Người vừa tới này, xuất hiện tại một góc trong đại sảnh, không hề che dấu hành tung, trên người là hắc sắc trường bào rộng thùng thình, bên hông buộc một sợi dây thừng làm đai lưng, dáng người trung bình, mái tóc màu đen tùy ý rối tung trên vai, cách ăn mặc thực phổ thông, cũng không có như những thích khách thông thường dùng mặt nạ đen giấu đi diện mạo, bởi vậy Tôn Phi có thể thấy, người này tướng mạo lại càng bình thường không có gì đặc biệt.

Người như thế, cho dù là gặp thoáng qua một ngàn lần, cũng rất khó để lại ấn tượng gì đó cho người khác.

Người này không biết là từ lúc nào xuất hiện trong đại sảnh, giống như từ đầu hắn đã ở đó, chỉ là lúc trước Tôn Phi không có chú ý tới mà thôi.

Ánh mắt Tôn Phi đảo qua, cuối cùng như ngừng lại ở vũ khí trên tay người này.

Một chuôi hành hình kiếm! (kiếm dùng chấp hành hình phạt)

Phần chuôi nắm hình trụ, phần chắn tay cầm và lưỡi kiếm là một vòng tròn bằng thép mang tiên hồng sắc sặc sỡ, kiếm dài một thước sáu, không có mũi kiếm, giống như một khối vẩn thạch hình chữ nhật bị mài nhọn hai bên, phần đỉnh lồi ra hai cái móc câu dữ tợn, kiếm như vậy, tại đại lục Azeroth là dụng cụ hành hình chặt đầu, là một thanh chí hung chí ngoan (tối hung ác) chi kiếm.

Kiếm bị người này tùy ý gá trên mặt đất, phảng phất như nặng ngàn cân.

Tôn Phi ngay từ đầu nghĩ đến người này là một cao thủ muốn trợ giúp Paris, dù sao làm một gã thích khách, không che dấu bộ mặt của mình, lại sử dụng loại vũ khí cực không thích hợp trong ám sát như vậy, hai điểm này cái nào cũng là tối kỵ của thích khách. Nhưng từ ánh mắt người này, Tôn Phi lập tức hiểu được chính mình sai lầm rồi.

Đó là một ánh mắt của dã thú khi chứng kiến con mồi. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lãnh huyết!

Vô tình!

Ánh mắt người này luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào Paris trong vòng chiến, nhưng Tôn Phi lại có thể cảm nhận được, hắn cũng đã liếc qua trên người mình một vòng, rồi có lẽ không có phát hiện đấu khí dao động, liền không thèm để ý đến mình nữa.

Rốt cục, người này nhẹ nhàng bước ra một bước.

Hành hình kiếm bị kéo trên mặt đất, nhưng khiến kẻ khác kinh ngạc chính là, mũi kiếm cùng sàn nhà bằng gỗ ma sát, lại tạo ra một chùm hoa lửa, giống như đó không phải một thanh hành hình kiếm thông thường, mà là một tòa núi lớn.

Tôn Phi có thể rõ ràng cảm giác được, người này mỗi bước bước ra, khí thế trên người sẽ đề thăng gấp đôi.

Đợi đến khi hắn bước được năm bước, đấu khí đã đạt đến tiêu chuẩn ngũ tinh sơ giai.

Thanh hành hình kiếm loang lổ vệt hồng đột nhiên khẽ rung lên, phát ra trận trận kiếm minh, một trận sát ý sắc bén nhất thời tràn ngập cả không gian tầng sáu, thanh kiếm như có sinh mệnh, đang làm nũng, cầu xin… Khát vọng được máu đỏ cùng thịt tươi làm dịu.

Paris lúc này cũng cảm thấy được khí tức nguy hiểm.

Thanh sắc đấu khí bạo phát, đem ba gã đang vây công đẩy lùi ba bốn bước, ngón tay thon dài khẽ điểm điểm trên không trung, tạo thành những quỹ tích huyền ảo, giống như chú ngữ từ thời viễn cổ, hai đầu thanh sắc thần điểu theo thân thể mềm mại của nàng chui ra, chỉ một một tiếng chim kêu thanh thúy dễ nghe, làm cho người ta trong hoảng hốt sinh ra ảo giác, phảng phất là đang ở trong vạn niên sâm lâm, còn nữ tử tóc vàng lả lướt kia chính là Sâm Lâm Nữ Thần..

Ngay sau đó, thanh sắc thần điểu như tia chớp lướt ra, vờn quanh bên người Paris, sau đó không hề chần chừ mà xuyên qua lân giáp của hai gã sát thủ, tức thì hai khối da thịt nổ tung trên không, mà cùng lúc đó, thân hình Paris vẫn chưa dừng lại, trường kiếm trong tay, kiếm quang như điện, phạt ngang qua yết hầu gã thích khách thứ ba.

Chứng kiến đồng bạn chết thảm, sắc mặt người kéo hành hình kiếm cũng không chút thay đổi.

Giống như chết ở trước mắt mình thực sự không phải là đồng bạn, mà là ba con lợn ngu xuẩn.

Oanh!

Hắn đột nhiên vừa sải bước ra, hai tay nắm chuôi kiếm hành hình kiếm, cự kiếm chậm rãi chẻ dọc.

Theo mũi kiếm chém xuống, một đạo lực lượng khủng bố bùng nổ, lăng không quét tới Paris cách đó năm thước, kiếm khí sắc bén vô cùng tuy rằng vô hình, nhưng lại hơn hẳn vật hữu hình, giống như một lưỡi dao sắc bén đón đầu áp chế, nơi nó đi qua, sàn nhà, cột gỗ, bình phong… Toàn bộ nháy mắt bị cắt làm đôi.

Sát chiêu khủng bố!

Paris biến sắc, thanh sắc quang diễm lần nữa bộc phát, lại là bàn tay trắng nõn giơ lên, thần điểu tái hiện, kêu lên một tiếng đón nhận sát khí vô hình kia, tiếng nổ vang qua đi, thanh quang bốn phía, thần điểu gào thét mà tan rã, mà kiếm khí vẫn như trước, tiếp tục đánh úp về phía Paris.

Phốc!

Ma nữ yêu mị há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm mại bay ngược trên không trung.

Hộ thân đấu khí của nàng nháy mắt bị đánh tan.

Thực lực giữa hai người sai biệt quá lớn, không địch nổi một chiêu.

Người cầm kiếm lại bước thêm một bước, lặp lại động tác lúc trước, giơ kiếm tiếp tục chém xuống, lại là một đạo kiếm khí khủng bố bắn ra, hướng tới Paris còn chưa chạm đất chém tới, không hề lưu tình.

- Bệ hạ, ngài tiếp tục không ra tay, ta có thể mất mạng thật đấy!

Thời khắc nguy hiểm vạn phần, Paris hoàn toàn bỏ qua chống cự, dung nhân mê người khẽ cười, quay đầu nói với Tôn Phi.

Oanh!

Một lưu ly quyền ấn lớn chừng một thước hoành không xuất thế, ánh sáng ngọc loá mắt, đụng tới kiếm khí vô hình khủng bố kia.

Răng rắc…!

Sau tiếng động như thủy tinh nứt vỡ, kiếm khí bị đánh nát, kình phong sắc bén lan ra bốn phía, cả tầng sáu như động đất, vách tường xung quanh ầm ầm sụp đổ, vụn gỗ bắn tung ra bên ngoài, phía dưới truyền đến một mảnh kêu sợ hãi, gây chú ý của khắp doanh khu hai mươi dặm. Ánh trăng lạnh lùng chiếu rọi, chẳng biết lúc nào, Tôn Phi đã chắn trước người Paris, đem kiếm khí tán loạn kia đỡ hết!

- Cao thủ?

Đồng tử người cầm kiếm đột nhiên co lại.

- Cao thủ!

Quốc vương bệ hạ gật gật đầu.

- Tốt lắm, ta thích chém giết cao thủ.

Khóe miệng người cầm kiếm vẽ nên một đường cong tàn nhẫn, hưng phấn mà liếm liếm môi.

Lúc này đây hắn chậm rãi giơ hành hình kiếm lên.

Sắc mặt trang trọng chưa từng có, phảng phất như một tín đồ cuồng nhiệt nhất đứng cầu nguyện trước mặt thần linh.

Không chút để ý đến phía dưới kia đã ngày càng có nhiều tiếng hô quát cứu viện, tất cả tinh lực của hắn đều tập trung vào động tác giơ kiếm đơn giản này, sau đó, một cỗ khí thế kinh người hoàn toàn bộc phát, hành hình kiếm loang lổ dấu vết đột nhiên như thủy tinh, trên thân kiếm lộ ra một ảo ảnh cự kiếm màu bạc dài hơn ba mươi thước, phóng lên cao, xuyên thủng mái nhà, ngân sắc quang mang trong bầu trời đêm như một cột lửa cao vút, hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ doanh khu.

- Thiên Hàng Chi Hình… Sát…..!

Ảo ảnh cự kiếm màu bạc hơn ba mươi thước lăng không chẻ dọc, không chút lưu tình bổ xuống đỉnh đầu Tôn Phi cùng Paris, kiếm còn chưa tới, kình phong sắc bén đã muốn làm cho cả tòa Phong Ngữ tửu quán cũng phải lung lay, có xu thế muốn một phân thành hai.

Người này, cũng là một lục tinh cao thủ.

Tôn Phi sắc mặt ngưng trọng, hai tay tại trong hư không chụp ra, hai đạo hồng sắc quang diễm hiện lên, lục sắc sáo trang cấp bảy "Boolean Kessel hài tử" bị hắn nắm ở trong tay.

Thương!

Một tiếng động nhẹ!

"Thần chi cự nhận" cùng "bí nghi chi kiếm" chồng chéo lên nhau thành hình chữ thập, chống đỡ cự kiếm đang bổ xuống.

Phòng ngự như vậy, dưới ảo ảnh cự kiếm dài ba mươi thước kia, nhỏ bé vô cùng.

Càng giống là cùng đường vùng vẫy giãy chết.

Người cầm kiếm khẽ nở nụ cười.

Nhưng nụ cười này rất nhanh ngưng lại.

Bởi vì liền trong nháy mắt, phía trên hai thanh trường kiếm kia, đột nhiên bốc cháy lên xích hồng hỏa diễm, hơn nữa hơn thần dị chính là, hỏa diễm nhanh chóng mà bành trướng, giây lát đã hóa thành hai thanh hỏa diễm chi kiếm dài đến mười thước, giống như một chiếc thập tự giá thật lớn thiêu đốt không trung, chiếu sáng cả màn đêm.

Oanh!

Cự kiếm màu bạc hỏa diễm thập tự giá hung hăng đụng vào nhau.

Không trung loạn thành một đoàn, ánh sáng chói lọi khiến người không thể mở mắt.

Phong Ngữ tửu quán rốt cuộc không chống đỡ được sóng xung kích khủng bố như vậy, ầm ào một tiếp, cả tòa tửu lâu thoáng chốc ầm ầm sụp đổ, không trung sinh ra sóng xung kích khủng bố khuếch tán về bốn phía, đám người trốn tránh không kịp bị cuốn lên trời cao, kiến trúc xung quanh giống như bị ném bom toàn bộ vỡ nát.

- Đi!

Tôn Phi ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Paris, lăng không nhảy lên, từ trên tửu lâu đang sụp đổ thoát đi.

Một mùi u hương say lòng thẳng mặt mà đập tới, dưới lớp áo bào mỏng manh kia là cơ thể mềm mại động lòng người, tuyệt thế vưu vật cùng Tôn Phi tinh tế tiếp xúc.

Bất quá Tôn Phi lúc này cũng không có ý niệm nào khác.

Tay trái hắn nắm lại, trong nháy mắt đánh ra liên tục ba mươi quyền, quyền ấn trong như thạch anh không ngừng chồng chất lên nhau, cuối cùng hình thành một lưu ly quyền ấn chứa hàng vạn hàng nghìn quyền thế biến hóa, linh động như có sinh mệnh lúc ẩn lúc hiện.

- Thiên Sương Quyền… Nhất… Kích… Tất… Sát!

Theo Tôn Phi gầm lên, lưu ly sinh mệnh quyền ấn thoáng động, sau đó mang theo tinh mang đủ loại màu sắc mà tiêu xạ, đánh tới bóng người hung mãnh đang muốn rời đi giữa không trung.

- A…

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một chùm huyết vụ xen lẫn bạch cốt trên không trung tràn ra.

Tôn Phi cùng Paris đã chạm tới mặt đất.

Đám hộ vệ vẫn còn kinh hồn chưa định rốt cục như thủy triều vọt tới, đem ma nữ yêu mị hộ vệ chặt chẽ ở giữa.

Sưu…!

Hành hình kiếm gỉ sét loang lổ từ giữa không trung vô lực rơi xuống, cắm trước mặt Tôn Phi cùng Paris, thoáng sau đó 'Phanh' một tiếng, nứt vỡ thành từng mảnh…

- Đại nhân, ngài không có sao chứ?

- Đại nhân, thuộc hạ tới chậm, thỉnh đại nhân trách phạt!

- Bảo hộ Paris đại nhân!

Đám hộ vệ hoàng gia vội quỳ rạp xuống chung quanh Paris, ngay cả thở mạnh cũng không dám, trợ thủ đắc ý nhất của Domingo vương tử điện hạ thiếu chút nữa bị người ám sát, bọn hắn chịu tội không nhỏ, nếu Paris thật sự bị ám sát, dưới con phẫn nộ của nhị vương tử, bọn hắn toàn bộ có bị giáng chức đày xuống làm nô lệ đê tiện nhất.

Xa xa, thi thể bất động.

Mấy tên thích khách mang mặt nạ màu đen cơ hồ đều bị giết hết, những nhân chứng bắt sống được cũng toàn bộ tự sát mà chết, không có để lại chút manh mối.