Tùy Ức cau mày lại, đây là lần đầu tiên sau khi rời nhà họ Tùy mẹ cô chủ động nhắc đến cái tên đó. Cô không đành lòng nhìn mẹ như vậy, nắm lấy tay bà, “Mẹ, không cần nói nữa….”

Mẹ Tùy thở dài,"Con từ nhỏ đã như vậy, bởi vì không không có được, cho nên giả vờ không muốn có nó, con cứ cho rằng không mong đợi, không giống như dự tính của mình, không ép buộc bản thân thì sẽ không có khổ sở ư, có đúng là như vậy không?

A Ức, nếu như cuộc sống mà con trải qua, không giống như ước muốn của con, vậy thì con cũng cần có can đảm mở rộng vòng tay một lần. Bất kể là lúc này con có bao nhiêu do dự và mờ mịt, cuối cùng cũng phải trải qua cuộc sống mà chính bản thân mình mong muốn. Con đã từng hỏi một chút lòng mình, nếu lựa chọn như vậy, con đã từng cảm thấy hối hận chưa?

Con từ nhỏ đã là một đứa bé thông minh hiểu chuyện, chưa bao giờ cần mẹ quan tâm, nhưng riêng chuyện này, nếu như lần này con thật sự lựa chọn sai lầm thì con đã uổng phí và không xứng với tâm huyết mẹ đã dạy dỗ con trong những năm qua rồi. con cho rằng con thoát được sự cuốn hút mà trở về bên cạnh mẹ, thì mẹ rất vui vẻ à?

Tùy Ức bị đặt trong tình thế khó xử, bàn tay đặt trước người nắm chặt lại, hít sâu một hơi nhấn mạnh nói, "Mẹ, bất kể có chuyện gì xảy ra, con cũng muốn trở về để được chăm sóc mẹ.”

Mẹ Tùy bỗng nhiên bật cười, "Con cái đứa nhỏ này tại sao càng lớn càng ngốc thế này, chẳng lẽ mỗi ngày con cứ ở bên cạnh mẹ 24 giờ mới được gọi là không rời xa mẹ à?”

Tùy Ức không thể nào phản bác được, trong lòng cô, không rời xa đúng là định nghĩa như vậy .

"Nhóc Tùy, con như vậy con có cảm thấy mệt mỏi không?”

Tùy Ức vẻ mặt mơ màng, "Hả?"

Mẹ Tùy cưng chiều vuốt nhẹ mặt con gái, giống như cô con gái nhỏ mười mấy năm về trước. "Năm đó mẹ và cha con đặt tên con là Tùy Ức, chính là hi vọng con muốn làm điều gì có thể tùy đi làm, nhưng mà chư từng nghĩ đến bây giờ lại trở thành như vậy.

Con lo lắng cái này, lo lắng cái kia, vậy con muốn làm cái gì bây giờ? Con đã bao giờ vì bản thân mà suy nghĩ chưa? Con như vậy được xem là tự chịu trách nhiệm với bản thân sao?

Có đôi lúc, con không cần suy nghĩ quá nhiều, cứ làm theo trái tim mình mách bảo là được rồi. Bây giờ, con tự hỏi lòng mình, Tiêu Tử Uyên người đàn ông này, cuối cùng thì con có muốn hay không?"

Tùy Ức vẻ mặt bỗng nhiên bình tĩnh lại, không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã dậy sóng từ rất lâu.

Tiêu Tử Uyên người đàn ông này rốt cuộc là cô muốn hay không muốn đây?

Tại sao cô lại không muốn chứ?

Nhưng mà, cho dù cô muốn thì như thế nào? Cô bắt đầu thì thật sự tốt hay sao? Huống chi cô biết rằng mẹ cô sẽ không rời xa khỏi nơi này , cô thật sự có thể buông xuống mẹ cô để theo anh đi xa nơi này?

"Con hãy nói thật với mẹ, nếu như không có việc gì khiến con phải bận tâm, thì tóm lại con muốn hay không muốn?"

Tùy Ức bị buộc đến bước đường cùng, trong đầu cô đáp án kia lại sống động như thật, nhưng mà trong lòng cô có rất nhiều lo lắng như vậy ư?

"Con. . . . . ." Hai chữ kia dừng lại trên môi không có cách nào nói ra được.

Mẹ Tùy bỗng nhiên chuyển sang một đề tài khác, “Con còn nhớ ông ngoại con trước khi lâm chung đã nói gì với con không?”

Tùy Ức nhớ đến ông ngoại cô, suốt một đời thông thái học rộng, trí thức trong sạch cao thượng, rất ít người được như ông vừa khoan dung lại ôn hòa, cả cuộc đời chỉ một lòng chăm sóc và yêu thương vợ con, bao nhiêu người dẫm nát thềm cửa muốn ông lấy thêm một người phụ nữ khác nữa, nhưng đều bị ông ngoại cô từ chối thẳng thừng.

Tùy Ức hồi nhỏ đã từng hỏi ông ngoại tại sao không lấy thêm một người khác để có con trai thừa kế gia nghiệp, ông nội ôm Tùy Ức nhỏ bé ngồi trước bàn tự tay dạy cô viết chữ, kiên trì nói cho cô nghe.

Ông ngoại nói, không muốn làm tổn thương trái tim của bà ngoại. Nơi khác làm tổn thương có thể cứu chữa, nhưng một khi đã làm tổn thương đến trái tim một người thì không có cách nào cứu được nữa.

Bà ngoại cô mất được sáu tháng thì ông cũng qua đời, trước khi mất ông nắm tay Tùy Ức, bình thản yên bình ra đi.

"Nhóc Tùy, ông ngoại từ nay về sau không thể ở bên cạnh con được nữa rồi, trong lòng con lo sợ và sợ hãi điều gì ông đều biết hết, con hãy nhớ một câu này của ông, sau này cho dù gặp bất cứ chuyện gì cũng không được hoảng hốt và sợ hãi…..”

Tùy Ức từ từ mở miệng, giọng nói vẫn vang vọng trong trí nhớ của cô, “Không quên tình cảm ban đầu, mới có được chung thủy."

Mẹ Tùy nhớ đến cha của mình, cũng có hơi xúc động, lúc đó bà dẫn theo Tùy Ức về đây, cha bà chưa từng trách mắng hay than vãn bất cứ điều gì, mà chỉ híp mắt cười vẻ mặt bĩnh tĩnh nói một câu, “Sàn con, đã về rồi à?”

Mẹ Tùy bình thường trở lại, "Vậy con đã quên rồi sao? Con lo lắng nhiều như vậy, nhưng tại sao lại cố tình quên đi tình cảm của bản thân hả? hiện tại con do dự không dám quyết đoán, nói mà không làm, thật sự không xứng với những coi trọng mà ông đã dành cho con.”

Cuối cùng nước mắt Tùy Ức cũng lăn đều trên má.

"Đi về cẩn thậm suy nghĩ mọi chuyện đi. Con nhìn xem lúc con đi học ở trường không phải mẹ vẫn sống rất tốt à, con không cần phải lo lắng cho mẹ. Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, bất kể có xảy ra chuyện gì, rồi cuối cùng cũng có một ngày mẹ phải rời khỏi con, con rồi cũng phải trải qua cuộc sống của chính mình, con gái, hãy dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình đi.”

Tùy Ức quay người đi ra ngoài, lúc mở cửa bỗng nhiên xoay người lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi gọi một tiếng, "Mẹ. . . . . ."

Mẹ Tùy ngẩng đầu nhìn sang, "Hả?"

"Học kỳ trước lúc con đang ở trường học, Tùy Cảnh Nghiêu đã từng đến thăm con . . . . ."

Sau khi Tùy Ức nói xong lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm mẹ Tùy.

Mẹ Tùy trên mặt không gợn sóng, “Ông ấy là cha của con, đến thăm con cũng là chuyện bình thường……….”

"Ông ấy nói, có muốn để cho………..để cho em trai đến gặp con và mẹ………….”

Mẹ Tùy vẻ mặt không thay đổi nói, "Con trả lời như thế nào?"

"Con nói với ông ấy không nên nói cho em ấy biết."

"Ừ, cứ làm như vậy là tốt nhất. Mẹ mệt rồi, con đi ngủ đi." Tùy Mẹ vẫy tay thúc giục Tùy Ức về phòng.

Tùy Ức đóng cửa phòng, đứng dựa vào trước của phòng một hồi lâu không nhúc nhích.

Cho dù không nhìn ra vẻ mặt khác thường của mẹ Tùy, nhưng cô biết trong lòng mẹ nhất định rất đau khổ? Dù sao đi nữa đó cũng là con trai của mình, nỗi đau vứt bỏ năm đó chỉ sợ cả đời cũng không thể nào quên được?

Tùy Ức đôi mắt ướt đẫm quay người đi lên lầu, lúc đi ngang qua phòng của Tiêu Tử Uyên, anh vẫn còn chưa ngủ, cửa phòng hơi khép hờ, Tùy Ức không để ý nhìn thoáng qua một chút, anh đang quay lưng về phía cô hình như đang vẽ một bức tranh gì đó, bóng lưng anh mạnh mẽ mà kiên cường.

Trong lòng Tùy Ức đang rất rối loạn, cũng không để ý quay người trở về phòng, nằm ở trên giường nhưng lại không buồn ngủ một chút nào cả.

Chẳng nhẽ cứ phải một ngày 24 giờ ở bên cạnh mẹ mới là không rời xa mẹ à?

Hay là ngay từ đầu cô đã định nghĩa sai lầm rồi?

Không quên tình cảm ban đầu, mới có được chung thủy.

Tùy Ức từ từ giơ tay lên nắm lấy chiếc bùa bình an trước ngực, những chuyện đã qua không ngừng hiện lên trước mắt cô, trong đầu cô bây giờ toàn là hình bóng của Tiêu Tử Uyên, Tùy Ức từ từ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau tiếng hít thở đều đặn vang lên.

Tối hôm đó đèn trong phòng Tiêu Tử Uyên sáng đến rất khuya, anh toàn tâm toàn ý đặt vào chuyện vẽ tranh nên cũng không biết đêm đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, những chuyện này đối với những việc xảy ra ở tương lại trong cuộc sống của anh lại có ảnh hưởng rất sâu sắc.

-----------

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Tùy Ức đã thức dậy, nhìn thấy mẹ Tùy đi tập thể dục buổi sáng về còn có một chút mồ hôi, mẹ Tùy lại không nhắc đến một chút nào chủ đề đã nói ngày hôm qua, cười híp mắt sai cô làm bữa sáng.

Tùy Ức vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn mẹ Tùy cười làm nũng, "Mẹ, mẹ gội đầu cho con đi!"

Mẹ Tùy liếc mắt nhìn cô, "Lớn như vậy còn muốn mẹ gội đầu cho, thật là. . . . . ."

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng dưới chân đã đi vào trong nhà.

Khi đó, Tiêu Tử Uyên vừa mới xuống lầu đi ra ngoài sân thì đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Tùy Ức nghiêng người ngồi lên ghế đẩu, trên bàn đá trước mặt đã đặt một chậu nước, mẹ Tùy múc từng gáo nước dội lên tóc của cô, bọt dầu gội trên tóc từ từ trôi xuống dưới. Buổi sớm ngày hè, nhiệt độ không nóng rực như giữa trưa, mặt trời mới vừa ló lên một chút, ánh mặt trời chiếu xuống khắp mảnh sân nhỏ, Tùy Ức cười khanh khách như một đứa trẻ, mẹ Tùy vẻ mặt tràn đầy yêu thương.

Tiêu Tử Uyên nhìn một lúc sau đó từ từ bật cười.

Sau khi dội sạch bọt trên đầu mẹ Tùy cầm khăn lông lau tóc cho Tùy Ức, Tùy Ức xoa xoa mắt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Tử Uyên, không biết anh đã đứng ở đó bao lâu rồi.

Mẹ Tùy cũng nhìn thấy Tiêu Tử Uyên, liền kêu anh đến, "Tử Uyên, tới đây lau tóc cho con bé này."

Tiêu Tử Uyên vui vẻ đi về phía trước, Tùy Ức nghe xong lại bắt đầu vùng vẫy, "Không cần đâu, em có thể tự mình lau được."

Mẹ Tùy đè cô lại, "Đừng nhúc nhích, một lát nữa khắp người lại toàn là nước bây giờ.”

Tiêu Tử Uyên nhận lấy khăn lông từ tay mẹ Tùy nhẹ nhàng lau, Tùy Ức ngồi ở đó quay lưng về phía anh, có chút lo lắng, trên mặt như thiêu như đốt, còn mẹ Tùy đi ra ngoài trong ánh mắt kháng nghị của Tùy Ức.

Tiêu Tử Uyên động tác trên tay không dừng lại, mà mỉm cười hỏi cô, "Em căng thẳng cái gì?"

Tùy Ức ngay lập tức thanh minh cho mình, "Đâu có."

Tiêu Tử Uyên lau tóc cho cô xong lại muốn dùng lược chải tóc cho cô, “Lấy ra nào.”

Tùy Ức muốn quay đầu lại nhìn anh hỏi, "Cái gì?"

Tiêu Tử Uyên xoay đầu của cô về, "Lúc sang năm mới anh có nhờ Lâm Thần đưa cho em một vật, em có mang theo nó không?”

Trong lòng Tùy Ức hơi bất ngờ, một lúc sau mới trả lời với giong rất nhỏ, "Có đem theo."

Tiêu Tử Uyên hai tay đặt lên trên vai Tùy Ức, trong giọng nói còn mang ý cười, "Em lấy nó ra đây đi."

Tùy Ức lằng nhằng mãi mới chịu lên gác cầm hộp gỗ tinh xảo đó xuống, lại giống như phỏng tay ném vào rong ngực Tiêu Tử Uyên.

Tiêu Tử Uyên kéo Tùy Ức ngồi trước người anh một lần nữa, Tùy Ức hơi buồn cười nhìn Tiêu Tử Uyên qua gương, đã đến rồi thì cứ an tâm, cô cũng muốn xem thử người đàn ông này có làm được gì với 3000 sợi phiền muộn này hay không.

Trong gương Tiêu Tử Uyên cầm lấy tóc của cô làm đi làm lại nửa ngày, những ngón tay thon dài xuyên qua giữa mái tóc đen, động tác không lưu loát, nhưng gương mặt lại rất dịu dàng.

Cho đến đến khi cây trâm đâm xuyên vào mái tóc, Tùy Ức lúc này mới thấy được rõ ràng hình dáng thật sự của cây trâm.

Một chiếc trâm ngọc màu trắng theo phong cách trang nhã cổ xưa, hình thức đơn giản, không có hoa văn phức tạp, nhưng lại làm cho người ta có một từ nào để diễn tả được vẻ đẹp đến mức tận cùng của nó.

Thật ra thì lúc cô nhận được cũng đã cảm thấy được bên trong đó chắc chắn sẽ chứa đựng một gì đó không đơn giản. Hộp gỗ được làm từ gỗ tử đàn phẩm chất tốt, chạm khắc theo lối chìm cổ xưa yên lặng mà trang nhã, hoa văn rất tinh xảo, trên đó được cài bằng một cái móc chìa khóa theo phong cách cổ, chỉ cần nhìn hộp gỗ đã thấy không tâm thường, thứ bên trong hộp không biết siêu phàm thoát tục đến mức như thế nào nữa?

Cô cũng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua một chút, thì đã không dám mở ra xem tiếp nữa.

Tiêu Tử Uyên nói cô sẽ hiểu.

Cô hiểu, cũng bởi vì hiểu nên mới bối rối, thậm chí khó có thể tin đó là sự thật.

Tiêu Tử Uyên nhìn cô im lặng sững sờ, nhẹ đặt hai tay lên trên vai cô nhỏ giọng hỏi, "Như thế nào?"

Tùy Ức nhanh chóng hoàn hồn, sau đó bật cười.

Tay nghề của anh đúng là không được tốt cho lắm, xiêu xiêu vẹo vẹo, một người đàn ông như anh làm sao biết chải tóc, không biết đã luyện tập bao nhiêu lâu đây?

Khóe mắt Tùy Ức hơi ướt, trong lòng chua xót ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Tiêu Tử Uyên, "Tiêu Tử Uyên, anh có biết trâm cài tóc không thể tùy tiện đưa cho cô gái không vậy?"

Tiêu Tử Uyên cười, cố ý hỏi, "Vì sao?"

"Bởi vì. . . . . ."

"Bởi vì sao?"

Tùy Ức giận dỗi nhìn Tiêu Tử Uyên, "Anh thật sự không biết?"

"Em không nói cho anh biết, anh làm sao mà biết được?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tùy Ức nhăn lại, da thịt trắng nõn chỉ vì kìm nén mà đỏ bừng lên, ngũ quan xinh xắn vo thành một nắm, ngước mắt nhìn Tiêu Tử Uyên, vừa nổi lên dũng khí nhưng sau đó lại thôi, "Không biết thì coi như không có chuyện gì vậy, trả lại cho anh này."

Nói xong cô lại muốn lấy trâm cài xuống, bị Tiêu Tử Uyên nhanh tay ngăn lại, dụ dỗ, "Anh nói."

Tùy Ức giận dỗi ngẩng đầu lên nhìn lướt qua anh thật nhanh, sau đó nhìn về phía khác, nhỏ giọng lầm bầm, "Anh rõ ràng là cố ý, anh chắc chắn biết mà."

Tiêu Tử Uyên ngạc nhiên nhìn Tùy Ức, không nhịn được thú vị cười rộ lên, anh chưa từng nghĩ đến cô sẽ trẻ con như vậy cũng có lúc nói lảm nhảm một mình, có lẽ muốn nói lại nhưng lại không dám nói lớn lên thành lời.

Tiêu Tử Uyên vòng tay ôm cô từ phía sau, nhìn trong gương mặt của hai người kề sát vào nhau, từ từ bật cười, " Nếu quân tặng ngọc trâm cho ta, ta sẽ vì quân nuôi lại tóc dài, từ bỏ hết tình duyên (PS:nghĩa là tình cảm với người khác, không đào hoa nữa), từ nay về sau, siêng năng chăm chỉ lo việc nhà, được không??"

Giọng nói trong như nước chảy, giọng điệu thản nhiên, không hề dậy sóng, nhưng ánh mắt sâu thẳm đó lại sáng ngời, thẳng tắp giống như muốn nhìn xuyên vào trong lòng cô vậy.

Trong lòng Tùy Ức hoảng hốt, còn nụ cười trên mặt Tiêu Tử Uyên lại sâu sắc hơn, "Anh biết em sẽ hiểu rõ ý của anh mà."

Tùy Ức không nghĩ đến Tiêu Tử Uyên đã suy nghĩ đến xa như vậy, trong lòng hơi luống cuống , "Em vẫn muốn trả lại cho anh . . . . . ."

"Em dám! Từ hôm nay trở đi anh tặng em thứ gì em còn dám nói nửa chữ trả lại nữa thử xem!”

Mặt của anh nhẹ nhàng chạm vào má cô, ánh mắt rõ ràng vẫn dịu dàng như vậy, nhưng ngoài miệng lại hung ác nói ra mấy chữ đó chứ.

Tùy Ức bật cười, lần đầu tiên không trốn tránh anh, từ từ tiến lại gần.

Tiêu Tử Uyên giật mình, chậm rãi nói, "Ngày đó tuyết rơi rất lớn, thời tiết lạnh đến âm độ, ở trung tâm thành phố có tổ chức một cuộc triển lãm những vật phẩm quý giá của Trung Quốc, mấy bạn học người nước ngoài của anh cảm thấy hứng thú, nên đã gọi anh đi cùng để giới thiệu cho họ. Lúc ấy anh nhìn thấy nó, người anh nhớ đến đầu tiên là em….. nên cũng không suy nghĩ nhiều mua nó về, tiêu hết tất cả số tiền anh có trong thẻ, vậy nên trời tối anh mới về đến trường học…..”

Tùy Ức cúi đầu nhìn những ngón tay đang đan xem vào nhau trước mặt cô, từ từ xoa nhẹ, trong lòng cô rung động mãi không thôi.

Người đàn ông kiêu ngạo này đi du học chắc chắn sẽ không tiêu tiền của gia đình, không biết sau khi mua vật đắt tiền như vậy sinh hoạt của anh khó khăn đến mức nào, vậy mà lúc trước một câu anh cũng không nói ra.

Đúng rồi, những lời này bình thường chắc chắn anh sẽ không bao giờ nói với người khác, nhưng bây giờ lại mỉm cười nói với cô, nụ cười trên mặt thật sự rất ấm áp.

Đôi mắt của Tùy Ức đỏ lên, Tiêu Tử Uyên lại nắm lấy tay của cô nói tiếp, "Anh không muốn nhìn thấy em cảm động, anh chỉ muốn cho em thấy anh có thể làm chỗ dựa cho em cả đời."

-------