Xác định hiện tượng này, đại não Tôn Phi bắt đầu tính toán thật nhanh.

Hắn đang tự hỏi nên làm thế nào đem tài nguyên ở thế giới thật cùng thế giới Diablo dung hợp làm một. Trước mắt, Tôn Phi còn chưa thể xác định ngoại trừ không gian sức mang nho nhỏ bên ngoài, còn có cách nào tốt hơn có thể đem một lượng lớn vật phẩm từ thế giới thật tới Diablo thế giới hay không. Vừa lúc, mấy bao hạt giống đông mạch bất ngờ hiện ra trong mớ suy nghĩ hỗn độn của Tôn Phi, khiến trong đầu hắn lóe lên ý tưởng trước giờ chưa từng tưởng tượng qua.

Tôn Phi vừa suy nghĩ vừa đi tới căn lều nhỏ của Ankara.

Căn lều nhỏ bề ngoài nhìn như rách nát, kỳ thật đồ vật trang trí bên trong có thể hù chết người. Tại đây hắn tìm được Ankara đang bận rộn phối chế các loại dược thủy. Tôn Phi từ trong không gian sức mang lấy ra mấy bao hạt giống đông mạch giao cho nữ tu sĩ.

- Đây là...

Ankara tiếp nhận bao vải, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ khó tin.

Thật không ngờ, từ trong bao vải nho nhỏ này, nàng có thể cảm nhận được một cỗ khí tức sinh mệnh nồng đậm. Loại khí tức này, đối với Ankara mà nói, vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ, dường như đến từ một miền ký ức xa xôi nào đó…

Thật lâu thật lâu trước đây, chính nàng cũng từng gieo trồng cây giống duy trì sinh tồn trên Doanh Địa Rogue. Nhưng là, thời gian thấm thoát, hơn sáu mươi năm trôi qua, sự xuất hiện của lực lượng tà ác Diablo đã gây ô nhiễm đại lục Rogue, phần lớn thực vật đều bị héo úa. Cho nên, cây giống càng ngày càng hiếm. Điều này khiến cho sản lượng nông nghiệp tại Doanh Địa càng ngày càng thấp, cuối cùng hoàn toàn thất thu. Vì vậy, trong một khoảng thời gian dài, bọn họ không thể không dựa vào nuôi dưỡng chút ít gia cầm gà, vịt cùng rau dại mà gian nan duy trì sinh kế.

Mà Tôn Phi lấy ra bao hạt giống đông mạch này, Ankara có thể cảm nhận rõ ràng, chúng không hề bị ô nhiễm chút gì bởi lực lượng hắc ám, tuyệt đối có thể gieo trồng thành công tại Doanh Địa Rogue. Cho dù tại thế giới Diablo, bởi vì ảnh hưởng của thổ nhưỡng sẽ dẫn tới sản lượng thấp hơn bình thường một chút, nhưng vẫn hơn là để nhóm Rogue mạo hiểm tính mạng tới những nơi ác ma quái thú tụ tập tìm kiếm đồ ăn. Dẫu sản lượng có tiếp tục giảm xuống hơn nữa, đối với Doanh Địa Rogue mà nói, cũng vẫn là tràn đầy hi vọng tươi sáng.

- Ở thế giới của ta, loại thực vật này tên là đông mạch, có sức sống hết sức mãnh liệt, rất thích hơp gieo trồng trong điều kiện khí hậu ẩm ướt ở đại lục Rogue… Ankara đại mụ, bà trước tiên thử gieo trồng một ít, nếu quả thật có thể trồng thành công, ta sẽ mang đến thật nhiều hạt giống đông mạch. Có lẽ đối với việc giải quyết vấn đề lương thực ở đại lục Rogue sẽ có chút ít tác dụng.

- A! Thật sự là tốt quá! Thật cám ơn ngài, Tôn Phi đại nhân! Ta có thể cảm nhận rõ ràng khí tức sinh mệnh của hạt giống. Ngài thực sự đã mang đến hi vọng sinh tồn cho đại lục Rogue.

Nnữ tu sĩ Ankara bỏ đi bộ mặt gian thương vốn có, nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ cảm tạ.

- Ách… Không cần cảm ơn. Hắc hắc! Nếu bà có thể cung cấp miễn phí một ít dược thủy, trang bị hoặc quyển trục gì gì đó, có lẽ còn thiết thực hơn là cảm ơn suông như vậy.

Tôn Phi giả lả cười nói.

- Cái đó… Không thể được!

Ngay lúc đó, nữ tu sĩ lập tức trở lại bản sắc gian thương:

- Tôn Phi đại nhân! Ngài là quốc vương hẳn phải rõ, tại đại lục Rogue, mỗi người đều phải bỏ công sức nhất định, tuyệt đối không thể có chuyện không làm mà hưởng. Hơn nữa, số lượng dược thủy và trang bị của ta đều cực kỳ có hạn, chỉ có thể miễn cưỡng cung cấp cho đại lục Rogue sử dụng duy trì sinh mệnh. Tôn Phi đại nhân, nhu cầu của ngài quá lớn! Cho dù ta chế tạo dược thủy cả đời cũng e không đủ cung cấp cho ngài.

Tôn Phi:

- …

Gian thương vẫn là gian thương a!

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, Ankara quả thật cũng không nói quá.

Tôn Phi đành dập tắt ý tưởng "ngồi mát ăn bát vàng" trong đầu, quay qua nhìn đủ thứ bình bình lọ lọ trong lều, hít hà hương vị gay mũi trong không khí, đột nhiên trong lòng vừa động, nghĩ tới một điều, cười hì hì nói:

- Ankara đại mụ, tại sao bà không tìm một người đến trợ giúp phân phối dược thủy? Như vậy có thể nâng cao sản lương đó. Hắc hắc!

- Ngài cho là ai cũng có thể phối chế dược tề sao? Mỗi một bình dược tề đều cần rất nhiều dược thảo quý hiếm, mà số dược thảo này đều không có trên đại lục Rogue, chỉ sinh trưởng ở những nơi hoang dã cực kỳ hung hiểm. Vì vậy, việc thu thập thảo dược chỉ có thể thừa dịp lực lượng Diablo suy yếu, nhóm Rogue mới dám tới nơi nguy hiểm này ngắt lấy. Có thể nói mỗi bình dược thủy ta phối chế đều thấm đẫm máu tươi của những người Rogue cũng không quá.

Ankara khẽ thở dài thương cảm.

Tôn Phi ha ha cười, chỉ tay vào chính mình nói:

- Hắc hắc! Ankara, bà không biết trước mặt mình đang có một ứng viên sáng giá đây sao? Hắc hắc! Ta có thể giúp bà lấy thảo dược, yêu cầu cũng rất đơn giản, chỉ cần bà dạy ta cách phân biệt tên các loại thảo dược, cùng phương pháp phối chế các loại dược tề là được rồi.

- Ngài?

Ankara nhướng mày, tựa hồ muốn phản bác lời Tôn Phi, nhưng nàng bất chợt nghĩ tới cái gì, hai mắt đột nhiên sáng lên, từ trên xuống dưới đánh giá Tôn Phi một phen, giống như vừa bừng tỉnh đại ngộ, cười nói:

- Hắc hắc! Ngài nói không sai chút nào! Được! Bây giờ chúng ta bắt đầu. Để ta nói cho ngài biết làm cách nào phân biệt thành phần cùng cấp bậc thảo dược!

- Tây lan thảo, đăng lung tâm, bạch kỳ thảo, loạn ma đằng, tinh đăng thảo, bạch cốt đằng mạn... Ách, không đúng không đúng, huyết cốt đằng mạn... Còn có cái gì nữa nhỉ? Minh hỏa căn? Xương đốt ngón tay nhện độc?

Một giờ sau…

Tôn Phi mũi dính vị thảo dược gay gay, miệng nhổ phi phi liên hồi, nghiêng ngả lảo đảo như chạy nạn, tránh xa khỏi căn lều nhỏ thần bí của Ankara, trong miệng còn lầm bầm cằn nhằn cái gì tên thảo dược thật chả hiểu ra sao, bộ dạng thất hồn lạc phách như vừa bị Khủng Long bạo chúa hung hăng chà đạp một phen.

- Ai… Tôn Phi đại nhân… Ngài đừng chạy a… Chỗ này của ta còn có hơn bốn mươi loại dược thảo để người nếm. Ngài yên tâm, mấy thứ dược thảo này rất dễ nhớ, hương vị cũng không tệ a…

Nữ tu sĩ mang theo vẻ mặt lưu luyến không rời cùng tươi cười vui sướng khi người gặp họa đuổi theo phía sau Tôn Phi hô lớn.

Tôn Phi một câu cũng không dám nói thêm, cắm đầu chạy trối chết.

Hắn chạy vượt qua hàng rào gỗ cùng vài tòa lều vải, "phi phi phi" đem vài miếng vụn thảo dược đắng chát trong miệng phun ra, đột nhiên lại nghĩ tới một việc, ở trung tâm Rogue Doanh Địa tìm được tên đại gia Cain đáng khinh - miễn phí giám định quyển trục hình người, từ không gian sức mang lấy ra vài món trang bị giáp trụ cùng một trữ vật giới chỉ màu bạc, giao cho Cain đại gia, nói:

- Cain trí giả, vài món trang bị này ta lấy được từ một nơi thần bí, không biết ngài có thể xem giúp ta được không?

Kỳ thật, vài món trang bị giáp trụ này đều là Tôn Phi lột xuống từ thi thể Ngân diện nhân, mà trữ vật giới chỉ màu bạc kia chính là di vật của tên xui xẻo Mộc hệ tứ tinh ma pháp sư Evans lưu lại. Tôn Phi lúc trước đem mấy thứ này đều lưu cả lại trong không gian sức mang của người man rợ, vừa rồi, tại thời điểm phát hiện hạt giống đông mạch, cũng đã phát hiện ra vài món trang bị. Tuy nhiên, những trang bị này đều ở tình trạng chưa được giám định qua, cho nên Tôn Phi muốn nhờ Cain đai gia xem xét giùm. Nói không chừng sau đó có thể nhờ thợ rèn Fara thay đổi hình dạng một chút. Như vậy dù có thể thấy hắn sử dụng trong thế giới thật cũng không sợ bị người nhận ra.

- Ân? Trang bị thật kỳ quái a…Ách! Rất kỳ quái! Ta nhớ từ trước tới giờ chưa từng gặp qua… Để ta nhìn kỹ một chút…Trời ạ! Hoa văn ma pháp cùng đồ án hoàn toàn xa lạ… quả thực là thủ đoạn mới thấy lần đầu.

Cain đại gia tiếp nhận trang bị, cẩn thận xem xét một hồi liền rất nhanh giống như một giáo sư khảo cổ học thấy được bảo tàng viễn cổ, hoàn toàn mê đắm. Lão ngẩn ngơ, cũng không để ý đến Tôn Phi, chỉ nói một câu:

- Muốn giám định cần phải có thời gian. Ngươi… hay là ba ngày sau hãy tới đi…

Sau đó giống như là cẩm bảo bối trên tay, xoay người bỏ đi.

- Ta kháo! Không xem được thì nói thẳng ra, cư nhiên lại bỏ chạy…

Tôn Phi há hốc mồm, rất là khinh thường nhìn theo bóng lưng Cain đại gia, khoa chân múa tay một hồi rồi đưa ngón giữa về phía lão.

Kế tiếp không có việc gì làm, hắn quyết định đi giết quái thăng cấp.

Tuy nhiên, ngẫm lại, ở tân thủ khu Rogue Doanh Địa này không có nơi nào có thể nhanh chóng thăng cấp. Mấy hôm trước hắn đã đem toàn bộ bản đồ đại lục này một lần nữa quét sạch. Đảm bảo chắc chắn không còn thế lực ác ma nào có thể uy hiếp tới đại lục Rogue. Lúc này, kể cả bên trong những nơi hoang dã cũng đã an toàn hơn bình thường gấp mười lần. Hơn nữa, mấy BOSS lớn cũng đã sớm bị hắn thu thập toàn bộ. Cho nên đối với Tôn Phi mà nói, mấy cái tân thủ khu Rogue Doanh Địa này đã hoàn toàn không còn tính khiêu chiến.

Thời gian này, Elena vẫn còn ở tại thế giới thật. Tôn Phi suy nghĩ một hồi, cuối cùng tìm được NPC áo lam Warui Fu "Vạn niên lộ nhân giáp", lần đầu tiên lựa chọn "Đi hướng Đông". Hắn quyết định tiến vào khu vực thứ hai bản đồ Diablo thế giới với mức độ nguy hiểm tăng lên gấp mười lần – Thành thị Lut Gholein.

Khoảng cách từ Rogue Doanh Địa tới Lut Gholein vô cùng xa xôi. Bình thường người Rogue muốn tới Lut Gholein, chỉ sợ cũng phải mất một, hai năm. May mắn là, đối với Tôn Phi mà nói, quá trình này so với trò chơi máy tính kiếp trước của hắn cũng không mấy khác biệt. Chỉ sau một cái nháy mắt, cảnh tượng trước mắt bắt đầu mơ hồ biến hóa, sau đó giống như là xuyên qua vô số không gian giống nhau, cảm thấy như mình hoàn toàn mất đi trọng lượng. Tôn Phi mở bừng mắt, phát hiện hắn đã đến Lut Gholein.

Nơi nơi đều là màu vàng của đất. Đây là một nơi bên trong sa mạc cạnh tòa thành.

Nếu như theo bản đồ lúc trước Rogue Doanh Địa chỉ là một Doanh Địa tạm thời nho nhỏ, thì Lut Gholein lại là một tòa sa mạc cổ thành to lớn. Mặc dù không có địa thế hiểm trở cùng phong cảnh tươi đẹp như Hương Ba Thành, nhưng nơi đây lại có cung điện nguy nga tráng lệ, tường thành cao ngất kiên cố, đền đài lầu các, khách sạn, tửu quán hai tầng xa hoa, có bền tàu rộng lớn với rất nhiều tàu bè qua lại…Nơi này còn có rất nhiều thứ mà ở địa phương quê mùa như Rogue Doanh Địa chưa từng nhìn thấy.

Nhưng không hiểu vì sao, sự xa hoa của Lut Gholein lại cho Tôn Phi một loại ảo giác – nơi này tựa hồ như một tòa tử thành, không chút sinh khí. Ở các ngã tư đường rất ít người, căn bản không có tiếng nói chuyện. Gió bụi cuốn tung cát vàng tràn ngập không gian. Thời gian tựa hồ đang là mùa thu, mang theo một loại cảm giác mênh mang buồn rất khó diễn tả.

Tuy nhiên, may mắn là nơi này còn có NPC.

Ngay thời khác khi Tôn Phi bước vào Lut Gholein, NPC máy tính lập tức tiến hành đáp lời.

Sau một vài quy trình thủ tục thông thường hết sức đơn giản, Tôn Phi rất nhanh tại tửu quán nhận được tầng thứ hai bản đồ Lut Gholein – nhiệm vụ thứ nhất – đi tới cống thoát nước ở trước thành thị tiêu diệt ma đầu chiếm cứ bên trong.

Dựa theo trí nhớ của kiếp trước, Tôn Phi tìm được đường ngầm thoát nước, đánh chết quái vật bên trong.

Tuy nhiên, vừa rồi trong quá trình nhận nhiệm vụ, Tôn Phi phát hiện một hiện tượng kỳ quái – tựa hồ ở Lut Gholein, nhóm NPC đối với mình tựa hồ không hề nhìn thấy. Bọn họ nói chuyện với thanh âm vô cùng khô khan, không chút sinh khi, so với đám người Ankara tại Rogue thực sự kém quá xa, thật giống như một đám đầu đất vậy.

Kỳ quái! Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Bất luận là cả tòa thành thị hay là nhóm NPC đều khiến Tôn Phi có một cảm giác – chính là cái chết. Không khí trầm lặng như một tòa quỷ thành.

Trong lòng tràn ngập nghi vấn, Tôn Phi tính toán thời gian, ở trong cống ngầm bắt đầu tiến hành giết chóc.

...

...

Hai giờ sau.

Tôn Phi lấy lực lượng người man rợ cấp hai mươi, dễ dàng quét sạch toàn bộ quái vật trong cống ngầm, trong đó có một đầu BOSS, hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất. Khoảng cách tới cấp hai mươi mốt đã rất gần. Hắn trở lại nơi giao nhiệm vụ trong thành Lut Gholein nhận điểm kỹ năng, suy nghĩ một chút, liền theo âm thanh thần bí trong đầu kia, đổi một ít dược thủy, trực tiếp theo Diablo rời khỏi đây, thông qua cửa không gian xuất hiện ở Đại điện quốc vương Hương Ba Thành.

Thời gian vừa kịp lúc.

Đúng lúc này, thị vệ bên ngoài điện cao giọng truyền báo, quan giám ngục Oleguer cầu kiến. Tôn Phi ngồi trên vương tọa, vươn vai nói:

- Để hắn vào đi!

Rất nhanh, quan giám ngục Oleguer hấp tấp bước vào.

Vị quan mập mạp quỳ rạp xuống đất hành đại lễ, cười nịnh nói:

- Alexander đại vương chí cao vô thượng! Dựa theo mệnh lệnh của ngài, toàn bộ tù phạm trong Thiết ngục thủy lao đã được chuyển dời đến ngục giam mới. Nữ sĩ Elena đang đi thăm Thiết ngục thủy lao… Oleguert, người hầu trung thành của ngài xin hướng ngài phục mệnh.

- Ân, ngươi làm tốt lắm! Ta rất hài lòng.

Tôn Phi mỉm cười khen ngợi.

- Tất cả chuyện này đều là việc thần nên làm. Cống hiến cho Alexander đại vương chí cao vô thượng chính là vinh quang lớn nhất của thần.

Quan giám ngục Oleguer khiêm tốn cúi rạp người, nịnh nọt cười nói,

- Bệ hạ, ngục giam mới thi công còn chưa có chính thức đặt tên. Tất cả thần dân đều hi vọng ngài có thể di giá đến thăm ngục giam, ban cho một cái tên. Cái này chính là vinh quang và may mắn của cả Hương Ba Thành.

- Nga?

Nghe Oleguer nói như vậy, Tôn Phi đột nhiên cũng cảm thấy hưng phấn. Trên cơ sở một khu an dưỡng rách rưới tiến hành thi công thành một khu ngục giam mới, gần đây bởi vì quá bận rộn, hắn còn chưa tận mắt nhìn lại, cũng không biết rốt cục Oleguer tu sửa như thế nào. Về phần muốn hắn đặt tên, Tôn Phi cười hắc hắc, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một tên khá hay.

- Đây là phần thưởng của ngươi. Ăn dược thủy này đi, sau đó đưa ta tới xem ngục giam mới thế nào.

Tôn Phi nói xong, khẽ phất tay, nửa bình "Người khổng lồ xanh dược tề" lăng không bay tới tay Oleguer, quang mang xanh lục tán ra xung quanh, kỳ dị vô cùng. Đây là Tôn Phi đã sớm vì Oleguer mà chuẩn bị dựa trên thực lực của hắn, không nhiều không ít kích thích tiềm lực của hắn.

- Đây là…

Quan giám ngục Oleguer ngẩn ngơ.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ Alexander bệ hạ lại y lời ban cho hắn nửa bình dược liệu kỳ lạ này. Hơn nữa, từ quang mang xanh lục mà xét, nó tựa như một chất kịch độc "kiến huyết phong hầu". Tuy nhiên, ngay lập tức Oleguer liền thể hiện ra năng lực lấy lòng quân vương của mình. Hắn thậm chí cũng không hỏi thuốc này rốt cuộc là thuốc gì, không hề do dự làm ra bộ dáng "Quân xử thần tử thần bất tử bất trung", dứt khoát mở nắp bình, trút toàn bộ dược tề vào trong miệng.

Một khắc sau, Người khổng lồ xanh dược tề bắt đầu phát huy hiệu lực.

Cảm giác đau đớn kịch liệt trước nay chưa từng có từ trong xương tủy truyền đến, đau đến xé nát tâm can giám mục mập mạp. Nhưng khiến Tôn Phi cảm thấy ngoài ý muốn chính là, vị giám ngục đại nhân vốn sợ chết này lại từ đầu đến cuối cắn răng kiên trì chịu đựng, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không có. Tới khi tác dụng của dược liệu dần dần tan đi, hắn cả người đầy mồ hôi, giống như từ dưới hồ nước chui lên, sắc mặt trắng bệch, môi bị cắn đến chảy máu…bấy giờ mới dần dần khôi phục lại.

Biểu hiện cứng rắn như vậy của quan giám mục khiến Tôn Phi thật sự bất ngờ.

Trong lúc bất tri bất giác, Tôn Phi đối với vị bàn tử đầu trọc này lại có thêm vài phần hảo cảm.

Cảm thụ được cơ thể biến hóa, lực lượng cùng đấu khí mênh mông, Oleguer còn đang kinh hồn bất định rốt cuộc đã hiểu được bệ hạ Alexander ban cho mình dược thủy có hiệu quả kinh khủng đến thế nào. Hắn "rầm" một tiếng, quỳ trên mặt đất, muốn nói một câu nịnh nọt, nhưng những lời nói mà ngày thường vô cùng quen thuộc, lúc này đến bên miệng lại không sao thốt ra được, ngay cả một câu cũng không nói nên lời…

Hắn khóe miệng run run, cảm động tới muốn khóc rống lên. Oleguer đã cố kìm nén, nhưng cuối cùng lại kìm không được, thế là cứ "ô…ô" khóc thành tiếng:

- Bệ hạ… đa tạ bệ hạ…Ta…Chiến thần trên cao, thần Oleguer xin lấy tôn nghiêm của linh hồn võ sĩ mà thề rằng, cuộc đời này thần tuyệt đối trung thành với Alexander bệ hạ vĩ đại, quyết không phản bội. Thân…Thần biết…Tại Hương Ba Thành có rất nhiều người khinh thường thần. Cho dù là Barzel trước kia liều mạng mượn sức ta, nhưng thần nhìn ra được, trong mắt hắn, thần chỉ là quân bài để hắn lợi dụng mà thôi…Bệ hạ…Chính là ngài…Ngài đã giúp thần lấy lại được tôn nghiêm…Tôn nghiêm làm người…Thần…Thần…

Nhất thời, quan giám ngục Oleguer khóc không thành tiếng.

Một màn này làm cho Tôn Phi lại cảm thấy hoàn toàn ngoài ý muốn.

- Nhân tính a, thực sự con mẹ nó khó có thể nắm bắt a…Có điều, oa ha ha ha, đống phân Oleguer này không ngờ lại thật sự bị phẩm chất vĩ đại của ta cảm hóa sao? Thật sự trở thành người khác rồi sao?

Tôn Phi không thèm để ý đến Oleguer đang quỳ trên mặt đất mà khóc nức nở, cứ vậy ngồi trên vương tọa cười thầm. Huynh hướng tự kỷ lại bắt đầu như Hoàng Hà vỡ đê mà tràn ngập trong con người hắn.

Mười mấy phút đồng hồ trôi qua…

Dưới sự dẫn dắt của vị quan giám ngục vẫn còn đang cảm động rơi nước mắt, Tôn Phi đi tới nơi vốn là cơ sở dưỡng thương nằm ở phía Tây Hương Ba Thành.

Nơi này đã được Oleguer cải tạo thành khu trại giam mới của Hương Ba Thành.

Toàn bộ phía ngoài tòa ngục giam đều được xây từ những tảng đá màu trắng rắn chắc, tường vây cao tới bốn thước. Mà ở bên trong, cơ sở an dưỡng vốn rách nát trước đây, nay biến thành hai mươi mấy gian phòng đá thoáng đãng, sáng sủa, có cảm giác khô ráo, ấm áp. Mỗi gian phòng đá đều lắp cánh cửa bằng thép cùng với những cửa sổ song sắt. Bên trong Thiết ngục thủy lao đang giam giữ hơn sáu mươi tên tù phạm.

Tòa ngục giam mới nhìn từ xa giống như một công trình vĩ đại màu trắng. Hai mươi mấy gian nhà đá nhiều nhất có thể giam giữ hơi hai trăm tù phạm. Mặc dù so với Thiết ngục thủy lao kiến tạo từ hang ngầm trước đây nhỏ hơn nhiều, nhưng trước mắt đối với Hương Ba Thành mà nói, như vậy cũng là tạm đủ. Huống chi thông qua cải tạo vài ngày trước đó của Tôn Phi, Hương Ba Thành lúc này đã không còn bao nhiêu tù phạm nữa. Tôn Phi thi công ngục giam mới này chủ yếu là để che mắt thiên hạ, tìm một lý do hợp lý đóng cửa Thiết ngục thủy lao cũ. Bởi vì nơi đó cất giấu một bí mật đủ khiến cả đại lục Azeroth điên cuồng – Thần Ma di chỉ.

Trước cửa ngục giam đặt hai pho tượng dũng sĩ cao hơn mười thước, rất sống động, không giận mà uy. Hai pho tượng này không phải do Oleguer chế tạo, mà là do cư dân Hương Ba thành khi nghe tin Quốc vương bệ hạ thi công ngục giam mới, vô cùng vui sướng đã chủ động quyên góp hiến tặng. Hai pho tượng này phân biệt đặt tên là "Chính nghĩa trụ" và "Ăn năn trụ", tượng trưng cho phán quyết chính nghĩa của tòa án và niềm hi vọng các tù phạm sớm biết ăn năn hối cải.

Mà ở giữa hai pho tượng cao lớn này còn dựng một khối cự thạch màu đen hình chữ nhật. Đây là vật Oleguer chuẩn bị sẵn để viết tên mới cho ngục giam. Lúc này, trước cửa ngục giam tụ tập rất đông cư dân Hương Ba Thành. Bọn họ vây quanh cự thạch chật như nêm cối, trên mặt tràn đầy thần sắc chờ mong, đều đang chờ quốc vương bệ hạ đặt tên cho tòa tân ngục giam tượng trưng cho sự khoan dung nhân từ này.

- Gửi lời tới toàn bộ con dân Hương Ba Thành của ta! Ta hi vọng từ nay về sau không còn bất kỳ một người dân Hương Ba Thành nào bởi vì sai lầm mà bị giam vào ngục giam này nữa!

Tôn Phi đứng trước cự thạch lớn tiếng nói.

Hắn rút từ bên hông Oleguer ra hai thanh kiếm to bản, hai tay khẽ động, mũi kiếm tỏa ra từng điểm hàn mang chói lọi, "binh binh bang bang" điểm lên cự thạch. Nhất thời, thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, vô số vụn đá văng ra tung tóe. Ba ký tự mạnh mẽ hiện ra, in thật sâu vào trong cự thạch – Tiểu hắc ốc.

Tiểu hắc ốc!

- Tiểu hắc ốc… Ha ha! Đây là danh xưng mới của tân ngục giam này. Ta xin cam đoan với các ngươi, sau này bất kỳ một phạm nhân nào bị nhốt vào trong Tiểu hắc ốc này, đều sẽ có cơ hội được giáo huấn cùng ăn năn. Bất kỳ người nào bước vào nơi đây, dù phải mất đi thời gian tự do ngắn ngủi, nhưng sẽ không bao giờ mất đi tính mạng quý giá của mình.

Tôn Phi tay cầm trường kiếm quát lớn!

- Quốc vương vạn tuế!

- Alexander bệ hạ vạn tuế!

- Alexander bệ hạ nhân từ, Chiến Thần sẽ phù hộ ngài!

Tuy rằng không biết ba chữ "Tiểu hắc ốc" rốt cuộc đại biểu cho ý nghĩ gì, nhưng đám người vẫn hết đợt này tới đợt khác hoan hô vang dội.

Trường hợp như vậy thật có chút kỳ quái! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m

Thông thường, việc kiến tạo một tòa ngục giam đối với bất kỳ quốc gia nào mà nói cũng không phải là một chuyện tốt lành gì. Dù sao ngục giam cũng không phải là nhà ở, nó là nơi đại biểu cho quyền lực thống trị. Nhưng lúc này, "Tiểu hắc ốc" xây dựng hoàn toàn đối lập với Thiết ngục thủy lao tàn khốc như địa ngục trần gian trước đây, đối với Hương Ba Thành hay bất kỳ thành trì nào, ngục giam mới này mang ý nghĩa không hề tầm thường. Đó là, từ nay về sau, ít nhất bọn họ cũng không cần phải nơm nớp lo sợ mình bởi vì trong lúc vô tình đắc tội giới quý tộc mà bị nhốt vào Thiết ngục thủy lao, hành hạ cho đến chết. Vừa rồi, những lời hứa hẹn của quốc vương một lần nữa chứng minh cho bọn họ thấy, Alexander là một vị vua nhân từ, độ lượng.

Có lẽ trước đây chưa tìm được ngày lành, cho nên tám ngày sau, quốc vương Alexander sẽ nhận được sắc phong của sứ đoàn sắc phong Zenit đế quốc, chính thức trở thành Quốc vương Hương Ba thành.

Đám người lại điên cuồng hoan hô!

Đúng lúc này, người đứng đầu quân sự Hương Ba Thành – Brooke tách đám người, vội vã đi tới bên cạnh Tôn Phi, thấp giọng nói vài câu.

Tôn Phi biến sắc!

- Rốt cuộc đã tới! Hắc hắc! Đám chó hoang này! Ta chờ bọn chúng đã rất lâu rồi…