Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:.com

Trưởng công chúa lên xe ngựa, nữ hộ vệ Tử Diễm theo sát bên, hơi tò mò theo Tôn Phi đi ra hoàng cung.

Kỳ thực không cần hỏi, người thông tuệ như nàng đương nhiên đã đoán được Hương Ba Vương rốt cuộc muốn mời mình xem cái gì. Nàng chỉ muốn biết ba người kia rốt cuộc trốn ở đâu, và Hương Ba Vương làm thế nào mà biết chỗ bọn chúng ẩn thân.

Đồng thời, vì để tránh trường hợp không may, lần thứ hai để ba tên nguy hiểm đó chạy thoát, Natasha ra lệnh cho ba trăm hoàng gia cấm vệ quân tinh nhuệ được võ trang đầy đủ theo sát Tôn Phi.

Đi hơn nửa đường, trưởng công chúa nhìn phương hướng đoàn người đang đi, nhanh chóng nhận ra Hương Ba Vương muốn dẫn bọn họ đến đâu.

Dịch quán!!

- Đúng rồi, nếu như ta là Costacurta thì cũng sẽ tạm thời chọn dịch quán của Spartak Vũ Thánh để làm chỗ tránh nạn, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất...

Trưởng công chúa ngồi ở trong cỗ xe ngựa ma pháp, nhìn bóng lưng thong thả của Tôn Phi, đột nhiên cảm thấy tốc độ trưởng thành của vị Quốc Vương trẻ tuổi này thật sự quá nhanh rồi. Tuy nhiên ba người kia trốn ở chỗ này chỉ là có khả năng, vì sao hắn lại dám khẳng định chắc chắn như vậy, hơn nữa nhìn thần thái của hắn, dường như tất cả mọi thứ vốn đã nằm trong lòng bàn tay.

Hắn lấy đâu ra sự tự tin lớn đến thế?

Trưởng công chúa vô cùng hiếu kỳ.

Nghĩ đi nghĩ lại, lần này hẳn sẽ đi lùng bắt tam đại cường giả Nguyệt giai, trưởng công chúa nhìn qua ba trăm cấm vệ quân, đột nhiên cảm thấy lực lượng như vậy có vẻ hơi thiếu, đang muốn phái thị vệ mời vài cao thủ đế quốc đến đây trợ trận. Đúng lúc này, nàng trông thấy phía trước có chừng mấy chục người đang lại gần.

Những người này đều mặc trường bào, lưng đeo trường kiếm màu đen, trên mặt mang theo vẻ bi thương và thù hận, đấu khí ba động trên thân cho thấy thực lực đám người này không hề tầm thường.

Những người này không ai khác ngoài đệ tử Vũ Thánh sơn.

Thoáng chốc, trưởng công chúa chợt hiểu, Hương Ba Vương đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đảm bảo không để cá lọt lươi.

Chuyện Vũ Thánh Krasic giao bốn mươi đệ tử thực lực cao cường cho Hương Ba Vương đã đến tai một vài các gia tộc và quý tộc trong đế đô, những người này đương nhiên là vâng lệnh Hương Ba Vương tập trung lại đây. Tam đại cường giả Nguyệt giai đều đang trọng thương, ba trăm cấm vệ quân cộng với bốn mươi đệ tử Vũ Thánh sơn mang đầy thù hận, đặc biệt là Hương Ba Vương có thể chính diện chống lại cường giả Nguyệt giai mười phút vẫn bất bại, là cao thủ đệ nhất trong các nước phụ thuộc, lực lượng như vậy quá đầy đủ cho hành động vây bắt lần này.

Đoàn người đi rất nhanh, thoáng chống đã đến khu dịch quán.

Tôn Phi vẫy tay ý bảo mọi người chia nhau ra xung quanh, còn chính hắn lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra một cây kiếm màu đen dài hai thước dày chừng nửa thước, chính là mệnh hồn đấu binh của cố Vũ Thánh Krasic, đấu binh Thiên Kiếm

Thấy vòng vây đã thành hình, Tôn Phi không hề tiếp tục che giấu khí tức nữa, thân hình nhảy vọt lên không trung, gầm rống giận dữ, một kiếm bổ nát bức tường kiên cố.

...

Trong phòng.

Mặc dù một phút đồng hồ trước Huntelaar hoàn toàn không khách khí chút nào mà quát lớn Frankie, thế nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý với kiến nghị của nữ nhân ti tiện trong miệng mình. Kỳ thực hắn cũng tự hiểu, đây là biện pháp tốt nhất trong hoàn cảnh hiện giờ, chỉ có điều hắn không quen nhìn một nữ nhân dám khoa tay múa chân ở trước mặt mình mà thôi.

Vị kiếm khách cao ngạo nhìn sang Amauri và Costacurta, thấy hai người cùng giữ yên lặng, đành phải hừ nhẹ một tiếng, đang muốn mang theo một ít đồ tùy thân rời rồi đi...

Nhưng đúng lúc này, Costacurta đột nhiên cầm thanh chiến đao cắm trên mặt đất lên, nhìn chằm chằm bức tường, có vẻ như đã biết tình cảnh bên ngoài, lắc đầu cười khổ:

- Đã muộn, đã muộn, hắn tới rồi!

- Ai tới nữa?

Amauri còn chưa hỏi xong, đột nhiên cảm ứng được, lập tức hốt hoảng.

Đương nhiên vị đệ nhất kiếm khách đế quốc Ajax cũng nhận ra chuyện gì đang đến.

Ầm ầm!!

Mặt đất chấn động.

Bức tường bị bổ ra giống như nó chỉ là một tờ giấy mỏng vậy, cả căn phòng thoáng cái liền bắt đầu sụp xuống.

Trong màn bụi, một thân hình thẳng tắp mang theo khí tức cuồng dã từ tốn tiến đến.

- Chào buổi trưa, nghĩ không ra nhanh như vậy chúng ta lại gặp mặt?

Ai nấy đều thấy được, mặc dù khuôn mặt đang nở tươi cười xán lạn, thế nhưng thanh nhiên cao thủ Zenit này không hề che dấu sát khí kinh khủng.

Cùng lúc đó, những tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Những mặt tường còn lại đồng thời bị phá nát.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, dịch quán vốn có thể cho mấy chục người ở tạm đã bị san bằng thành bình địa, hoàng gia cấm vệ quân và đệ tử Vũ Thánh sơn phối hợp ăn ý, dùng phương thức đơn giản mà thô bạo nhất biến phương viên ngàn mét hóa thành vùng đất trống. Như vậy có thể tránh cho ba người mượn địa hình che giấu để chạy trốn.

Costacurta, Amauri và Huntelaar giống như ba hòn đảo trơ trọi giữa đại dương mênh mông.

Hơn nữa, động tĩnh ở đây đã làm cho binh sĩ Zenit đang chú ý.

Rất nhanh, sở trị an đế đô, Thiết Huyết Doanh, các quan đoàn khác bắt đầu tụ tập qua đây, kể cả một ít bình dân cũng bắt đầu vây xung quanh, đoàn người đông nghịt, khắp nơi đều là người Zenit.

- Ngươi làm thế nào tìm được chúng ta?

Tuy rằng bị vây, thế nhưng Costacurta vẫn còn giữ vững được sự bình tĩnh.

Vị lão tướng hiểu rất rõ, trong hoàn cảnh nguy hiểm, chỉ có bình tĩnh may ra mới có thể cứu được tính mạng bọn họ.

Huống hồ, vừa rồi Costacurta đã bảo Frankie rời đi, trong lòng không còn lo lắng, mặc kệ sinh tử của bản thân. Thân là chiến tướng, tử chiến sa trường là một chuyện vô cùng vinh quang. Từ ngày đầu tiên gia nhập quân tịch, Costacurta đã chuẩn bị tâm lý, chỉ có điều ông ta thật không ngờ, cảnh đó không xuất hiện trên chiến trường, mà lại diễn ra ngay trong đế đô địch quốc.

- Đương nhiên là Amauri đại nhân nói cho ta biết. Đa tạ ngày ấy ngươi để lại tinh thần lạc ấn bên trong cơ thể ta, nếu không nhờ đó thì đến giờ ta còn chưa biết các ngươi trốn ở đây.

Amauri hiểu ra, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Ngày ấy, hắn nhìn thấy Tôn Phi và tứ đại Tài Quyết kỵ sĩ quyết đấu ở thí kiếm thai số một, sớm nhận ra tiềm lực kinh khủng của thanh niên trẻ tuổi này, biết đợi một thời gian nữa, Zenit tất nhiên sẽ có thêm một cường giả siêu cấp. Với lập trường Spartak Ám Vũ Thánh, Amauri tự nhiên không muốn Zenit lại xuất hiện thêm một Yashin đại đế nữa, cho nên hắn động sát tâm, bỏ qua thân phận cường giả Nguyệt giai mà đích thân ra tay truy sát Tôn Phi, thậm chí còn trồng xuống cơ thể Tôn Phi một cái tinh thần lạc ấn...

Nhưng không ngờ cuối cùng ám sát vẫn thất bại, bản thân Amauri bị Zenit Vũ Thánh Krasic truy sát, chịu vết thương không nhẹ.

Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn đang âm thầm chữa thương, chuẩn bị cho trận quyết đấu trên Vũ Thánh sơn, lại thêm bởi vì Tôn Phi sử dụng "Tử Sắc Kỹ Năng Chi Thư" của tổ tiên Rogue doanh địa để cắt đứt kết nối, cho nên Amauri vẫn luôn không cảm ứng được tinh thần lạc ấn trên người Tôn Phi, cứ ngỡ là có cao thủ thay Tôn Phi xóa đi lạc ấn, chuyện này dần dần trôi vào quên lãng.

Amauri tuyệt đối thật không ngờ trên thế giới này... Không, đúng hơn là trong thế giới Diablo lại có một quyển "Tử Sắc Kỹ Năng Chi Thư" thần kỳ như thế.

Tôn Phi dùng "Tử Sắc Kỹ Năng Chi Thư" cắt đứt sợi dây liên lạc giữa tinh thần lạc ấn và Amauri, bởi vì chịu áp lực truy sát nên hắn mới khổ tu tinh thần lực. Theo thực lực không ngừng đề cao, tinh thần lực của Tôn Phi cũng đạt tới trình độ kinh khủng, không chỉ có duy trì sáu giờ ở thế giới Diablo, mà hắn còn có thể sử dụng kỹ xảo đặc thù của "Tử Sắc Kỹ Năng Chi Thư", thông qua tinh thần lạc ấn để xác địch ngược lại vị trí của kẻ tạo ra lạc ấn, cũng chính là vị trí ẩn náu của ba người Amauri.

Chuyện như vậy quả thực là phá vỡ nhận thức của Amauri.

Một Vũ sĩ Tinh cấp thế nhưng có thể lợi dụng tinh thần lạc ấn do cường giả Nguyệt giai trồng xuống?

- Đây... Không có khả năng!! Làm sao sẽ...

Amauri không thể tin nổi, thứ vốn để truy sát đối thủ lúc này lại thành nhân tố trí mạng, làm cho đối thủ phát hiện ra mình.

- Sao lại không có khả năng?

Tôn Phi phất tay ý bảo đệ tử Vũ Thánh sơn và hoàng gia cấm vệ quân không cần hành động. Hắn cầm đấu binh Thiên Kiếm, bước từng bước một tới gần, khí tức trên thân liên tục tăng cao, sát khí được phóng thích rất rõ ràng.

Huntelaar nhìn qua Tôn Phi chỉ chốc lát, sau đó lại liếc sang đám người xung quanh, thở phào nhẹ nhõm, cao ngạo nói:

- Một cửu tinh Vũ sĩ, một bát tinh Vũ sĩ, mang theo một đám phế vật mà muốn bắt bản tọa sao? Chịu chết thì đúng hơn!

Oanh!

Tôn Phi trở tay, cắm đấu binh Thiên Kiếm xuống mặt đất.

Quốc Vương Bệ Hạ nhìn thẳng Huntelaar, khí thế của hắn tăng vụt lên, gằn từng chữ:

- Phản đồ đê tiện, đánh lén vô sỉ mà giờ còn dám trang bức, ngươi rất kiêu ngạo đúng không? Ngày hôm nay, trước Vũ Thánh Thiên Kiếm, lão tử sẽ cho cái thứ cứt chó như ngươi biết thế nào là kiêu ngạo!

- Ha ha ha, chỉ bằng ngươi? Ngươi... Muốn báo thù cho lão cẩu Krasic? Thanh niên, ngươi còn kém quá xa, một con kiến nhỏ bé cũng dám cuồng vọng tuyên bố hất cẳng cự long sao?

Huntelaar phảng phất như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế giới, một Vũ sĩ Tinh cấp nho nhỏ dám tuyên bố muốn tự tay báo thù, nói khoác mà không biết ngượng. Mình đã bao lâu chưa nghe được chuyện buồn cười như thế rồi?

Oanh!

Nụ cười trên mặt Tôn Phi thu lại, thân hình hắn lóe ra, vọt tới trước mặt Hunterlaar, thẳng tay tung quyền.

Huntelaar cười lạnh tuốt kiếm.

Kiếm quang lóe lên ra vẻ muốn lấy mạng người.

Thế nhưng kiếm mới đi được phân nửa, đệ nhất kiếm thánh đế quốc Ajax đột nhiên nhăn mặt rồi cấp tốc lui ra sau.