Có trí tuệ như trưởng công chúa cùng đám người Arshavin đương nhiên hiểu được vì sao quốc vương trước mắt phẫn nộ như vậy.

Đông Sơn đỉnh trở thành một đống hoang tàn, bên trong Hương Ba Thành là một màn khói lửa dày đặc, lễ đăng cơ hỏng bét, ngoài lãnh huyết ma nữ Paris ra thì kỳ thật vẫn có một phần lớn nguyên nhân nằm ở trưởng công chúa và "Zenit quân thần" Arshavin. Nếu không phải do ngay từ đầu trưởng công chúa đã đem địa điểm quyết đấu đặt ở Hương Ba Thành thì có lẽ mọi sự tình hôm nay đã không phát sinh.

Mặt Arshavin âm trầm, hắn không nói tiếng nào ngồi yên thúc dục hỏa hệ đấu khí để làm dịu thương thế của mình.

Nữ kiếm sĩ Suzanne cho dù ngu ngốc hơn nữa thì cũng nhận ra địch ý lạnh băng trên người Tôn Phi kia, nàng nắm chặt lợi kiếm cùng với kỵ sĩ trưởng Roman Pavyluchenko và các kỵ binh may mắn còn sót lại gắt gao hộ vệ bên cạnh công chúa, sợ rằng Tôn Phi trong lúc giận dữ ra tay gây bất lợi với công chúa. Trong chuyện này người khó chấp nhận nhất chính là kỵ sĩ trưởng Roman Pavyluchenko, khi xung đột trong yến tiệc mừng công hơn mười ngày trước hắn căn bản không để người trẻ tuổi kia vào trong mắt, thậm chí ngay cả ý nghĩ ra tay cũng không có. Nhưng lúc này người thanh niên đó một lần nữa đứng trước mặt hắn, hắn lại phát hiện rõ ràng rằng chính hắn đã mất đi tư cách ra tay.

Luận về thực lực cá nhân, Pavlyuchenko đã không còn xứng là đối thủ của Tôn Phi.

Bất quá thân là kỵ sĩ trưởng, sở trường của Pavlyuchenko cũng không phải là vũ lực cá nhân mà là bố trí binh pháp thao lược quân đội. Nếu như cho hắn một đội quân đầy đủ hai trăm người để bày trận, hắn tuyệt đối tin tưởng có thể đánh bại Tôn Phi, nhưng là lúc này….vẫn phải thành thành thật thật cúi đầu.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí càng khiến kẻ khác thấy áp lực hơn so với lúc trước.

Oa oa oa oa oa….

Trên đỉnh đầu, hàng trăm hàng ngàn con kền kền bị mùi máu tanh cùng thi thể trên đỉnh Đông Sơn hấp dẫn mà tới còn chưa chịu bay đi, chúng phát ra từng tiếng kêu khiến người khác buồn bực.

Oanh!

Tôn Phi đột nhiên đánh ra một quyền vào không trung.

Không khí trên đó bị lực lượng của một quyền khủng bố oanh tạc, tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra, mắt thường cũng có thể thấy được một dòng khí hướng thẳng lên trên, đàn kền kền còn nấn ná trên bầu trời tránh né không kịp, bốn năm mươi con chợt nổ tung, nháy mắt biến thành từng đoàn huyết vụ. Mấy con kền kền luôn đặc biệt mẫn cảm với sát khí tử vong này rốt cuộc nhận rõ tình hình trước mắt, nhanh chóng bay đi hết.

Thương thương thương thương!

Kỵ binh cùng nữ võ sĩ Suzanne run sợ trong lòng, đều rút ra trường kiếm bên hông sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.

- Tốt lắm, như thế này được rồi……Trưởng công chúa điện hạ, đã làm người sợ hãi rồi!

Tôn Phi nói thế làm cho nữ kiếm sĩ cùng các kỵ binh thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn thì người này đã nghĩ rõ ràng thông suốt rồi. Chỉ có trưởng công chúa từ đầu đến cuối là không có chút nào lo lắng, tựa hồ nhưu nàng đã sớm đoán được Tôn Phi cuối cùng sẽ có lựa chọn như vậy.

Tôn Phi chỉ mỉm cười, cũng không nói gì.

Nói thật, từ lúc đầu tới giờ Tôn Phi chưa từng dám coi khinh nữ nhân này một chút nào.

Cứ như việc hôm nay thoạt nhìn thì là trong lúc trưởng công chúa gặp nguy cơ thì hắn đại phát thần uy cứu nàng, nhưng Tôn Phi lại có một cảm giác rất kì quái rằng kỳ thật cho dù hôm nay mình không ra tay thì trưởng công chúa cũng còn con bài chưa lật để ngăn cơn sóng dữ, còn rốt cuộc nó là con bài kinh hãi thế tục như thế nào thì Tôn Phi không thể biết được. Nhưng ít nhất trong cả quá trình này thì biểu hiện của nữ nhân gầy yếu như mới ốm dậy kia thực sự quá trấn đinh, trấn định đến mức tựa như nàng chỉ là khách qua đường ngắm cảnh mà thôi.

Tôn Phi hoán đổi sang hình thức thích khách, rất nhanh thanh trừ các cạm bẫy ma pháp vô hình ở khắp nơi.

Lúc này đỉnh Đông Sơn đã bị phá hỏng vô cùng nghiêm trọng, kiến trúc chủ thể là quốc vương tế đàn đã trở thành một đống hoang tàn, những pho tượng lớn tượng trưng cho vinh quang của các quốc vương và anh hùng các triều đại của Hương Ba Thành cũng bị hủy hơn phân nửa, nơi nơi đều là những đống vụn, hơn một trăm binh sĩ trong "Thiết quân" của Hương Ba Thành nhận được tín hiệu, dưới sự dẫn dắt của thị vệ quan Fernando Torres cùng thị vệ trưởng Peter Cech nhanh chóng xuất hiện ở đỉnh núi. Những binh sĩ này chính là những người được Brooke và Cech tỉ mỉ chọn lựa, hơn nữa đều đã được cải tạo thân thể bởi "Người Khổng lồ xanh dược tề" nên đều có lực đạo rất lớn, một người có thể dễ dàng giơ lên tảng đá nặng ngàn cân. Công việc dọn dẹp đống hoang tàn tiến hành thật nhanh lại khiến các đại nhân vật của Zenit đế quốc thêm ấn tượng về Tôn Phi, hai mươi kỵ binh may mắn còn sót lại thì miệng há rộng tới mang tai, bọn họ coi như giờ đã minh bạch quốc vương Hương Ba Thành là quái vật, binh lính cũng là quái vật. Khí lực khủng bố như vậy thì cho dù là tất cả bọn hắn cùng hợp lực cũng không phải đối thủ của một binh sĩ Hương Ba Thành. truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn

Lão soái ca Best đang cầm sổ sách, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà đi tới trước mặt trưởng công chúa.

- Điện hạ, thật vô cùng có lỗi với người khi để người bị sợ hãi trong lễ nghi vừa qua. Bất quá lần này Hương Ba Thành bị tổn thất thật sự quá…..Hơn nữa…..Ân, trong đó có một số ít thứ bị hư hỏng là do sứ đoàn đế quốc gây ra, chúng ta…. Hắc hắc, người xem có thể hướng tới đại thần tài chính của đế quốc xin một ít viện trợ được không…Dù sao Alexander bệ hạ cùng Hương Ba Thành cũng vì bảo vệ công chúa mà phải trả giá lớn…

Nữ kiếm sĩ Suzanne và bọn kỵ binh xém chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, lão già yếu này cũng dám tìm trưởng công chúa đòi bồi thường tổn thất?

Nhưng mà những cử chỉ này đều vô cùng nho nhã lễ độ, không thể tìm ra chút nào vượt quá giới hạn. Lão soái ca bên ngoài tràn ngập khí tức quý tộc cao nhã nhưng lại mặt dày mày dạn cầm sổ sách tính toán chi li từng chút một như con buôn vậy, dù là trưởng công chúa mệnh danh "nữ văn thánh" cũng nhất thời vô kế khả thi, trừng phạt không được mà chửi không xong, trên mặt tràn ngập sự bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không thoát được kết cục giống như đám vương tử kia, bị lão soái ca vừa đấm vừa xoa mà ghi lại một phần tài chính đại biểu cho Zenit đế quốc tài trợ………

Trong khi cha vợ đang hưởng thụ thành quả chiến đấu to lớn thì Tôn Phi lại đứng trước mặt vị "Zenit quân thần" Arshavin đang chữa thương kia, vị quân thần đại danh đỉnh đỉnh này hôm nay tuyệt đối xui xẻo như xuất môn không xem lịch, kế hoạch kim thiền thoát xác hắn tỉ mỉ chuẩn bị chẳng những không hiệu quả mà còn bị người khác tương kế tựu kế, thiếu chút nữa lật thuyền trong mương, táng thân tại tiểu quốc biên cảnh này, có thể nói là vô cùng mất mặt.

Trên thực tế đối với Arshvin mà nói thì mất thể diện chỉ là thứ yếu.

Lần này bản thân bị trọng thương đối với hắn mà nói thì quả thực là một đả kích trí mệnh, trước mắt tình hình Zenit đế đô rất hỗn loạn, Yashin đại đế nắm giữ quyền hành hơn sáu mươi năm hiện giờ thân thể đã dần suy nhược, hắn và nhị vương tử Domingos được cho là hai trong số đông đảo hoàng tử có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất, sự đấu tranh giữa hai người đã vào hồi gay cấn. Nhị vương tử Domingos chính là một đối thủ vô cùng gian xảo và quyết đoán, ở trong đế đô có đông đảo đại thần và quý tộc ủng hộ. Đối diện với đối thủ như vậy, việc Ashavin bị thương đối với phe cánh của hắn mà nói thì là một điều rất xấu mà hoàn cảnh xấu tất nhiên sẽ bị lép vế, nếu không mau chóng hồi phục thì trong cuộc cạnh tranh ngôi vị hoàng đế này, "Zenit quân thần" sẽ phải đối mặt với khốn cảnh chưa từng có.

Nhưng mà, thương thế hiện tại của hắn tuyệt đối không có cách nào khôi phục trong vòng nửa năm.

Bị "đồ tể" Sandro dưới trợ giúp của hai chiếc giới chỉ thần kỳ xúc áp lực lượng mà mà giáng một chưởng vô cùng bạo liệt, bằng vào Arshavin một thân lực lượng lục tinh cấp cũng không thể áp chế, chỉ có thể chậm rãi khai thông, từ lúc bị thương tới giờ hắn toàn lực chữa trị, thế nhưng hiệu quả lại cực kì nhỏ, đến bây giờ cũng chỉ là tạm ổn định lại thương thế không để chuyển biến xấu hơn, chứ muốn khu trừ toàn bộ cỗ kình khí bá đạo kia, lại không có khả năng.

Mà tử y thiếu nữ đang được tử sắc hỏa diễm bao phủ kia tình huống cũng không sai biệt lắm, trên khuôn mặt tuyệt mĩ tú lệ đã xuất hiện một tầng mồ hôi trong suốt óng ánh, mày hơi hơi nhăn lại, hiển nhiên quá trình trị liệu thương thế cũng không tốt đẹp gì.

- Uy, mĩ nữ, đa tạ lúc trước ngươi nhắc nhở quan tâm ta!

Tôn Phi đi đến trước mặt tử y thiếu nữ, mỉm cười đưa ra một bình "khôi phục hoạt lực dược thủy" màu tím:

- Thứ này có lẽ sẽ hữu dụng với thương thế của ngươi.

Tử y thiếu nữ dùng thần sắc nghi hoặc nhìn nhìn Tôn Phi.

Trong lúc này nàng thấy được một khuôn mặt sáng lạn tươi cười so với ánh mặt trời trên thiên không còn muốn rạng rỡ hơn vài phần, nhớ tới lúc trước Tôn Phi bị thích khách áo trắng đánh lén mình có cất tiếng nhắc nhở cùng với cảnh tượng vết thương to như động khẩu trên người Tôn Phi rất nhanh hồi phục kia, nàng không chút do dự nhận lấy bình dược thủy, mở nắp ra rồi ưỡn cái cổ trắng như thiên nga kia ôn nhu uống một hơi cạn sạch.

Một cỗ khí tức ôn hòa khó có thể hình dung nhất thời dâng lên trong cơ thể nàng, sau đó cỗ khí kình bá đạo kia bị dược lực ôn hòa này trấn áp, giống như bát canh nóng giội xuống tuyết, rất nhanh tan ra, biến mất vô ảnh vô tung.

Tử sắc hỏa diễm lóe ra sau đó toàn bộ bị thu vào bên trong cơ thể cô gái, nàng kinh ngạc phát hiện ra một thân thương thế nặng nề của mình chỉ trong nháy mắt đã tốt lên rất nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt trong một hai tháng thì khôi phục trạng thái đỉnh phong cũng không phải là việc khó.

- Đa tạ Alexander bệ hạ!

Thiếu nữ tên Tử Diễm hơi cúi đầu, có lẽ ngay bản thân nàng cũng không phát hiện ra rằng thái độ của nàng đối với Tôn Phi từ không thèm ngó lần đầu gặp mặt đã dần dần chuyển sang cảm giác tò mò, hòa thuận, ngay cả cách xưng hô cũng đổi từ "dã man cuồng đồ" thành "Alexander bệ hạ".

Tôn Phi mỉm cười.

Hắn lại xoay người đi tới trước mặt Arshavin, nhẹ nhàng ném nửa bình "khôi phục hoạt lực dược thủy" ra, không nói tiếng nào ôm vị hôn thê Angela vào lòng, cưỡi đại hắc cẩu ly khai đỉnh Đông Sơn.

Nếu Arshavin thật sự là người thông minh thì sau này không những không oán hận Tôn Phi mà chỉ sợ còn phải tìm mọi cách mượn sức. Thậm chí ngay cả lãnh huyết ma nữ Paris sớm đào tẩu kia cùng với nhị vương tử Domingos phía sau nàng cũng sẽ phái người tới mượn sức hắn. Kỳ thật hôm nay Tôn Phi thả lãnh huyết ma nữ này không phải là do thương tiếc sắc đẹp của nàng ta, cũng không phải do bị tình yêu kiên trinh của "bạch tuyết phong ấn" Dani lay động mà hoàn toàn vì lo lắng cho tương lai sau này của Hương Ba Thành.