khí giả này luyện tập, thích ứng một chút.” Ngô Lâm nói.

Những động vật biến dị Nhị nguyên cảnh

đúng là không thế nào chống lại được sức tấn công của vũ khí nóng.

Nếu như không phải giữ lại để những người này luyện tập thì Ngô Lâm đã tiêu diệt hết bọn chúng rồi.

“Bồi dưỡng Nguyên khí giả mới là chuyện gấp như lửa sém lông mày. Tốc độ biến dị của những động vật này quá nhanh, sổ lượng lại nhiều. Trong mỗi thôn làng chỉ có khoảng hơn một trăm nhân khẩu, thế mà số lượng động vật lại vô số. Ví dụ như đám kiến này chúng ta cũng khó biết được có tất cả bao nhiêu con. Cho dù bọn chúng chỉ mới biến dị nhưng thực lực cũng không thể coi thường, hơn nữa một khi động vật biến dị thì trí thông minh và đặc tính bản thân cũng được cải thiện và phát huy mạnh mẽ.” Ngô Lâm thở dài.

“Trong thành phố còn tạm ổn, rất ít xuất hiện động vật biến dị, nhưng nông thôn thì có không ít động vật, thế nên số lượng động vật biến dị cũng lớn, ảnh hưởng đến tốc độ của chúng ta.”

Vương Nguyên yên lặng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc. ông ta cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề.