Thượng Quan Yên Uyển trở lại phòng khách, nàng gọi Xích, Mị, Võng, Lượng và bốn nha hoàn đã kính cẩn mà đứng ở bên ngoài vào trong phòng, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn họ.

Xích, Mị, Võng, Lượng nhìn thoáng qua nhau một cái, lại nhìn qua bên phía Xuân U và mấy nha hoàn kia, thấy mọi người đều lộ vẻ hoang mang, không ai không nghĩ đến cái bình hồ lô của công chúa rốt cuộc là đang chứa thứ thuốc gì.

Thượng Quan Yên Uyển nhìn vẻ mặt của bọn họ, nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, trong tay cầm tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chậm rãi mở miệng nói, “Hôm nay gọi các ngươi đến đây, là có một chuyện rất quan trọng muốn nói.


Xuân U và những người khác vừa nghe thấy, họ lập tức nín thở, đôi mắt tròn xoe mà nhìn chằm chằm về phía nàng.

Thượng Quan Yên Uyển đặt tách trà bằng ngọc bích lại trên bàn, ngón tay gõ vài cái, mới chậm rãi nói, “Các ngươi cũng biết, hôm qua ta bị người khác bắt cóc, sau đó bị ném vào một căn nhà nằm sâu trong rừng U Minh.

Lúc ta nằm trong cỗ quan tài kín bưng, không một kẽ hở đã xảy ra chút sự việc, ta cảm thấy nên nói cho các ngươi nghe.


Rốt cuộc các ngươi đều là người bên cạnh ta, về sau mỗi ngày đi theo ta, có lẽ sẽ gặp được một chút chuyện đáng sợ.


Xích, Mị, Võng, Lượng vừa nghe xong, thần sắc trên mặt khác nhau, hoặc kinh ngạc, hoặc là khó hiểu, hoặc bi thương, hoặc là mờ mịt, không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng.

Công chúa rốt cuộc muốn nói gì?
Thượng Quan Yên Uyển bị mấy người nhìn chằm chằm vào, ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói, “Các ngươi có tin trên đời này có quỷ không?”
Lời này vừa nói ra, dường như một cục đá rơi xuống nước, “Thình thịch” nước bắn lên tung tóe, biểu cảm mỗi người mỗi khác, ánh mắt đảo loạn.

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.

Đông Âm ngày thường rất thích nghe chuyện ma quỷ, mỗi lần nghe người ta nhắc đến chuyện đó, nàng ta luôn tỏ ra thích thú vô cùng.

Nàng ta nhìn xung quanh, thấy những người khác đều là bộ dạng khép nép, liền lên tiếng, “Công chúa, nô tì tin, nô tì tin.


Thượng Quan Yên Uyển thấy đôi mắt nàng ta tỏa sáng, làm ra vẻ nóng lòng muốn nghe thử, trong lòng có chút nặng nề, nháy mắt cười hỏi, “Vậy ư? Ngươi tin tưởng trên đời có quỷ? Chẳng lẽ ngươi đã gặp qua rồi sao?”
Tròng mắt Đông Âm dạo qua một vòng, khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ ửng lên, có chút ngượng ngùng mà nói,“Nô tì không có tận mắt nhìn thấy qua, chỉ là thường xuyên nghe trong cung kể chuyện ma, nghe nói rất nhiều nhưng chưa được tận mắt nhìn thấy.


Thượng Quan Yên Uyển nghe vậy, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh của Thượng Quan Húc, trong lòng thầm nghĩ, không phải là Hoàng gia gia ở trong cung đi dạo khắp nơi, không cẩn thận để kẻ khác nhìn thấy chứ?
Nghĩ lại, cũng không đúng, Hoàng gia gia tốt xấu gì cũng có chức quan tại địa phủ, cả ngày chính vụ bận rộn, một năm cũng chỉ có vài ngày được nghỉ, lấy đâu ra thời gian đi chơi!
Thượng Quan Yên Uyển nghĩ đến đây, đôi mắt chợt sáng lên, nói, “Hãy kể cho ta nghe, trong cung rốt cuộc đang truyền tai nhau chuyện ma quỷ gì?”
Đông Âm thấy dáng vẻ hứng thú của nàng, mới yên tâm, bắt đầu hùng hồn mà kể, “Ở trong cung, nô tình nghe được hai câu chuyện ma này nhiều nhất.


Một cái là về Trường công chúa ở Trường Khang cung, nghe nói thường xuyên có người vào ban đêm nghe được tiếng khóc, đặc biệt tiếng khóc nghe rất đáng sợ.

Đôi khi nghe tiếng đứa trẻ khóc, trong cung người đều nói, đó là đứa con của Trường công chúa đến tìm.

Vừa đến ban đêm, Trường công chúa sẽ nhìn thấy đứa trẻ đã chết kia, liền khóc không ngừng, đôi lúc vào ban đêm, hai mắt đều sưng cả lên.


Xuân U cùng Hạ Băng nghe nàng ta nói xong, đã sợ tới mức ôm lấy nhau, môi đều run lên.

Xích, Mị, Võng, Lượng lại dường như không nghe thấy gì, vẫn như cũ dáng đứng thẳng tắp, thậm chí trên mặt đều không có chút cảm xúc nào.

Thượng Quan Yên Uyển một tay xoa cằm, đôi mắt ngấn lệ, rơi vào trầm tư.

Nói về cô mẫu, nàng cũng không tiếp xúc nhiều.

Tính tình cô mẫu rất quái dị, cũng không thích thấy người ngoài, luôn sống một mình trong Trường Khang cung.


Thượng Quan Yên Uyển lúc còn rất nhỏ, chỉ ngẫu nhiên nghe qua vài câu chuyện về cô mẫu của nàng.

Sau đó, phụ hoàng liền hạ lệnh không được tung tin đồn vô căn cứ, nếu có người dám sau lưng nhắc đến, liền sẽ bị trách phạt.

Theo thời gian, sau bao năm, cũng không ai nhắc lại.

Ai ngờ hiện giờ phụ hoàng bệnh nặng, Trường Khang cung lại xảy ra sự việc như này, nghe tới thật đúng là có chút kinh sợ.

Đôi mắt Thượng Quan Yên Uyển đôi mắt loé lên, lại tiếp tục hỏi, “Tin đồn còn lại là gì?”
Đông Âm thấy chung quanh mấy người đều nhìn chằm chằm về phía nàng ta, còn có chút khẩn trương, càng thêm thật cẩn thận mà nói,“Một tin đồn khác nữa, có liên quan đến Gian Phi.


Tưởng quý phi sao?.