Tùy Ức không nghĩ đến lúc trở về phòng ngủ thì nhìn thấy vẻ mặt không hề có chút biểu cảm nào của ba người bạn cùng phòng.

Cô thở dài, bây giờ cô còn sợ có chuyện nào xấu hơn được nữa sao, “Làm sao vậy?”

Tam Bảo chỉ tay vào màn hình máy tính, "Cậu tới nhìn xem."

Tùy Ức đi đến nhìn vài lần, liền đi rửa mặt, chỉ cảm thấy buồn chán, không muốn nói gì thêm nữa.

Tam Bảo cho tay lên đầu, xoa mái tóc ngắn vừa gội xong, ngoảnh mặt lại hỏi Hà Ca, Yêu Nữ: “Lẽ nào diễn xuất của chúng ta không đạt, tại sao A Ức cũng không có khẩn trương chút nào hết vậy? Cậu ấy không sợ chúng ta sẽ hiểu lầm rồi cô lập, nói xấu, đả kích cậu ấy sao?”

Hà Ca, Yêu Nữ trừng mắt nhìn Tam Bảo, thể hiện sự khinh bỉ đối với chỉ số thông minh đáng thương của người nào đó.

Yêu Nữ dịu dàng chỉ dạy Tam Bảo: "Cậu đã bao giờ thấy cậu ấy sợ bất cứ điều gì chưa hả? Nếu bây giờ cậu hét với cậu ấy, A Ức, động đất! Có lẽ

cậu ấy sẽ nói lại với cậu một từ.”

Tam Bảo gãi đầu suy nghĩ nửa ngày, sau đó hỏi: “Từ gì?”

Yêu Nữ nhẹ nhàng nói ra một từ, "À."

Nghe xong, Tam Bảo bỗng nhiên hiểu ra: "Rất có lý. Như vậy mới chính là phong cách của A Ức.”

Hà Ca nhìn Tam Bảo vô cùng khinh thường, "Hơn nữa là có lúc nào cậu đã thấy một người nào đó bị loại người vừa ngu lại vừa ăn tham như cậu hù dọa bao giờ không?”

Tam Bảo rất muốn cãi lại, nhưng không tìm được lý do gì, chỉ có thể thở phì phò giận dữ nhìn Hà Ca.

Trong phòng vệ sinh, Tùy Ức đang dùng nước lạnh hắt lên mặt của mình, thì thấy ba người kia thò đầu nhìn vào, im lặng nhìn chằm chằm vào cô.

Tùy Ức đóng vòi nước lại, đành thở dài, thành thật khai báo: “Cha tớ.”

Sau đó cô tiếp tục mở vòi nước rửa mặt. Tùy Ức vừa dứt lời, Yêu Nữ đã reo hò, còn Hà Ca và Tam Bảo lại nói giọng đầy bi thương: “Ôi, tiền của tớ!" (Du: hai nàng này cá cược mất nhân dân tệ ạ!!! Lim: Nguyên văn:” Mao gia gia của tớ”)

Yêu Nữ vui mừng đắc ý chìa tay ra, “Có chơi có chịu, nhanh nhanh nộp tiền ra đây cho tớ.”

Tam Bảo, Hà Ca không nỡ rút ra nhưng mỗi người đành phải lôi một tờ tiền màu hồng.

Tùy Ức lau mặt xong, nhìn về phía ba người mỉm cười, dịu dàng hỏi, "Lại lấy tớ ra đánh cuộc, hả?”

Ba người bị nụ cười quỷ dị của Tùy Ức dọa sợ, trưng bày bộ mặt ỉu xìu, chuồn nhanh ra khỏi phòng vệ sinh.

Sau khi Tùy Ức rửa mặt xong, lý do cần phải lo lắng về bài đăng kia cũng không còn quan trọng nữa. Bọn cô đã ở chung phòng được mấy năm rồi, cũng chưa từng nghe Tùy Ức nhắc tới từ “cha”. Điều đoán ra cô ấy mồ côi, chỉ sống cùng mẹ, cho nên ba người đều ăn ý với nhau, không tiếp tục nhắc đến vấn đề này nữa.

Bài đăng liên tục viết những lời thô tục, nói về câu chuyện xưa là mối quan hệ mờ ám của một nữ sinh viên cùng một người thương nhân giàu có. Người viết bài khôn khéo ở chỗ là toàn bộ bài đăng không hề một chữ nào cả, chỉ được đăng mấy bức ảnh, trong đó gồm những bức ảnh chụp từ lúc Tùy Ức bắt đầu bước lên xe buổi chiều cho đến khi trời tối Tùy Ức bước

xuống xe cùng một bên mặt của Tùy Cảnh Nghiêu, còn kèm theo những bức hình khác được cố ý chụp cả nhãn hiệu của chiếc ôtô và bên cạnh bức ảnh còn chú thích giá tiền của nhãn hiệu chiếc xe đó, một dãy liên tiếp các số 0 để người xem hiểu rõ mọi việc.

Cuối cùng còn có thêm dụng ý khác, đăng một bức ảnh Tiêu Tử Uyên đang đứng ở cổng trường học như đang chờ ai đó, nhìn sau lưng trông rất cô đơn, hiu quạnh làm cho người xem suy nghĩ sâu xa.

Tùy Ức nhìn thời gian bên phải bức hình, nhíu mày, Tiêu Tử Uyên chắc đã đợi cô ở đó rất lâu.

Bài đăng này vừa được đưa lên đã gây chấn động dư luận, mặc dù chủ bài đăng không nói một câu gì, nhưng cũng không thể cản trở suy luận không tốt của mọi người.

Rất nhanh sau đó đã có người nhận ra người trên bức hình là Tùy Ức.

Nữ sinh viên đại học, đi hãng xe có nhãn hiệu xe sang trọng, thương nhân giàu có, xì căng đan bạn trai, số lượng từ không nhiều nhưng đều là những từ then chốt đủ khiến người ta suy diễn ra một câu chuyện xưa hết sức tuyệt vời và bẩn thỉu. Nữ sinh viên đại học ham muốn vinh hoa phú quý được một thương nhân giàu có bao nuôi, xì căng đan về việc người bạn trai của nữ sinh này thấy bạn gái của mình lên một chiếc xe sang trọng nhưng trong lòng vẫn si mê tiếp tục đứng đó chờ bạn gái của mình trở lại, một tình yêu thật điên cuồng a!

Bình luận phía dưới mắng Tùy Ức bạc tình Tiêu Tử Uyên nhiều không đếm xuể, chủ yếu là nói Tùy Ức đã có bạn trai ưu tú như Tiêu Tử Uyên còn chưa chịu dừng, lại còn không biết xấu hổ chạy theo người giàu có.

Tùy Ức thật sự khâm phục bộ não bị đóng kín của những người này, rất biết cách suy luận.

Tam Bảo uất ức tức giận mắng, Hà Ca và Yêu Nữ đứng bên cạnh cũng cùng hùa theo, chỉ có người trong cuộc là Tùy Ức nhàn nhã ngồi bên cạnh máy tính, ba người còn thỉnh thoảng quay đầu sang nói với Tùy Ức: “A Ức, cậu yên tâm đi, chúng tớ tin tưởng cậu trong sạch!”

Về sau Tam Bảo không nhịn được muốn trả lời rằng người đó là cha Tùy Ức, nhưng bị Yêu Nữ cản lại, “Lúc này cậu nói ra mọi người sẽ tin sao? Đến lúc đó không phải là bội nhọ thêm thanh danh của Tùy Ức à.”

Tam Bảo không còn cách nào khác đành từ bỏ. Bộ dáng của Tùy Ức lại rất thờ ơ, thật sự thì cô không hi vọng tiết lộ việc này ra bên ngoài. Chuyện này càng ít có người biết thì càng tốt, cô cũng không muốn gây thêm phiền toái cho mình, hơn nữa Yêu Nữ nói cũng đúng, có lẽ cô có thanh minh thì cũng không ai tin tưởng .

Lúc Tiêu Tử Uyên trở lại phòng thì nghe thấy tiếng chửi mắng của Lâm Thần, khi nhìn thấy Tiêu Tử Uyên thì vẫy tay gọi lại: "Cậu lại may mắn tiếp rồi."

Tiêu Tử Uyên bước tới xem mấy lần, sau đó bắt đầu nhíu mi lại, Lâm Thần hỏi: "Làm sao bây giờ? Hay là tớ đi tìm một người bên khoa công nghệ thông tin nhờ gỡ xuống?”

Tiêu Tử Uyên lắc đầu: "Nhất định sẽ có người cho rằng chúng ta đang muốn che đậy những việc xấu.”

Lâm Thần phiền não: "Cậu nói xem phải làm sao bây giờ?"

Tiêu Tử Uyên xoa nhẹ đôi mắt, suy nghĩ một lát rồi đưa ra phương án: "Bước đầu tiên là tắt điện, thoát khỏi Internet và đi ngủ."

Ba người Ôn Thiếu Khanh, Kiều Dụ và Lâm Thần đồng thời hỏi lại: "Cái gì?"

Tiêu Tử Uyên không trả lời nữa, nhanh chóng cầm lấy hộp dụng cụ đi ra ngoài, không ai biết rằng, toàn trường trong phút chốc sẽ rơi vào cảnh tối đen như mực, tiếng than vãn của sinh viên nổi lên khắp nơi.

"Còn chưa tới giờ tắt điện mà !"

"Tài liệu của tớ còn chưa lưu!"

". . . . . ."

Tùy Ức ngồi trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm, tung tăng reo hò: “Chà! Cuối cùng cũng có thể đi ngủ rồi!”

Ôn Thiếu Khanh ngồi trong bóng tối cầm đèn pin chiếu ra phía cửa, chờ bóng dáng một người xuất hiện, sau đó nói hai từ đầy xúc động: “Quá tối!"

Kiều Dụ ẩn ý tiếp lời: "Thật sự là giận đỏ cả mặt vì ngưới đẹp nhá.”

Lâm Thần tổng kết lại: "Tri thức thay đổi vận mệnh a!"

Tiêu Tử Uyên dường bỏ ngoài tai mọi lời kêu ca của mọi người, thong thả đi vào phòng ngủ, rồi đặt hộp dụng cụ vào chỗ cũ, lấy điện thoại ra

gửi tin nhắn.

“Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt.”

Tùy Ức nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủn mấy chữ trong điện thoại, không biết vì sao cô lại hiểu ra rất nhanh sẽ biết anh có tính toán gì đó.

“Ngại quá, có lẽ gây phiền phức cho anh rồi.”

Gần như là cùng lúc, Tiêu Tử Uyên gửi tin nhắn đến, chỉ có bốn chữ.

“Vô cùng vinh hạnh.”

Tùy Ức đỏ hết cả mặt, vứt điện thoại di động lẩm bẩm “toàn nói bừa thôi”.

Mọi hậu quả xảy ra đều như trong dự liệu, từng việc từng việc dần dần xuất hiện. Sáng sớm hôm sau, như mọi ngày, bốn người xuống nhà ăn để ăn sáng, buổi sáng nhìn qua tưởng yên tĩnh tốt lành nhưng thật ra lại không yên tĩnh một chút nào.

Thỉnh thoảng có người nhìn sang, lại còn chỉ chỉ trỏ trỏ, bốn người rất ăn ý vờ như không nhìn thấy, không nghe thấy gì hết, một lúc sau có mấy người bạn cùng khoa y học lại gần, chỉ trỏ vào Tùy Ức rồi nói với ba người đi, “Haizzz, các cậu đừng nói chuyện với cậu ta nữa, bài

đăng tối hôm qua trên diễn đàn trường các cậu đã xem chưa? Cậu ta được bao nuôi đó….”

Vừa nói nữ sinh đi đầu vừa đưa chiếc điện thoại ra cho mọi người cùng nhìn bài đăng trên đó.

Bốn người liếc nhau ra hiệu một cách ăn ý, đầu tiên Yêu Nữ cầm lấy chiếc điện thoại di động lướt qua vài bức hình rồi đưa cho những người bên cạnh: “Ai chụp những bức ảnh này vậy? Năng khiếu quá kém, chụp A Ức nhà chúng ta đen thui như vậy, thật sự không có một chút kỹ thuật nào cả.”

Hà Ca gật đầu, "Đúng vậy, còn có nhé, chụp mà cả mặt cũng không chụp, thật là quá ki bo, gương mặt A Ức nhà chúng ta rất đẹp mà.”

Tam Bảo chứa đầy một bụng tức giận, chưa có nơi nào để xả ra: "Làm cho người ta không thể nào chịu nổi nhất là lại chụp tiền bối Tiêu mờ như vậy, tớ còn muốn sưu tầm đủ bảy bức ảnh của tiền bối Tiêu gọi là Thần Thái nhé, bức ảnh này làm sao có thể so sánh được!”

Tùy Ức lại rất bình tĩnh ngồi ăn điểm tâm, nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, trên mặt tràn đầy thỏa mãn, cuộc sống thật là tươi đẹp.

Vẻ mặt mấy người kia không thể tin nổi nhìn bốn người bọn họ, cuối cùng nữ sinh đi đầu lúc nãy bước tới giành lại chiếc điện thoại của mình sau đó quay đầu chạy mất dép.

Ba người nhìn về phía bóng lưng mấy người kia ra hiệu làm động tác “Cắt” một cái. ( dấu X này nhé! )

Lúc đi học, gặp Tần Minh ở cửa phòng học, nếu là trước kia cậu ta nhất định sẽ bước đến vui vẻ chào hỏi, nhưng hôm nay lúc nhìn thấy bốn

người bọn họ thì vẻ mặt lúng túng quay người bỏ đi.

Tùy Ức cũng không thèm quan tâm, đối với cô mà nói cậu ta chính là một người không quan trọng. Tùy Ức gần như không có thói quen giải thích với người khác, người cô tin tưởng không phải là người chỉ vì vài câu nói của người khác mà thay đổi thái độ đối với cô, cô cũng không cần giải thích với những người đó, còn những người không liên quan, thì càng không cần thiết phải giải thích.

Không biết vì lý do gì, nhà trường vẫn chưa sửa được điện, các phương tiện dạy học trực tuyến đều không thể dùng được, thầy giáo đành phải

viết bài giảng lên bảng, Tùy Ức nhìn từng chữ mà thầy giáo viết lên bảng, dường như lại có cảm giác quay về thời gian còn học trung học,

suy nghĩ dần dần bay xa. (Du: lý do gì vậy các mem :v)

Đợi đến lúc cô hoàn hồn thì trên bục giảng đã đổi giáo viên rồi, bí thư trong khoa đang nói gì đó ở trên bục, mà ở bên cạnh, Tam Bảo lại đang

thở phì phò nhìn chằm chằm vị bí thư đó, dường như một giây kế tiếp sẽ xông lên cắn chết anh ta.

Tùy Ức quay đầu sang hỏi, “Chuyện gì vậy?”

Hà Ca cười, "Vì trường học sắp đón nhận một đợt kiểm tra nên tổ chức viết lại hồ sơ của sinh viên.”

Tam Bảo nghiến răng nghiến lợi: "Tớ ghét nhất viết tên của tớ! Khi nộp hồ sơ sinh viên lên nhất định sẽ lại hỏi tớ một câu! Vì sao tớ lại muốn người khác gọi tên này?”

Tùy Ức bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, nhìn về phía Tam Bảo: “Không phải cậu còn có một người anh trai à? Cậu tên là Nhậm Thân, vậy anh

trai cậu tên là gì?”

Hà Ca cũng bày ra vẻ mặt tò mò: "Đúng đúng, anh trai cậu gọi là Nhậm gì?”

Tam Bảo hừ lạnh một tiếng: "Suy nghĩ của ba mẹ tớ thì người thường như các cậu sao có thể đoán được?”

Hà Ca vừa trông chừng vị bí thư trên bục giảng, vừa tiếp tục thúc giục, “Nói nhanh! Tên gì?”

Tam Bảo nhìn Tùy Ức, rồi quay sang nhìn Hà Ca, mặt ủ rũ, suy nghĩ một lúc lâu sau mới vô cùng miễn cưỡng nói ra hai chữ: "Thân Nhậm."

Trong nháy mắt, Hà Ca gập người lại, nằm trên bàn không thể nào dậy nổi, Tùy Ức cúi đầu hai vai run rẩy không ngừng.

Sau một lúc hai người đều cảm nhận được cơn tức giận ngày càng mãnh liệt của Tam Bảo, mới cố gắng nhịn cười.

Tùy Ức ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Cậu xác định đó là tên dành cho người à?”

Hà Ca lấy điện thoại di động ra: "Không được, tớ muốn gửi tin nhắn báo cho Yêu Nữ biết chuyện này.”

Tam Bảo tức giận hừ một tiếng, nằm bò ra bàn giả chết. Có lẽ tiếng ầm ĩ của ba người có hơi lớn, vị bí thư kia nhanh chóng nhìn sang,

tính tình dường như rất tốt, cười híp mắt nhắc nhở, “Các bạn học ở bên kia nói nhỏ một chút, tôi sẽ nói rất nhanh,các bạn nhớ nghe thật kỹ, không sẽ điền sai đó.”

Ba người lè lưỡi trong chốc lát rồi yên tĩnh lại.

Kỳ sau, Tùy Ức muốn đến thực tập ở bệnh viện, đúng lúc đang đi trên đường thì gặp lớp trưởng, hình như cậu ta đang đưa hồ sơ lên nộp để chỉnh sửa, vừa vặn văn phòng làm việc bên cạnh ký túc xá nữ khoa y học, vậy nên lớp trưởng năn nỉ Tùy Ức vào qua giúp, Tùy Ức không suy nghĩ nhiều liền vui vẻ đồng ý.

Tùy Ức không thường xuyên đến văn phòng khoa, đi qua đi lại mấy vòng mới tìm được phòng làm việc. Khi vừa đẩy cửa bước vào đã thấy

có bảy, tám sinh viên dường như đang sắp xếp lại hồ sơ cá nhân, cả phòng rất lộn xộn.

Tùy Ức đưa tay gõ nhẹ cửa, nghe thấy tiếng động người trong phòng ngẩng đầu lên nhìn, cả phòng làm việc đang ồn ào phút chốc yên tĩnh lại, không khí hơi bất thường. Mấy sinh viên khác đang thảo luận sôi nổi thì âm thanh cũng giảm dần dần, vừa nói vừa nhìn về phía Tùy Ức.

Trong chốc lát, Tùy Ức đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng không buồn quan tâm, bước vào phòng đưa chỗ tài liệu đang ôm đặt chồng lên những tài liệu khác. Đang chuẩn bị bước đi thì nghe tiếng một cô gái phụ trách nhận hồ sơ gọi cô lại: “Này, bạn học, cậu khoan đi đã, để tớ xem còn vấn đề gì nữa không rồi hãng đi.”

Tùy Ức im lặng đứng lại chờ, "Được."

Cô gái đó cùng bạn của mình nhìn Tùy Ức mấy lần, lại lấy bản mẫu ra xem, lần lượt lật lại một lượt, hình như đang tìm kiếm gì đó, khi nhìn

đến một chỗ bỗng nhiên dừng lại mang ra bàn bạc. Một lát sau, một trong những cô gái đó nhìn về phía Tùy Ức, “Đây có phải là hồ sơ của cậu không?”

Tùy Ức ngẩng đầu nhìn qua, khóe miệng hiện lên một tia cười châm biếm, điều này không nằm ngoài dự liệu của cô, “Đúng.”

Cô gái đó chỉ ngón tay vào chỗ trống trên hồ sơ, “Ở đây còn chỗ trống điền tên cha, cậu chưa điền vào.”

Ánh mắt Tùy Ức nhìn xuống, "Mấy năm trước mình cũng không điền mà.”

"Năm nay đã sửa lại quy định, nhất định phải điền đầy đủ thông tin.” Giọng nói của nữ sinh đó khiến cho Tùy Ức cảm thấy rất chán ghét.

Tùy Ức không muốn bọn họ quấy rầy, sau một hồi trầm mặc, cô nở nụ cười nhạt nói ra mấy từ, “Tớ không có cha, vậy hài lòng chưa?”

Mỗi người đều có một ranh giới không thể chạm vào, tuy trên mặt Tùy Ứckhông biểu hiện ra, nhưng trong lòng đã chạm đến điểm giới hạn, nếu như cô gái kia còn nói thêm câu nào nữa cô sẽ thật sự trở mặt.

Có một loại người, trong lòng càng tức giận, biểu hiện ra trên mặt lại càng bình tĩnh, nếu như thật sự tức giận đến cực điểm, thì ngược lại cười càng thêm rực rỡ.

Mà Tùy Ức lại chính là loại người này.