Mà Tần Vi Vi ở trước mắt đã tỏ vẻ rằng những lời Cố Mông nói đều là sự thật, nói cách khác, hung thủ của vụ mưu sát này đích thực không phải người.

Đương nhiên nói đúng hơn thì kẻ ra tay trong vụ này không phải con người.
“Cô Tần, có lẽ hỏi thế này sẽ làm cô nhớ đến kí ức đau buồn nhưng tôi vẫn muốn hỏi một vài tình tiết trong vụ án này.” Thạch Chính nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Tần Vi Vi rũ mắt cười một chút, chị nói “Có gì mà khó nói đâu, mùa thu bốn năm trước……”
Mùa thu bốn năm trước, đối với một nhà Tần Vi Vi cũng vẫn như thường lệ.

Vợ chồng hai người đều là người tính tình ôn hòa, chẳng bao giờ to tiếng với nhau, quan hệ với hàng xóm cũng rất tốt, lại còn có một cậu con trai thông minh lanh lợi.

Khi đó, đứa con thứ hai của hai vợ chồng sắp chào đời, nhìn đi nhìn lại đều thấy thật tốt đẹp.
Nhưng vào một ngày nọ, bọn họ gặp một người ở bên ngoài tiểu khu, một thầy bói.

Mà người này chính là Hoàng đại sư.
"Lão ta nói mệnh của con trai chúng tôi không tốt, sinh vaò ngày âm , tháng âm, năm âm nên sẽ mang lại tai ương cho cả nhà……”
Lúc ấy, tất nhiên vợ chồng Tần Vi Vi không tin, thậm chí chồng của Tần Vi Vi còn mắng Hoàng đại sư một trận.

Vậy mà đến ban đêm, nhà bọn họ liền chịu một trận tai nạn.

Đêm đó, chị nghe thấy tiếng nước chảy, choàng mở mắt ra mới phát hiện đó đâu phải là nước chảy, mà là âm thanh máu của chồng mình nhỏ trên nền đất.
Còn chị bị con quỷ kéo từ trên giường ra phòng khách.

Bụng chị bị mổ sống, đứa con chưa chào đời bị moi ra.

Chị đau đớn mà chết.
“Sau khi chết, Hoàng đại sư bắt hồn phách của chúng tôi để làm quỷ dịch cho lão……”
Từ ngày làm quỷ dịch bọn họ chẳng có ngày nào bình yên, chỉ có những khốn khổ không ai tưởng tượng nổi.

Lúc ấy chị còn nghĩ hồn phi phách tán cũng tốt, nhưng không được, hồn phách con trai của chị cũng bị bắt, Hoàng đại sư đem xác nó chôn ở mảnh đất âm, muốn đem nó luyện chế thành con quỷ hung hãn nhất.
Nghe đến đó, Thạch Chính đã phừng phừng lửa giận, anh nghiến răng nghiến lợi nói “Tên này ở đâu, lão ta chính là loại cầm thú!”
Thần thái của Cố Mông lại như bình thường, thậm chí biểu cảm nhìn qua có chút lạnh nhạt, cô bình tĩnh nói “Mọi người nói, linh hồn của những người chết thảm sẽ rất hung hãn và trở thành lệ quỷ.

Cho nên, cái tên Hoàng gì đó mới tra tấn mấy người đến chết.”
Thậm chí còn biến cả nhà 4 người thành quỷ, đây cũng là một loại luyện quỷ thuật.
“Cái này gọi là sinh quỷ, luyện chế người một nhà thành quỷ Vì người một nhà có mối ràng buộc huyết thống với nhau, sẽ làm cho các người trở nên mạnh mẽ hơn, còn đứa bé này của chị……” Cố Mông nhìn về phía quỷ đồng trong lòng Tần Vi Vi, như suy tư gì nói “Hắn ta để mắt đến nhà chị có lẽ do đứa bé này.”
Hồn phách của quỷ đồng bị hao tổn, hiện tại hồn thể đang trong trạng thái nửa hư nửa thực, đúng là cực kì yếu ớt giống như giây tiếp theo nó liền biến mất vậy.

Mà sự thật chính là thế, quỷ khí của nó đang không ngừng tiêu tán, rất nhanh thôi nó sẽ biến mất.
“Thể chất của đủ bé này rất đặc biệt.” Cố Mông mở miệng nói “Nó có Thuần Âm Chi Thể rất hiếm thấy.”
Thể chất Thuần Âm Chi Thể cực kì khó tìm, đó là thể chất gần giống ma quỷ.

Đứa trẻ có được loại thể chất này khi vừa sinh ra sẽ mở Thiên Nhãn.

Đây thể chất cực phẩm để tu luyện thuật pháp của Huyền môn vì bọn họ vừa sinh ra liền mở Thiên Nhãn, ngược lại đây cũng là thể chất tốt nhất để luyện quỷ dịch.
“Đứa trẻ chưa ra đời có trong mình tiên thiên chi khí, mà loại khí này sẽ từ từ biến mất sau khi nó sinh ra.

Đứa bé tám tháng đã có hồn phách, luồng tiên thiên chi khí vẫn còn, nếu bắt lấy hồn phách của nó luyện chế đôi chút là có thể trở thành con quỷ hung hãn nhất để người ta sai sử.”
“Vì nguyên nhân này sao……” Thạch Chính cảm thấy thật khó tin, chỉ vì nguyên nhân này mà cả nhà Tần Vi Vi phải bỏ mạng?
Trong mắt Cố Mông hiện lên một tia nghi hoặc, cô nói “Theo lý mà nói, quỷ bị luyện bằng cách này sẽ không có lý trí, nó sẽ là một con lệ quỷ, chỉ có hung tính, không có nhân tính.”

Vậy mà quỷ đồng trước mặt này đang cuộn tròn trong lòng Tần Vi Vi nhắm hai mắt trông cực kì ngoan ngoãn.

Nếu làn da tím tái của nó thay bằng làn da trắng nõn thì hẳn là sẽ khiến người ta cảm thấy đây là một vị.
“Chẳng lẽ cái tên Hoàng gì đó kia học hàng không đến nơi đến chốn à?” Cố Mông vừa suy đoán, vừa gật đầu, cảm thấy mình đoán rất chính xác.
Tần Vi Vi cảm thấy hơi hoang mang, chị nói “Tôi cũng không rõ lắm, đứa bé này vẫn luôn như thế mà.”
Chị duỗi tay vỗ về khuôn mặt của đứa trẻ, nói “Thật ra nó là một đứa bé rất ngoan đấy.”
Thạch Chính liếc mắt một cái, lộ ra nụ cười lễ phép mà lại ngượng ngịu —— da dẻ tím tái như thế, trông mà rợn tóc gáy, cũng chỉ có người mẹ là Tần Vi Vi mới có thể thật lòng nói là nó ngoan ngoãn.
“Hai người vẫn luôn nhắc đến Hoàng đại sư, Tần tiểu thư, cô có biết tên họ của người này không?” Thạch Chính hỏi.
Tần Vi Vi phân vân một chút, có chút không chắc nói “Hình như tên là Hoàng Hùng?”
Mọi người đều vẫn luôn gọi lão ta là Hoàng đại sư rất ít người biết tên họ đầy đủ của lão.
Thạch Chính khẽ gật đầu, anh nói “Tuy rằng tôi biết hắn là hung thủ, chỉ là không có chứng cứ nên nhất thời không thể bắt hắn ngay được.

Nhưng nếu biết là hắn giết người, vậy cứ lần theo dấu vết của hắn ta thì nhất định có thể tìm được một ít dấu vết để lại.

Cô hãy tin ở tôi, tôi nhất định sẽ bắt hung thủ về quy án, báo thù cho gia đình cô.”
Nghe vậy, Tần Vi Vi cười nhẹ, chị nói “Đương nhiên là tôi tin tưởng anh.

Đến bây giờ cũng chỉ có anh bôn ba vì để giải oan cho cả nhà tôi.

Thạch tiên sinh, thật sự cảm ơn anh.”
Thạch Chính gật đầu với chị, anh nhanh nhẹn thu dọn tài liệu, nói “Tôi đi về trước đây.”

Tuy rằng đã biết hung thủ là ai nhưng vẫn còn rất nhiều việc cần điều tra, bây giờ trong lòng Thạch Chính đang tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Thạch tiên sinh là người tốt.”
Nhìn bóng dáng của anh ấy, Tần Vi Vi nói, dừng một chút mặt chị lại lộ vẻ mờ mịt, như là lẩm bẩm tự nói với mình nói “Kỳ thật người cũng đều đã chết, kể cả có báo thù cũng không sống lại được, cũng có ích lợi gì đâu?”
Người đã chết đi thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, sinh mệnh kết thúc chính là chấm hết, con người không có khả năng chết đi mà sống lại.
Cúi đầu vuốt ve khuôn mặt con, Tần Vi Vi ngẩn ra.
Đối với chị, ít nhất chị đã sống trên đời 35 năm, nhưng đứa bé này vừa sinh ra đã kết thúc.

Thậm chí nó còn chưa được nếm bị của kẹo ngọt, càng không biết cái gì gọi là làm người.
Thế này thật quá bất công!
“Mẹ ơi……” Quỷ đồng không biết từ khi nào đã mở mắt ra, nó chỉ vào quảng cáo đang hiện trên TV trong quán cà phê mà tò mò hỏi “Đó là cái gì?”
Tần Vi Vi quay đầu nhìn thoáng qua, nói “Đó là công viên giải trí.”
“Công viên giải trí là cái gì?”
Hai thanh âm đồng thời vang lên, Tần Vi Vi quay đầu, trước mặt là ánh mắt giống nhau như đúc của quỷ đồng và Cố Mông.
Chị nhịn không được cười một chút, tâm trạng buồn rầu cũng tốt lên không ít.
Chị nói “Chờ khi nào mọi chuyện êm xuôi, mẹ/tôi sẽ đưa hai đứa đi công viên giải trí chơi, nơi đó chơi vui lắm.”
Cố Mông cùng quỷ đồng lại không hẹn mà cùng gật đầu, rất mong chờ với “Công viên giải trí”..