- Trận tranh tứ cường thứ 2… Nhất Kiếm thắng!

Trọng tài tiến tới gần quan sát Ngân Giáp Cuồng Sĩ mặt mày tái nhợt một chút rồi đứng lên, đưa ra phán quyết cuối cùng, rồi làm dấu cho người Paolo quốc nhanh chóng cứu chữa cho vương tử Ngân Giáp Cuồng Sĩ của bọn họ. Nguyên lai hắn dù đã bị thương rất nặng, thần trí mê man nhưng vẫn chưa chết.

Dưới đài bấy giờ nhảy lên mấy thân ảnh, người cầm đầu có tuổi gần năm mươi, thân thể cường tráng, đầu đội vương miện màu vàng, thần sắc nghiêm túc, không giận tự uy, chẳng phải ai khác mà chính là lão quốc vương của Paolo quốc, hắn phất tay cho các y sĩ và ma pháp sư nhanh chóng trị liệu cho Ngân Giáp Cuồng Sĩ đang bên bờ sinh tử.

Nhất Kiếm chậm rãi cất kiếm ra sau lưng, lau vết máu trên mu bàn tay, nhìn về phía khách quý đang xem trận chiến, ánh mắt chiếu vào Hương Ba Vương, đột nhiên hỏi:

- Vì sao phải nhúng tay?

- Hắn khen ta thì ta cứu hắn.

Tôn Phi cười ha ha, không hề che giấu việc mình vừa làm:

- Thật ra cũng giống với việc hắn mắng ngươi thì ngươi muốn giết hắn vậy.

- Đây là trận chiến mà đế quốc chủ trì, sao người dám làm vậy?

Nhất Kiếm kiên nhẫn hỏi.

- Trận đấu đã phân thắng bại ta mới nhúng tay, đây cũng không xem là phá hỏng trận đấu.

Tôn Phi đồng dạng kiên nhẫn trả lời.

Đương nhiên nếu chỉ đến đây có lẽ mọi chuyện sẽ êm xuôi, nhưng câu tiếp theo của quốc vương bệ hạ làm cho Nhất Kiếm sắc mặt biến đổi, một câu cũng không nói tiếp nổi:

- Mà coi như lão tử thích nhúng tay vào trận đấu đấy, ngươi có thể làm gì cơ chứ?

- Ngươi…

Trên mặt Nhất Kiếm cuối cùng cũng xuất hiện vẻ tức giận, nhưng nhanh chóng biến mất, cười nhạt, lắc đầu nói:

- Một kẻ chỉ biết giở trò vô lại mà thôi, xem ra ta đã đánh giá ngươi quá cao rồi.

Nói xong, hắn xoay người muốn rời đi.

Hắn sợ nếu bản thân lưu lại thêm nữa, có lẽ nhịn không nổi mà rút kiếm ra tay.

Hắn phải thừa nhận, nội tâm mình đã không thể như vẻ bề ngoài phong kinh vân đạm được.

Đây là một loại cảm xúc khó mà diễn tả, thân đang là đương kim đệ nhất cao thủ các nước phụ thuộc, hắn đối mặt với bất kì ai đều có thể dùng thái độ phi thường bĩnh tĩnh để đối đãi, khiến cho hắn ở trước mặt bất cứ kẻ nào đều có được cảm giác bản thân tài trí hơn người.

Loại cảm xúc siêu nhiên này khiến mặc dù hắn mặc áo vải tay mang kiếm gỉ, thế nhưng lại không khách gì vương giả thân mang giáp vàng giáp bạc, lưng dắt thần binh lợi khí vô danh.

Bất luận là ai, chỉ cần nghe tên hắn đều phải sợ hãi, chứng kiến thân ảnh của hắn, đều phải ngưỡng mộ. (ATSM)

Thế nhưng từ lúc Hương Ba Vương hoành không xuất thế thì tất cả đã thay đổi.

“Nhất Quyền Hoành Thiên”, hoành thiên, đã là “thiên” to lớn như vậy liệu có đất cho Nhất Kiếm hắn tung hoành sao?

Một núi không thể chứa hai hổ, Hương Ba Vương đã phá hủy cái cảm giác ưu việt của hắn, càng về sau Hương Ba Vương biểu hiện càng kinh diễm, ngày càng có nhiều người cho rằng vị trí đệ nhất cao thủ của Nhất Kiếm đã bị Hương Ba Vương lật đổ.

Ban đầu Nhất Kiếm cho rằng bản thân hắn chỉ cần mặc kệ, không cần rỗi hơi để ý đến lời kẻ khác nói, chính mình vẫn thoải mái cao cao tại thượng như xưa, thế nhưng sự thật lại trái ngược, bất tri bất giác hắn đã đối với Hương Ba Vương xuất hiện một cây gai tự lúc nào.

Mà hiện giờ, theo xu thế càng ngày càng mạnh của Hương Ba Vương thì cái gai ấy càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhức nhối.

Trong giải đấu, Nhất Kiếm gặp Torres, một trận này đã bộc lộ hoàn toàn tâm tình thay đổi của Nhất Kiếm, rốt cục vẻ ngoài bình tĩnh khoáng đạt của hắn không thể không biến mất. Tôn Phi xuất hiện hóa ra giống như một bàn tay lớn không thèm nói lý lẽ mà kéo hắn từ trên mây xanh về lại trần thế.

Muốn trở về đám mây ấy, hắn nhất định phải chặt đứt bàn tay đang giữ chặt mình.

...

Trong tiếng nghị luận ồn ào, trận thứ hai tranh tứ cường cuối cùng cũng kết thúc.

Trận tiếp theo, mới là trận đấu đỉnh trong đỉnh, “Nhất Quyền Hoành Thiên” Hương Ba Vương Alexander và mỹ vô song ma pháp công chúa “Đệ Nhất Thần Nữ” Cindy, trận chiến còn chưa bắt đầu mà thí kiếm đài số một đã bị hàng vạn người vây quanh, dùng chính máu nóng trong người bọn họ điên cuồng thiêu đốt bầu không khí.

Hương Ba Vương, một người cả đế quốc kỵ sĩ và tài quyết điện kỹ sĩ cũng phải nể mặt, một con người quật khởi trên con đường mang đầy sắc thái truyền kỳ, một vương giả trẻ tuổi, trên người hắn kỳ tích không ngừng phát sinh, mọi người không thể nghĩ ra ai có thể ngăn cản hắn lại được.

Ma pháp công chúa, thiên chi kiêu nữ đến từ Brandom quốc đã thành danh từ lâu, dung nhan tuyệt thế cùng với khí chất cao quý, ngay từ lần đầu tiên lộ diện đã được mọi người hâm mộ, lại thêm thực lực cường hãn làm cho cả đế quốc đệ nhất ngâm du thi nhân Materazzi cũng phải thừa nhận nàng có thể sánh với Hương Ba Vương và Nhất Kiếm.

Vương giả cùng công chúa ai mới có thể vào tranh tứ cường?

Mấy vạn người điên cuồng hướng tới thí kiếm đài số 1, ai cũng đều muốn chứng kiến tận tường trận đấu đỉnh phong này, thậm chí các ma pháp sư cung đình sau khi sửa lại thí kiếm đài số 1 lúc này cũng không rời đi, mà đúng ngay đó mong có thể chứng kiến tường tận trận đấu.

Ma pháp nguyên tố bắt đầu tràn lan, Đệ Nhất Thần Nữ một thân trường bào đen, ngưng tụ đôi phong chi dực to lớn và trong suốt bay từ khu khách quý lên thí kiếm đài số 1.

Phương thức lên sân đấu kiểu này khiến không ít nam nhân máu mũi bắt đầu phun.

Tôn Phi mỉm cười.

Từ khi xem trận đấu nữ tử này dùng phương pháp ‘gậy ông đập lưng ông’ chém giết Huyết Tinh Song Đao tội ác chồng chất thì hảo cảm của Tôn Phi dành cho nàng đã tăng lên, tất nhiên đây không phải tình yêu nam nữ, chẳng qua là cảm thấy ma pháp công chúa này tuy rằng lạnh lùng băng giá, luôn cố tách mình khỏi mọi người nhưng thiện ác rõ ràng, thủ đoạn cường thế, rất hợp khẩu vị của Tôn Phi.

Khẽ ngoắc tay gọi Toress lại bên người, Tôn phi lấy một bình nhỏ "Sinh Mệnh Trị Liệu Dược Thủy" dặn dò hắn đưa cho lão quốc vương Paolo quốc để cứu chữa Ngân Giáp Cuồng Sĩ, rồi dùng tay vỗ vào ghế đá, thân hình lóe lên, xuất hiện ở thí kiếm đài số 1.

Thanh âm trọng tài vang lên, lam sắc quang hoa lóe ra, tiếp theo một màn nước từ từ dựng lên rồi làm thành một cái lồng bao trọn cả thí kiếm đài lại.

Thủy hệ phòng thủ thủ kết giới Thủy Mạc Thiên Hoa, lúc này đã điều chỉnh cho nó có thể chịu được một kích toàn lực của cường giả bát tinh cấp.

Nhất thời, bên ngoài hàng ngàn vạn tiếng hò hét vang lên như thủy triều bị ngăn cả lại, trên thí kiếm đài lại yên tĩnh hoàn toàn, hai thân ảnh nhìn nhau, trận quyết đấu căng thẳng chuẩn bị bắt đầu.

Đây là lần đầu tiên Tôn Phi đứng gần ma pháp công chúa Cindy đến vậy.

Tuy rằng không có ma lực nguyên tố mãnh liệt ngập trời, nhưng Tôn Phi có thể cảm nhận được nữ tử đang đối diện với mình tuy mảnh mai thế nhưng lực lượng lại cực kỳ kinh khủng, giống như tùy thời có thể phóng xuất ra một lượng sát thương bằng với đầu đạn hạt nhân, thật là một bông hoa vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm.

- Vừa rồi ngươi xuất thủ?

Ma pháp công chúa nhẹ nhàng tháo chiếc khăn lụa đen trên mặt, hỏi nhỏ.

- Đúng.

Tôn Phi không chút giấu diếm.

- Nhất Kiếm không phải đối thủ của ngươi.

Ma pháp công chúa Cindy trầm mặc một phen, như nhớ lại khí tức cường đại của Tôn Phi khi hắn ra tay chớp nhoáng ban nãy, lại mở mắt ra nói:

- Ta cũng không phải đối thủ của ngươi.

Tôn Phi lại mỉm cười. (haiz thấy gái là cười suốt)

Trực giác của nữ nhân quả nhiên đáng sợ, vừa rồi trong lúc cấp thiết cứu Ngân Giáp Cuồng Sĩ, Tôn Phi thật đã sự dụng lực lượng gần như cửu tinh mới phá giải tất sát kiếm của Nhất Kiếm.

Hắn dùng ngón tay quán chú lực lượng vào chủy thủ, bắn ra như một viên đạn, trúng vào kiếm của Nhất kiếm, chấn bay thanh kiếm gỉ đó và làm bị thương bàn tay Nhất Kiếm. Nguyên bản thì ngoài Nhất Kiếm không ai biết Tôn Phi ra tay, không thể tưởng tượng ma pháp công chúa này lại biết, thậm chí còn cảm nhận ra lực lượng của mình, qua đó đánh giá của Tôn Phi dành cho cô gái này lại tăng lên.

- Bất quá ta cũng không nhận thua, sư phụ từng nói, chỉ có cùng cường giả giao thủ mới có thể đột phá bình cảnh, ta muốn biết, Hương Ba Vương, ngươi rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào, ba chiêu định thắng thua đi.

Ma pháp công chúa nói xong, bàn tay thon nắm chặt, mang ra cự chiến pháp trượng, tóc không gió tung bay, thân thể chậm rãi bay lên.