Nhã Kiều không ngờ rằng một đứa nhóc như nó lại có thể phát hiện ra chỗ ẩn nấp của cô một cách nhanh chóng đến như vậy.

Cô đã trông trẻ quá đủ rồi, cô không muốn phải chơi với mấy đứa nhỏ ở thời cổ đại nữa, bởi vì bọn chúng trông có vẻ khá nguy hiểm.

Cô cứ nói chuyện một đứa bất kì thì lại gặp mấy chuyện không đâu, điển hình là tiểu hồ ly mà cô đã gặp vào mấy hôm trước.

Mặc dù cậu nhóc đã cứu tính mạng của cô, cậu ta không hề sai, nhưng có lẽ cô là người có mệnh khắc chết những người xung quanh nên từng người một mới ra đi như thế.
"Tỷ tỷ cũng ghét đệ đúng không? Chẳng có ai chịu chơi với đệ cả!"
Khuôn mặt cậu trở nên ủ rũ hẳn xuống, không còn tràn đầy niềm vui như vừa nãy nữa.

Nhã Kiều cũng phải bất lực trước cái chiêu làm nũng này của bọn trẻ.

Cô đành phải miễn cưỡng nhảy xuống mà chơi với cậu nhóc.

Khi nó chán thì sẽ rời đi nhanh hơn, như vậy cô có thể rời khỏi hoàng cung mà không bị ai phát hiện.

"Đừng có ủ rũ nữa, tỷ xuống chơi với đệ rồi này!" Cô dịu dàng xoa đầu cậu.
Chấn Kiệt tươi cười tặng cho cô những đoá hoa hồng mà cậu bé đã hái vừa nãy.

Nhã Kiều cũng vui vẻ mà nhận lấy món quà này của cậu.

Chấn Kiệt kéo cô đến chỗ ngồi nghỉ ngơi, uống trà trong ngự hoa viên.

Trên bàn đá đã có sẵn một số món điểm tâm nho nhỏ, nhìn rất bắt mắt.
"Tỷ mau ngồi xuống ăn cùng đệ đi!"
Cô thong thả ngồi xuống chiếc ghế.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô được ngồi ăn bánh nhàn hạ đến như vậy, đồ ăn lại là loại thượng hạng nữa chứ, đúng là khó tin mà! Khi xuyên không đến đây cô chỉ cắm đầu vào luyện tập, cố gắng rèn luyện bản thân trở nên thật mạnh mẽ để không bị bất kì ai bắt nạt.

Cho dù là ngày mưa hay nắng đều sẽ như nhau cả, cô đều chăm chỉ tập luyện để có được vị trí như ngày hôm nay.

Thế nhưng cô đã quên đi bản thân, chưa từng để tâm trạng được khuây khoả, yên tĩnh như thế này.
"Tỷ tỷ có người mình thích chưa?"
Cô hồn nhiên đáp: "Chưa, còn đệ thì sao? Đệ có để mắt đến cô nương nhà nào chưa?"
Bị hỏi ngược lại, cậu không một chút do dự mà trả lời ngay: "Chính là tỷ đó! Vừa gặp thì đệ đã biết tỷ là nương tử của đệ rồi."
Câu trả lời dứt khoát này của cậu khiến cho cô suýt nữa thì bị ngẹn.

Nhã Kiều vỗ mạnh vào ngực của bản thân để miếng bánh trôi thẳng xuống dạ dày của cô.

Cậu bé cũng rất nhanh trí mà rót ly trà cho cô uống.

Nhã Kiều nhanh chóng nhận lấy ly nước, uống một hơi hết cạn.

Bây giờ cô mới có hơi để nói chuyện với cậu.

"Đệ còn chưa biết tên tuổi của ta cơ mà!!! Như vậy là không được đâu."
Chấn Kiệt thấy lời nói của cô cũng rất có lý.

Cậu gật gù đáp lại cô: "Vậy bây giờ làm quen là được mà! Đệ tên Chấn Kiệt, năm nay tròn mười tuổi, còn tỷ thì sao?"
Nhã Kiều chỉ biết thở dài mà trả lời: "Tỷ tên Uyển Nhi, mười bảy tuổi."
Cô không dám nói ra tên thật của mình, lỡ bị phát hiện thì nguy to.

Đành phải nhờ vào danh tính của cô nương kia để qua mắt thằng nhóc này trước rồi tính tiếp.

Chấn Kiệt vui vẻ nắm chặt lấy tay cô, bày tỏ cảm xúc của bản thân:
"Giờ đã tính là quen biết rồi chứ nhỉ? Vậy tỷ cùng ta đến gặp quốc sư để ngài ấy chúc phúc đi."
Nghe thấy cậu nhắc đến tên cửu vĩ hồ háo sắc kia làm cho cô tái xanh hết cả mặt.

Nhã Kiều vội vàng giữ chặt tay cậu lại, không cho phép cậu đi đâu hết.

Khuôn mặt Nhã Kiều trở nên nghiêm túc mà giải thích với cậu:
"Tỷ chưa hề đồng ý làm nương tử của đệ nghe rõ chưa? Đệ không được nói bậy với mọi người đấy."
Chấn Kiệt nghiêng đầu hỏi ngược lại cô: "Tại sao chứ? Tuy đệ nhỏ tuổi nhưng đệ có tất cả đấy! Tỷ muốn bất cứ thứ gì, đệ cũng có thể cho tỷ."
Cô liếc mắt nhìn y phục của cậu từ đầu tới chân.


Quả thật là thuộc loại nhất phẩm chứ không phải loại tầm thường mà các công tử hay mặc.

Cô nghi hoặc hỏi cậu:
"Đệ có thân phận gì vậy?"
Chấn Kiệt hồn nhiên đáp: "Hoàng đế! Đệ là hoàng đế của triều Hạ."
Câu trả lời của cậu khiến cho cô sốc đến tận não.

Điều này thực sự rất khó tin, một đứa nhóc mười tuổi đã được kế nhiệm ngôi vua rồi á? Mặc dù ở thời cổ đại thì chuyện này cũng rất bình thường nhưng mà tên nhóc này trong mắt cô thực sự giống tên ngốc ấy.

Mà một tên ngốc như thế này có thể sống sót trong cái hoàng cung đáng sợ này đúng là không thể xem thường.
Nhã Kiều không thèm quỳ xuống chào cậu ta luôn, bởi vì điều quan trọng nhất đối với cô vào thời khắc then chốt này chỉ có chạy mà thôi.

Nhã Kiều mỉm cười một cách thân thiện mà dỗ dành cậu:
"Tạm thời bây giờ đệ chưa thể cưới tỷ được, vậy nên hãy bỏ cái suy nghĩ ấy đi nhé! Giờ tỷ còn có rất nhiều việc phải làm nên xin phép đi trước."