Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:.com

- -------------------------------

Điều này sao có thể?

Bảo Jan Vertonghen làm sao có thể chấp nhận kết quả này?

Hắn phải biết tên của đối thủ, nhất định phải biết, nhớ cho thật kỹ để lần sau báo thù, đoạt lại tất cả vinh quang hắn vốn nên có.

- Nói cho ta biết, người Zenit, ngươi phải nói cho ta biết tên của ngươi!!

Thống soái Ajax trẻ tuổi buông xuống sự kiêu ngạo và lạnh lùng, tiếng gầm vang vọng toàn bộ chiến trường, sóng âm chạm đến cả tường thành Song Kỳ thành.

Rốt cục, kỵ sĩ cưỡi cự thú ngừng lại.

Kỵ sĩ Zenit chậm rãi quay người lại, nhìn thân hình điên cuồng trên gò cát phía xa, trên gương mặt trẻ tuổi lộ ra bộ dáng trêu tức, hắng giọng một cái, hắn từ tốn đáp:

- Được rồi, ngươi đã thành tâm thành ý như thế, vậy ta từ bi nói cho ngươi biết, hãy nghe cho kỹ...

Thanh âm không lớn, thế nhưng toàn bộ binh sĩ trên chiến lại cảm thấy thanh âm vang vọng vào tai mình.

Lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người đều bị gợi lên, bất kỳ ai cũng muốn biết, kỵ sĩ Zenit trẻ tuổi nhưng lại có thực lực bá đạo này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

- Bản vương, nhị đẳng thế tập quý tộc đế quốc Zenit, quốc vương Hương Ba thành, Alexander!

Tôn Phi phi thường hài lòng, những hành động trước đó của hắn chỉ là để chuẩn bị cho thời khắc tinh tướng này. Quốc Vương Bệ Hạ không chút nghi ngờ, sau trận chiến hôm nay, cái tên Alexander nhất định sẽ khắc sâu vào trong lòng tất cả những người có mặt tại đây.

Thời khắc này, hắn quả thật quá phong cách!

Dưới ánh mắt của vạn người, hắn nói ra danh tính của mình, khiến cho cái tên này mãi mãi khắc ghi trong linh hồn kẻ địch.

Nói xong, Tôn Phi cẩn thận thưởng thức biểu cảm rung động, luống cuống và mờ mịt trên mặt những kẻ khác, sau một lúc thỏa mãn, hắn mới thúc giục đại hắc cẩu trở về Song Kỳ thành.

Phía sau hắn, không có bất cứ người nào dám đuổi theo.

...

Hương Ba Vương Alexander?

Sau khi nghe được cái tên này, biểu cảm trên mặt hoàng tử Jan Vertonghen từ mờ mịt biến thành ngạc nhiên.

Hắn nhớ lại đây là —— Quốc Vương của một nước phụ thuộc nhỏ bé. Jan Vertonghen từng thấy cái tên này trên công văn quân bộ, đệ nhất cao thủ 250 nước phụ thuộc Zenit, nổi danh từ đợt “luyện tập võ nghệ tác chiến đại tái”, đương nhiên phải là đối tượng quan tâm của đế quốc Ajax. Thế nhưng Jan Vertonghen nhớ kỹ trong công văn quân bộ đánh giá Alexander chỉ có tám chữ “thực lực lục Tinh, tiềm lực rất lớn” mà thôi, tiểu Quốc Vương thực lực lục Tinh làm sao có thể dùng một quyền đánh bay cao thủ bát Tinh cấp như mình?

Hình như có gì đó sai sai.

Chí ít là đánh giá của quân bộ đã sai lầm rất lớn.

Hơn nữa, chính mình hình như cũng đã bỏ lỡ cái gì đó? Jan Vertonghen đột nhiên nhớ tới, đêm qua có một tốp binh sĩ từ đại mạc chạy trốn trở về, nói là có tình báo trọng yếu gì đó, nhưng mà mình lại xem như không nghe, bởi vì chúng là một đám hèn nhát vứt bỏ tôn nghiêm quân nhân... Bây giờ nhìn lại, dường như là mình sai rồi?

- Mang đám binh sĩ đang thụ hình kia đến gặp ta.

Hoàng tử Jan Vertonghen áp chế thương thế, nói với thị vệ bên cạnh.

- Tuân mệnh.

...

- Ân? Đây là có chuyện gì?

Tôn Phi cưỡi đại hắc cẩu, mang theo Ribéry đi tới dưới chân Song Kỳ thành, bất ngờ phát hiện sáu ngàn kỵ binh vốn đã phải tiến vào Song Kỳ thành rồi nhưng hiện tại vẫn đang dừng chân trước cửa thành. Tuy rằng Tôn Phi đi ra đi vào giữa 6 vạn đại quân Ajax chỉ hao tốn khoảng chừng chưa đến mười phút, thế nhưng chừng đó thời gian hẳn đã đủ cho mấy ngàn kỵ binh vào thành rồi mới phải.

- Quân lệnh như núi, thế nào còn không vào thành? Ân? Cửa thành sao lại đóng?

Tôn Phi đi tới phụ cận, tức giận quát hỏi.

Thời cơ trên chiến trường chớp mắt là qua, dù chỉ chậm trễ quân lệnh một chút thôi cũng có thể mang tới hậu quả vô cùng nặng nề. Lúc này kỵ binh dừng lại trước ở cửa thành, mất đi tính cơ động, chỉ cần đối phương thừa cơ tiến công, tám chín phần mười kết quả sẽ là toàn quân bị diệt. Nếu không phải quân địch bị vẻ tinh tướng của hắn làm cho kinh hãi, nếu không phải tên hoàng tử gì gì kia bị thương, nhất thời không thể tiếp tục chỉ huy, vậy phỏng chừng lúc này đại quân Ajax đã nắm lấy cơ hội xông tới rồi!

- Bẩm báo đại nhân, khi nãy cửa thành mở được phân nửa, trên đầu tường đột nhiên có kẻ tự xưng là đặc sứ của thành chủ Solovyov, ra lệnh đóng cửa thành lại, mặc cho chúng ta khuyên bảo đều từ chối mở cửa.

Thấy Tôn Phi tới, Shevchenko lập tức vui mừng, thúc ngựa tới phụ cận, kể hết đầu đuôi.

- Từ chối mở cửa?

Tôn Phi giận dữ:

- Vì sao từ chối mở cửa?

- Đối phương trả lời là phòng ngừa đại quân Ajax thừa cơ phá thành...

Shevchenko bất đắc dĩ giải thích.

- Đánh rắm!

Tôn Phi thực sự nổi giận:

- Người Ajax cách tường thành đến hơn ngàn mét, lại có bản vương đích thân kiềm chế, làm sao có thể để quân địch thừa cơ phá thành? Sao các ngươi cũng mặc cho bọn họ hồ đồ?

Sau khi mắng chửi vài câu, Quốc Vương Bệ Hạ tuy có bất mãn vì Shevchenko do dự, nhưng nhìn đến sắc mặt thẹn thùng của Shevchenko, Tôn Phi dừng một chút, lập tức hiểu rõ. Shevchenko xuất thân là tiểu quý tộc nước phụ thuộc, còn thành chủ Solovyov là thế tập quý tộc do hoàng thất sắc phong, bàn về thân phận và địa vị thì cao hơn các tướng lĩnh quân tiên phong đến mấy lần, cho nên đối mặt đặc sứ thành chủ Solovyov, Shevchenko đương nhiên không thể làm quá mức.

- Bỏ đi, chuyện này không phải người sai.

Sắc mặt Tôn Phi rốt cuộc mới hòa hoãn một chút.

Hắn giao Ribéry đã hôn mê cho Thánh Đấu Sĩ, sau đó nói với Shevchenko:

- Theo ta đến dưới thành.

Đi được vài bước, hắn lại quay đầu nhìn Shevchenko, chăm chú nói:

- Nhớ kỹ, đôi khi, chỉ cần ngươi cảm thấy mình đúng, vậy không cần cố kỵ nhiều như vậy, cứ dựa theo phương thức ngươi cho là chính xác mà làm, mặc kệ xảy ra bất cứ vấn đề gì, có ta chống cho ngươi.

Shevchenko vừa xấu hổ vừa cảm động, kiên định gật đầu.

Hai người rất nhanh đi tới dưới cửa thành.

- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần dài dòng, các ngươi không thể vào thành, tùy tiện tìm một chỗ lập doanh trại đi, nếu cửa thành mở ra mà bị người Ajax nhân cơ hội đánh vào trong thì làm sao bây giờ? Đi mau, đi mau, còn không đi nữa thì đừng trách ta ra lệnh cho xạ thủ bắn tên...

Tiếng la hét phách lối truyền từ trên đầu tường xuống.

Tôn Phi ngẩng đầu nhìn lên.

Trên đầu tường, một tên lưng còng, sắc mặt trắng bệch, mũi và mắt đều nhỏ, đứng trong vòng bảo hộ của đám đông hộ vệ mặc giáp sáng bóng, dáng vẻ rất kiêu ngạo, chỉ vào những người phía dưới, lên giọng mắng to.

- Đại nhân...

Thấy Tôn Phi tới, tướng lĩnh xung quanh đồng loạt hành lễ.

Tôn Phi khoát tay, trong lòng tràn ngập sát ý, lười giải thích với tên trên đầu tường, thẳng thừng ngẩng đầu quát to:

- Trong vòng ba tức, lập tức mở cửa thành ra, bằng không tự gánh lấy hậu quả.

Kẻ trên đầu tường hiển nhiên là sửng sốt, không nghĩ tới lại có người dám đáp lời phách lối như vậy, phảng phất chó hoang đang giao phối mà bị người khác bắt mất bạn tình, cho nên lập tức sửa loạn:

- Làm càn, ngươi có thân phận gì mà dám kiêu ngạo như vậy?

- Quốc Vương một nước phụ thuộc nho nhỏ mà thôi, nể ngươi vừa có công giải vây, cho nên chúng ta không tính toán. Lập tức cút đi, nếu không ta sẽ đưa ngươi vào ngục giam của đế quốc kỵ sĩ điện!

- Thật to gan, mau cút, chúng ta quyết không mở cửa, ngươi có thể làm gì?

Đám Cech và Hanh Cáp nhị tướng giận dữ, đang định ra tay, thế nhưng Tôn Phi lại lạnh nhạt khoát tay, hạ lệnh:

- Truyền lệnh toàn quân, chuẩn bị vào thành.

Tên lưng còng và đám hộ vệ nghe vậy thì tiếp tục mắng to.

Ba tức thoáng cái liền qua.

Tôn Phi phóng lên, kỹ năng “nhảy vọt” của người man rợ cấp 88 được phát động, chỉ thấy Quốc Vương Bệ Hạ chạy như bay trên tường thành, trong nháy mắt đã đến đầu tường.

Rầm!

Tôn Phi đạp trên tường thành, sát ý mười phần.

Một đám Võ sĩ đang mắng rất hăng, nhất thời lại như gà bị bóp cổ, mở miệng mà không nói được gì, đồng thờivô ý thức lui về phía sau mấy bước.

Tên lưng còng nhìn hộ vệ xung quanh mình, sau đó lập tức bước lên một bước, chỉ vào Tôn Phi, mắng:

- Binh sĩ, ai bảo ngươi tự ý leo lên tường thành?

Tôn Phi không để ý đến mấy tên này.

Rất rõ ràng, từ chiến giáp sáng bóng và kiểu tóc điệu đà, trên áo giáp màu bạc còn chẳng có lấy một hạt bụi, rất dễ nhận ra vừa rồi bọn này vốn không hề tham gia thủ thành.

- Mở cửa thành ra.

Tôn Phi nhìn vài binh sĩ mặc giáp loang lỗ máu ở đằng xa, những người này mới là chiến sĩ vừa đổ mồ hôi và cả xương máu thủ thành, họ mới là binh sĩ chân chính đáng được tôn trọng.

Mấy người lính liếc qua liếc lại lẫn nhau, do dự một chút, rốt cuộc một người cao to đứng ra, cất cao giọng:

- Mở cửa thành, để các huynh đệ của chúng ta vào thành!

Sáu ngàn viện quân vừa xung phong liều chết xuyên qua trận doanh địch, cộng thêm màn biểu diễn vừa rồi của Tôn Phi, cho nên những binh lính này vô cùng sùng bái vị cao thủ đế quốc trước mắt, kính ngưỡng Tôn Phi như thần tượng. Những binh sĩ quanh năm xung phong liều chết đã sớm không quen nhìn bản mặt láo chó của cái tên đặc sứ thành chủ, bởi vậy dù là một tiểu binh nho nhỏ cũng biết bây giờ nên làm thế nào.

- Cạch cạch cạch...

Binh sĩ lập tức chấp hành mệnh lệnh, nhanh chóng khởi động ma pháp trận, tiếng cơ quan chuyển động liền truyền đến, cửa thành đóng chặt từ từ mở ra.

Một màn này kích thích tên lưng còng mặt trắng, hắn điên cuồng hét lên:

- Ngươi dám! Đám tạp binh đê tiện, ai bảo các ngươi mở cửa? Ai cho ngươi can đảm chống lại mệnh lệnh thành chủ, ngươi muốn chết sao? Người đâu, giết hắn cho ta...