- Không được!

Phản ứng của mỹ nữ Angela có vẻ hơi chậm. Vừa mới hồi phục lại tinh thần, nàng vội vàng hốt hoảng kêu lên một tiếng. Tuy nhiên đã muộn, dù cho nàng có muốn ngăn cản thì cũng không còn kịp nữa.

- Hắn lơ là rồi, liều mạng thôi!

Tôn Phi cắn răng ra quyết định, vừa nhắm mắt lại vừa đem mũ giáp đưa ra đỡ lấy.

Bành!

Tia lửa bắn ra, mũ giáp tức thì bị nung đỏ lên bừng bừng, bắt đầu có dấu hiện hòa tan mềm nhũn xuống.

Một tiếng xèo xèo nhẹ nhàng vàng lên, mùi thịt nướng khét lẹt truyền tới.

Tôn Phi ré lên một tiếng cực kỳ quái dị, hắn vội vàng ném đi cái mũ giáp. Cắn cúi đầu nhìn xuống, hắn tức giận chửi thầm, mặc dù hắn phản ứng khá nhanh nhưng hai lòng bàn tay hắn cũng đã bị phỏng, nổi lên những miếng nám đen to lớn.

Nhưng cũng thật may mắn, cái hỏa cầu to bằng nắm đấm kia cuối cùng cũng tiêu tán hết.

- Con bà nó, cuối cùng cũng thoát được một kiếp.

Nhưng hắn còn chưa kịp cao hứng lâu thì thấy tên mập đối diện cười cười một cách dâm đãng. Giống như là người bị bệnh tuyến tiền liệt phải nhịn tiểu ở chỗ đông người, hắn đang đỏ mặt tía tai tạo nên một cái hỏa cầu khác, dường như cái hỏa cầu này cũng đã hình thành.

Tôn Phi lúc này cũng đã hết thứ để đem ra đỡ rồi.

- Ngươi chơi xấu, đồ không biết xấu hổ!

Tôn Phi đột nhiên chỉ vào tên bệnh nhân "tiền liệt tuyến" mập mạp nghẹn ngào nói:

- Ngươi có bản lĩnh thì chúng ta tỷ thí đấu vật. Mẹ ta nói, à không. Chiến thần vĩ đại đã dạy chúng ta rằng: tiểu hài tử chơi lửa ban ngày thì buổi tối nhất định sẽ tè dầm, tên núp ở phía sau phóng ma pháp tấn công người khác thì cũng là vô cùng hèn hạ.

- Ừng ực.

Angela xinh đẹp cùng Ji Ma trong nháy mắt trên mắt trở nên trầm xuống, thiếu chút nữa sùi bọt mép ra mà hôn mê mất. Ăn vạ sao? Thật không biết xấu hổ? Đái dầm? Cái này là kiểu suy luận quái quỉ gì vậy? Chiến thần vĩ đại nói ra mấy cái lời này khi nào chứ?

Xem ra Á Lịch vẫn như cũ là một kẻ ngu ngốc rồi.

Hai người không hẹn mà cùng cảm thấy có chút thất vọng về hắn.

Nhưng là hai nàng không hề để ý rằng tên quái quỉ đó không biết từ lúc nào đã cầm lấy được cái giáp ngực ở đầu giường, vẫn còn đang giấu giấu diếm diếm ở phía sau. Vừa nói vừa giương ra khuôn mặt tươi cười, hướng về tên mập Ge Jier đồng thời tiến dần về gần hắn.

- Chờ ông tới gần, ông coi thử mày có còn uy phong được không,

Hắn vừa mỉm cười vừa chửi rủa sau lưng

Tôn Phi vừa tính toán khoảng cách giữa hai người, vừa âm thầm chuẩn bị để cho cái thằng mập này một đòn ác độc, trực tiếp làm cho hắn nằm bẹp mười ngày nửa tháng, để cho hắn biết thế nào dám đùa với lửa.

Nhưng là…

- Tè dầm con bà ngươi đó.

Cách Các Nhĩ bị chọc cho điên tiết hểt cả người, làm sao có thể dễ dàng bình tĩnh.

- Một ma pháp sư cao quý tức giận,

Hắn quyết định cho cái tên quốc vương ngu ngốc không biết sống chết này biết một chút lợi hại, nếu có thể thu hoạch gì ngoài ý muốn thì càng tốt.

Vù vù!

Hỏa cầu lại tới tiếp.

Angela xinh đẹp lúc này tốc độ phản ứng lại không chậm. Nàng kêu lên một tiếng, khuôn mặt trở nên tái nhợt, liền không hề để ý tới thân mình vội vàng vọt tới đem thân thể chắn trước người Tôn Phi.

Tên heo mập Ge Jier thất kinh, tuy nhiên hỏa cầu đã được phóng ra thì không có biện pháp để thu hồi lại. Hắn thầm thấy tiếc nuối vì chưa kịp hưởng thụ đại mỹ nữ thì người đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.

Tôn Phi sắc mặt cũng đại biến.

Thầm chửi một tiếng đáng chết, hắn cũng không còn thời gian để nghĩ nhiều, Tôn Phi vội đưa tay bắt lấy bờ vai mềm mượt và tinh xảo của Angela, đồng thời xoay người đem đại mỹ nhân ôn nhu mềm mại này ôm vào sâu trong lồng ngực, hắn định dùng chính tấm lưng của mình để ngăn chặn cái hỏa cầu đang hừng hực có thể nung chảy cả kim loại kia.

- Mẹ kiếp, lúc này thật là bị nữ nhân ngốc này hại chết rồi.

Đột nhiên vào đúng lúc này

Phốc!

Một bàn tay không đột nhiên xuất hiện một cách bất ngờ phía trên đường bay của hỏa cầu. Sau đó chỉ là một cái nhẹ nhàng nắm lấy. Chỉ một động tác cực kỳ nhẹ nhàng và đơn giản, giống như là bắt vào không khí mà thôi.

Nhưng ngay sau đó Tôn Phi lại kinh hãi phát hiện ra rằng cái hỏa cầu kinh khủng đủ để hòa tan kim loại thành nước thép, lại cư nhiên giống như là một loại xú khí, bị bóp nát một cách nhẹ nhàng, sau đó vô thanh vô tức tiêu tán trong không khí. Mà bàn tay này lại hoàn toàn không bị tổn hại một cọng lông nào.

Tôn Phi nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, khẽ buông ra Angela lúc này mặt đã đỏ bừng, mắt hắn chợt sáng lên:

- Bà mẹ nó, thật là cao thủ.

Cũng trong lúc đó, khuôn mặt Ge Jier vốn đang dương dương đắc ý cũng thoáng chốt biến mất không thấy, thay vào đó là một khuôn mặt không thể tin tưởng được nhìn về tên nam nhân đột nhiên xuất hiện trong đại điện. Khuôn mặt béo phì của hắn tựa như bị trát phấn lên mà chợt trở nên trắng bệch, đống thịt béo khắp người giống như bị kích động mà run lên bần bật không thể dừng lại được.

Tên mập Ge Jier giống như chuột gặp phải mèo, âm thanh cũng vì sợ hãi mà biến chất:

- Lam…Lampard đại nhân, ngài… Tại sao ngài lại ở chỗ này… Ta…Ta…Ta…

Mồ hôi lạnh không ngừng từ trán của tên heo mập tuôn ra.

Người được gọi là Lampard đại nhân cũng không nhìn qua heo mập Ge Jier mà là xoay người hướng về phía Angela cúi người bày tỏ sự thành kính, tiếp theo dùng một thần sắc lạnh lùng nhìn lướt qua Tôn Phi từ trên xuống dưới rồi mới lạnh nhạt nói

- Alex bệ ha.

Tôn Phi cũng nhìn một lần từ trên xuống dưới với vị "cao thủ" này.

Đây là một người da trắng phương tây điển hình, thân cao một thước chín, vóc người thon dài, mặt mũi ngay ngắn, ánh mắt rất có thần, thần thái kiên nghị. Khiến cho Tôn Phi hắn hâm hộ đó là vị cao thủ này có một mái tóc dài đỏ rực giống như là một ngọn lửa đang cháy trong không khí vậy, cực kỳ phong cách, nếu dùng dây buộc lại phía sau thì tuyệt đối là vũ khí tán gái lợi hại.

Tôn Phi bị hấp dẫn nhất bởi một thanh song thủ đại kiếm dài một thước bốn, thước nằm ở trên lưng của vị cao thủ kia, rất rộng và dày, có lẽ nặng chừng một trăm kílô cũng nên. Mũi kiếm nhìn khá thô ráo nhưng không sắc bén nhưng lại mang một màu đỏ thẫm, sát khí kinh người.

Vào lúc này hắn chợt nhớ tới ở trong truyện Thần điêu đai hiệp, đại hiệp Dương Quá đã từ Độc Cô Cầu Bại mà lấy được vũ khí biến thái: huyền thiết trọng kiếm. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Nhưng điều làm Tôn Phi cảm thấy kỳ quái là vị cao thủ này có thực lực khá mạnh mẽ, hẳn là thân thể rất khỏe mạnh, thế nhưng không biết tại sao ở khuôn mặt của hắn lại có điểm một điểm Thương Bạch, giữa trán mang theo một chút vẻ bệnh hoạn.

Hắn đột nhiên có một cảm giác kỳ quái. Mặc dù vị cao thủ này ở lúc nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc phá tan hỏa cầu của tên mập cứu hắn, thế nhưng dường như đối với hắn cũng chẳng có chút cảm tình nào, mà là một kiểu thái độ: "Thương ai bất hạnh, giận ai không tranh" (Lỗ Tấn).

Thế nhưng trong lúc nhất thời thì Tôn Phi cũng không thể biết rõ thân phận của vị cao thủ này, chỉ có thể gật đầu xem như đáp lại.

- Lam…Lampard đại nhân, ta…có thể đi…đi sao?

Tên mập chết bầm kia từ nãy giờ vẫn bị hù cho đứng không yên, hai chân run run rẩy rẩy mở miệng hỏi.

Lampard vẫn không thèm nhìn lại:

- Đi? Thế nào lại muốn đi rồi? Ge Jier, không phải bây giờ ngươi nên có vài lời giải thích đối với hành động mạo phạm quốc vương vừa rồi của ngươi sao?

- A…giải thích?...Cái này…thật ra là…thật ra là ta nãy giờ vẫn cùng Alex đùa giỡn mà thôi. Đúng vậy, chính xác là chỉ đang đùa giỡn thôi. Ngài…ngài cũng biết mà, ta và Alex vốn là bằng hữu từ nhỏ, chẳng qua chỉ là ma pháp của ta nhất thời không có thể khống chế được nên…Ngài cũng biết qua ta chỉ là một cái ma pháp học đồ nho nhỏ, ngay cả đạt tới tinh cấp cũng không có tư cách mà.

Tên mập này rất nhanh tự tìm ra cho hắn một cái cớ cực kỳ vô sỉ. Hắn càng nói thì lại càng lưu loát, nước bọt bắn ra tứ tung. Thậm chí ngay cả chính hắn thậm chí cũng tin tưởng sự thật đúng là như vậy.

Đang chuẩn bị tiếp tục nói tiếp thì hắn lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lampard đang chăm chú theo dõi, nhất thời tên mập bị cái ánh mắt bén nhọn cùng một cổ hàn khí vô hình đập lên mặt khiến hắn bị dọa cho sợ hãi. Hắn biết rất rõ người trước mắt này muốn giết hắn thì chỉ cần tùy ý, đơn giản còn hơn việc đi tiểu vậy. Hắn lập tức im như thóc, không dám nói tiếp, chỉ biết nở một nụ cười nịnh nọt rồi khúm núm đứng đó.

Lampard trên mặt xuất hiện một vẻ mặt chán ghét nhưng rất nhanh biến mất. Nắm chắt bàn tay, lập tức một cổ áp lực vô hình tràn tới. Tôn Phi như có ảo giác là chỉ trong một thoáng kia thì cái loại áp lực vô hình đó đã lan tràn ra khắp cả đại điện.

Nhưng chỉ trong chớp mắt sau đó, Lampard dường như nghĩ tới điều gì đó. Hắn do dự một chút rồi lại thả lỏng bàn tay ra, lập tức cổ áp lực vô hình lập tức biến mất không dấu vết. Lampard phất tay tựa như đang đuổi một con ruồi:

- Cút! Nhớ là không được có lần sau.

- Dạ dạ dạ.

Tên mập đang run cầm cập nghe thấy như vậy thì có cảm giác như là phạm nhõn sắp tại giờ phút tử hình thì bỗng nhiên được ân xá vậy, chỉ thấy hắn há mồm ra thở hồng hộc, một bộ dáng cảm kích, nước mắt lưng tròng cúi người vái chào một cái rồi vội xoay người muốn đi.

- Đợi một chút.

Tôn Phi đột nhiên mở miệng gọi tên mập một tiếng.

Con heo mập xoay người lại hướng ánh mắt về Lampard trước tiên, thấy "cao thủ" không nói gì, hắn không thể làm gì khác hơn là dừng lại, mớ thịt béo nhớp trên mặt nhăn lại nhìn Tôn Phi với mẻ mặt mờ mịt không rõ ràng.

Tôn Phi cười tít mắt đi tới trước tên mập.

Hắn cười hì hì rồi vỗ vỗ bả vai tên mập, nhìn cái bộ dạng thân thiện của hắn có lẽ tất cả mọi người đều cho là quốc vương bệ hạ sẽ nói khuyên bảo hắn gì đấy.

Nhưng là.

Ai ngờ được rằng, khi tới phía trước mặt tên mập, Tôn Phi đột nhiên trở mặt, không nói hai lời, lập tức đưa tay hướng về mặt tên mật mà đánh ra một tát, đánh xong một cái lại đánh cái nữa. Mới vừa rồi trong miệng, giọng nói còn như mấy đứa con nít bị ai đó lấy mất đồ chơi, nghẹn ngào tức tối, thì bây giờ đã trở nên táo tợn, hùng hùng hổ hổ:

- Ai cho ngươi dám dùng hỏa cầu bắn ta! Ai cho ngươi dám dùng hỏa cầu bắn ta… Ai cho ngươi dám dùng hỏa cầu bắn ta!

Ba ba ba ba!

Trông đại điện một hồi tiếng "Ba ba" vang lên thanh thúy, giống như là âm thanh đang xào thịt vậy.

Angela vừa mới khôi phục thần trí cùng với tiểu nha đầu Ji Ma trong nháy mặt lại rơi vào tình trạng hóa đá, gương mặt cực kỳ rung động. Ngay cả người được xem như "mặt lạnh cấp quốc tế" Lampard cũng không giấu được sự ngạc nhiên trong ánh mắt.

Cái tên hùng hổ phía trước giống như người điên kia thật sự là thằng Alex ngu ngốc hồ đồ trước kia sao?

Mà tên heo mập thì y như bị tỉnh mộng, cảm thấy cực kỳ bối rối. Hắn cơ bản là không dám đưa tay bảo vệ lấy mặt mình, Lampard xuất hiện đã hù dọa hắn triệt. Hắn chỉ có thể để mặc cho Alex phát tiết ra hết tức giận của mình.

Tên mập lúc này đã cực kỳ hối hận rồi, nước mũi, nước mắt đã rơi lã chã. Sớm biết tên Alex bị mũi tên kia bắn trúng mà biến thành không biết xấu hổ như thế này thì cho dù đánh chết hắn cũng không dám tới đây. Đây quả thực là đưa mặt cho người ta đánh mà, bị đánh thì cũng là chuyện nhỏ thế nhưng bị một đứa ngu ngốc như đứa nhỏ bo bốn tuổi đánh thì còn gì là mặt mũi nữa.

Hết nửa ngày sau Tôn Phi mới dừng lại, cánh tay hắn cũng đã sớm tê rần. Tên mập lúc này mới thở phào một hơi cho là cơn ác mộng đã kết thúc, nước mắt nước mũi chảy dài ra

Ai ngờ rằng Tôn Phi sau khi chà xát bàn tay có chút sưng lên của mình,thoáng quan sát một chút rồi đột nhiên đá ra một cái về phía đũng quần Ge Jier, trong miệng khẽ chửi thầm:

- Dám đụng tới nữ nhân của ta sao, dám bắn hỏa cầu vào ta sao…Dám bắn hỏa cầu vào ta sao.

Lại tới nữa sao, một đá này chính xác là cực kỳ âm hiểm. Tên mập nhất thời giống như là con tôm bị co lại khi cho vào chảo dầu chiên, rồi như là con heo sắp bị giết thịt mà gào ré lên vậy.

Thoáng một cái Angela cùng Ji Ma lại thất thần lần thứ hai. Cao thủ lãnh khốc Lampard rốt cuộc không thể duy trì phong phạm lãnh khốc nữa, mà bất giác đã bị làm cho giật mình miếng há to, tựa như là nhìn thấy được sinh mạng nữ thần đang trần truồng chạy ở trước mặt vậy.

Tên mập cuối cùng cũng mò ra khỏi được hoàng cung trong tình trạng nước mắt đầm đìa. Hắn thực sự bị tên điên Alex làm sợ hãi, ngay cả đến một chút oán hận cũng không dám có. Cũng không dám quay đầu lại mà nơm nớp lo sợ cùng cực kỳ nghẹn ngào, ủy khuất mà gào thét chạy ra ngoài.

- Phì! Coi như là ngươi chân chó trốn nhanh đấy.

Tôn Phi được thế không buông, một tay chống eo, một tay chỉ vào tên mập đang chạy trối chết mắng to

Cái này chính là điển hình của tính lưu manh, có thù báo thù tại chỗ. Trận đòn vừa rồi xem như là có thể giải uất hận, đấm đá một chân thoải mái cả người. Mang theo sắc mặt ửng hồng thỏa mãn xoay lại, hắn lập tức bị dọa hết hồn.

Chỉ thấy Angela, Ji Ma cùng Lampard ba người đang đứng nghẹn họng nhìn trân trối vào hắn từ trên xuống dưới, giống như là nhìn thấy một vật kỳ lạ chưa từng thấy trước đó vậy. Trong lòng Tôn Phi thoáng kêu một cái:

- Tiêu rồi, có phải hay không vừa rồi biểu hiện ra có chút quá đà?

- Ai cha…Ai cha, ta thấy chóng mặt, ta chóng mặt quá…Ta muốn ngất xỉu rồi.

Hắn cực kỳ vô sỉ bắt đầu giả điên, giả ngu, bày ra một bộ dáng toàn thân không còn sức lực, mắt nhắm tịt lại, hai chân thì mềm nhũn ngã oạch ra trên mặt đất.

Angela xinh đẹp mặt đỏ bừng cùng Ji Ma luống cuống, hai nàng cho là vết thương Alex lại tái phát nên vội vàng chạy tới đem hắn mang lên trên chiếc giường lớn.

Lampard quan sát thoáng qua một cái, rồi tựa hồ nhìn ra âm mưu của hắn. Bất quá vị cao thủ này cũng không có nói toạc ra mà là hỏi Angela vài câu về việc Alex bị thương từ đầu tới cuối như thế nào. An ủi Ji Ma mấy câu rồi sau đó mang theo một bụng đầy nghi ngờ rời đi.

- Quốc vương bệ hạ, địch nhân vẫn còn đang công thành bên ngoài. Binh lính đã sắp kiên trì không nổi nữa.

"Cao thủ" lúc gần đi ra ngoài thì nói ra một câu làm Tôn Phi sợ hết hồn hết vía.

Một lát sau, Angela cùng Ji Ma vẫn chăm sóc kĩ càng cho Tôn Phi nhưng thấy hắn vẫn "hôn mê" như cũ. Hai nàng liền đi ra ngoài để tìm thầy thuốc trị liêu vết thương trên mặt cho Ji Ma.

...

Đợi tới khi trong đại điện chỉ còn lại một mình Tôn Phi, hắn bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại mọi việc từ đầu tới cuối.

Rõ ràng là hắn đã chuyển kiếp.

Trừ Angela cùng Ji Ma ra thì tên mập cùng với cao thủ cường hãn tóc đỏ kia chính là chứng minh hùng hồn nhất.

Kiếp trước Tôn Phi là một tên sinh viên rất cùi bắp.

Mười năm cực khổ học tập chỉ để đậu vào một trường đại học chỉ đứng vào hàng "cấp 3". Tới gần năm thứ tư tốt nghiệp thì một công việc cùi bắp nhất cũng không thể nào tìm ra được, không nhìn cũng biết là sẽ trở thành một gánh nặng đối với xã hội. Vốn xuất thân nông thôn, cha mẹ hắn đều qua đời sớm. Thân nhân xung quanh hắn cũng không có chào đón. Như thế thì việc chuyển kiếp đối với hắn cũng không phải là chuyện xấu, huống chi kiếp này hắn lại trở thành quốc vương của một nước, cực kỳ "cao cao tại thượng" cơ chứ.

Lý tưởng Tôn Phi lúc nhỏ là không phải trở thành nhà khoa học gì đó, mà là có thể trở mình trở thành một tên giàu có không lo ăn uống, mỗi ngày dẫn chó đi dạo, đùa giỡn phụ nữ quang minh chính đại, đua xe… Nhưng rất hiển nhiên nếu như ở kiếp trước thì lý tưởng này quả thật quá hoang đường.

Thế nhưng lý tưởng đó ở kiếp này lại có thể thực hiện được.

Trở thành một quốc vương cao cao tại thượng, người chủ tuyệt đối, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì liền ăn, muốn đùa giỡn thiếu nữ nhà ai thì đùa, cưỡi ngựa liền cỡi ngựa, ngồi xe liền ngồi xe. Không có chuyện gì thì mang theo bọ thị vệ đi hóng gió, có chuyện thì ngồi trong đại điện tùy tâm trạng mà khiển trách mấy tên quan đại thần cao cao tại thượng để giải buồn. Cái này mới đúng là cuộc sống muôn năm à.

Tôn Phi nghĩ tới đây lập tức máu huyết sôi trào.

Hấp dẫn nhất chính đang chờ đợi ở trước mặt hắn, đối với những lưu luyến kiếp trước hắn rất nhanh cho nó thành mây khói. Tôn Phi không tốn bao nhiêu thời gian để tự đồng ý với thân phận mới này.

Thế nhưng Tôn Phi là một tên thích moi móc mọi chuyện. Hắn bắt đầu phân tích nguyên nhân hắn chuyển kiếp.

Rất rõ ràng là lúc hắn trở về ký túc xá thì bị một cái gì đó rung rung tựa như cái máy CD rơi trúng đầu, đoán chừng là hắn chết tại chỗ. Sau đó thì không biết như thế nào linh hồn hắn lại đi đến cái thế giới này rồi chuyển lên trên người vị quốc vương Alex trẻ tuổi này.

Mà từ chuyện phát sinh vừa rồi thì vị quốc vương trẻ tuổi này tựa hồ là một tên ngu ngốc. Không biết quốc vương đời trước như thế nào mà lại đem vương vị truyền cho hắn. Hiển nhiên là cái đại thần bên trong dường như cũng không hề coi trọng tên quốc vương trẻ tuổi này lắm.

Lại nhớ tới khi hắn tỉnh dậy thì lúc đó hắn bị một mũi tên bắn trúng ngay mũ giáp. Hắn đoán chừng đó chính là lúc mình đổi kiếp thành công. Tên Alex chính cống không biết đã chết đi như thế nào, thế nhưng từ giây phút kia Tôn Phi đã liền hoàn toàn thay thế hắn trở thành quốc vương của Hương Ba Thành.

Chẳng qua cái tên quốc vương Alex này khi sống có lẽ là quá ngu ngốc rồi. Tôn Phi chiếm lấy thân xác cũng hấp thu hết toàn bộ trí nhớ của hắn, thế nhưng chỉ cơ bản thu được một ít tin tức ví dụ như là sử dụng ngôn ngữ thế giới này cùng một số thói quen hằng ngày.

Trừ mấy thứ đó ra thì tất cả các thứ còn lại đều không rõ ràng đừng nói chi đến những kiến thức về cái dị giới này. Ngay cả vị hôn thê xinh đẹp Angela thì sau này hắn mới biết được. Về phần cái tên heo mập Ge Jier cùng vị cao thủ kia thì cho đến giờ hắn mới có ấn tượng cụ thể.

- Thật may là người này vốn là kẻ ngốc, như vậy thì sau này ta có biểu hiện gì không đúng thì cũng không ai có thể nhận ra được điều gì khác.

Tôn Phi hài lòng sờ cằm mấy cái, lại gật gật đầu, quả thật chuyện này đối với hắn là rất có lợi.

Bất quá hắn rất nhanh nhớ tới một chuyện tình khác.

Vị cao thủ kia trước khi đi đã nói lại một câu, hình như là địch nhân còn đang công thành, binh lính đã sắp không thủ nổi nữa.

- Con bà nó, không thể nào như vậy chứ?

Nghĩ tới điều này thiếu điều làm cho hắn nhảy từ trên giường lên. Ông mày mới vừa mới ngồi lên ghế quốc vương, ngay cả cái mông còn chưa nóng thì bọn địch đã muốn tiến vào sao? Vậy ông đây há chẳng phải trở thành quốc vương mất nước? Đừng nói sau này hưởng thụ cái gì xa hoa cái gì mỹ nữ, chỉ sợ trước đó đã bị quân địch bắt mất mà trước X sau X rồi lại nữa X nữa X đi sao?

Áp lực sinh tồn đập vào mặt khiến cho trong lòng Tôn Phi cảm thấy run sợ.

- Dọn dẹp ít đồ rồi chuồn sao? Kinh thành khắp nơi là người thì trốn như thế nào? Để cho vị cao thủ kia đi giải quyết bọn cuồng đồ dám mạo phẩm uy nghiêm của quốc vương sao? Tên kia mặc dù lợi hại nhưng hai quyền không đánh lại sáu tay, huống chi vạn nhất đối phương cũng có cao thủ thì sao? Đáng chết thật, phải làm thế nào bây giờ?

Nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng nghĩ ra không ít biện pháp tốt.

Kiếp trước hắn cũng là một tên cả ngày nói chuyện phiếm, cả ngày lêu lỏng, có hay không thiên phú kinh người về quân sự cùng võ lực thì không biết. Thế nhưng kinh nghiệm đối phó với mấy tên lưu manh cỏn con thì còn tạm được. Còn nếu để cho hắn lãnh đạo binh lính chiến đấu thì ngay cả việc mặc khôi giáp không biết hắn có thể làm được không nữa.

Thế nên Tôn Phi quyết định trở mặt.

- Đồ chó chết, tên khốn nào đem ông vào cái dị giới này, ông sống trên địa cầu không phải tốt hơn sao?

Tiện nhân gì đó cũng không muốn, là ai mới vừa rồi còn ảo tưởng cái gì cuộc sống tươi đẹp ở đây chứ.

Đúng lúc đó.

- Thu thập tin túc người chơi... 20%... 50%... 88%... 100%... Bắt đầu cài đặt hệ thống trò chơi... Quét dung lượng não... Phù hợp yêu cầu... Cài đặt...

Một âm thanh thần bí lạnh như băng vang lên.

Tôn Phi nghe vậy thì cảm thấy kinh hãi, tưởng như hồn vía phóng hết ra ngoài.

Bởi vì cái âm thanh này là trống rỗng vang lên trực tiếp trong đầu của hắn.

- Con bà nó, là ai đó? Là người hay quỷ?

Không có người trả lời hắn.

Mười mấy giây sau một trận âm thanh tít tít vang lên giống như là đang cài đặt một quả bom ngay trong đầu Tôn Phi vậy.

- Trò chơi cài đặt xong, sau ba giây sẽ tiến vào Diablo du hí thế giới … 3 … 2 … 1. Bắt đầu tiến vào.

Hắn chỉ cảm thấy một mảng đen kịt trước mắt, giống như kiểu người mạo hiểm đang đứng trước cánh cửa chuyển kiếp vậy trong cuốn "Tinh tế chi môn" vậy. Một cảm giác thần bí, kỳ dị bao trùm toàn thân hắn trong nháy mắt.

...

[Rogue doanh địa]

Tôn Phi đứng ngu người địa phương mới tại trò chơi Diablo thế giới [Rogue doanh địa], tâm tình hắn lúc này cực kỳ không yên.

Hắn đã đứng yên chỗ này liên tục trong bốn năm phút rồi.

Trước đó âm thanh thần bí vang lên và sau đó ba giây Tôn Phi chỉ thấy hoa mắt rồi lập tức tiến đến nơi này.

Đây mới thực sự là Diablo thế giới.

Một cái thế giới hoàn mỹ giống y như thật.

Đây là kết luận mà Tôn Phi thu được sau khi đứng bất động trong bốn, năm phút.

Sắc trời mờ mịt, mưa rơi lác đác khắp nơi. Trên đất sinh trưởng ra một loại thực vật màu xanh biếc không biết tên, ở nơi xa là một vùng đất đen xịt. Cả doanh địa dường như trống rỗng, chỉ có vài con gà mái đang kiếm ăn thì bị dính mưa vội vàng nhảy vào trong lều vải.

Một trận gió rét thổi qua khiến hắn khẽ rùng mình một cái.

Các dây thần kinh truyền lại cảm giác một cách rõ ràng khiến cho Tôn Phi càng thêm cảm nhận sự chân thật ở đây. Nơi này rõ ràng là một thế giới chứ không phải chỉ là hình ảnh phát ra từ máy vi tính.