Editor: Kim Phượng

"Thái tử nghe không hiểu tiếng người?" Vân Lạc Phong nhướng mày, ánh mắt liếc về phía Cảnh Lâm đang đứng bên cạnh, trên môi vẫn nỡ nụ cười tà khí như cũ: "Ta từ chối cho hắn chữa trị không phải vì muốn dây dưa với ngài, mà là.... chỉ dựa vào y thuật của hắn căn bản không có năng lực chữa khỏi thể chất của ta."

Theo lời Tiểu Mạch, nàng không thể tu luyện không phải vì có bệnh mà chẳng qua là do thể chất quá mức đặc biệt. Cho nên dù y thuật của Cảnh Lâm có cao hơn cũng không thể làm cho nàng giống như người bình thường.

Ánh mắt Cảnh Lâm đột nhiên trở nên sắc bén, hắn lạnh lùng nói: "Vân Lạc Phong, trị liệu cho loại phế vật như ngươi, ta còn ngại lãng phí dược liệu. Nếu không phải do thái tử thiện tâm, ngươi nghĩ ta sẽ để ý đến ngươi hay sao? Nếu ngươi không cần ta trị liệu thì sau này cứ ở đó mà làm một phế vật đi! Đúng là ngu xuẩn, một cơ hội tốt như vậy lại không biết nắm bắt."

"Rầm!"

Vân Lạc lại đánh một quyền lên mặt bàn, lần này ông dùng sức rất mạnh khiến cái bàn gãy làm đôi, nước trà vung đầy trên đất.

"Cảnh Lâm! Ngươi xem chỗ ta là nơi nào! Cho dù cháu gái ta là phế vật thì cũng còn trăm vạn hùng binh của Vân Lạc ta chống lưng cho nó, để xem ai dám khinh nó dù chỉ một chút!"

"Được, được lắm!"

Cảnh Lâm giận quá hóa cười, hung tợn nói: "Vân Lạc, ngươi đã xem thường y sư ngự dụng chúng ta như thế thì sau này cũng đừng hối hận! Nếu có ngày ngươi trọng thương không thể trị khỏi cũng đừng đến hoàng cung cầu xin chúng ta."

"Ha ha." Vân Lạc cười mỉa mai, gương mặt già nua giận dữ không thèm che giấu: "Mười năm trước, con trai thứ của ta là Vân Thanh Nhã bị trọng thương, vốn dĩ mấy tên y sư ngự dụng các ngươi có thể cứu được nó. Kết quả, ta đến hoàng cung mời các ngươi nhưng có kẻ nào chịu ra tay chữa trị. Các ngươi hại chết con trai trưởng của ta, lại còn hại chết con trai thứ hai của ta! Hơn nữa, nếu các ngươi thật lòng muốn giúp cháu gái ta, tại sao năm đó lúc phát hiện thân thể nó có vấn đề, không thể tu luyện lại không ra tay, cố tình hiện giờ lại đứng đây giả nhân giả nghĩa? Cho nên ngươi cho rằng từ nay về sau nếu ta bị trọng thương hay bị bệnh gì đó sẽ buông xuống thể diện mà cầu xin các ngươi sao?"

Nghe mấy lời phẫn nộ vừa rồi của lão gia hỏa, ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe lên tia sáng nghiêm nghị. Xem ra đợi mấy kẻ này đi rồi, nàng phải từ từ hỏi rõ lão gia hỏa về cái chết của phụ thân và nhị thúc mới được.

"Được." Cảnh Lâm tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Thái tử điện hạ, ta thấy ngài không cần vì loại phế vật như Vân Lạc Phong này mà nhọc lòng, người của Vân gia, một người ta cũng không cứu, hừ!"

Nói xong hắn liền phất vạt áo, xoay người đi về phía cửa lớn đại sảnh. Lúc vừa đến ngưỡng cửa, hắn đưa lưng về phía Vân Lạc hung hăng ném lại một câu: "Vân Lạc, sau này nếu cháu gái ngươi muốn chữa trị thân thể, ta cũng sẽ không giúp Vân gia các ngươi!"

"Cút đi! Cháu gái của ta không cần ngươi phải nhọc lòng, chỉ cần lão tử còn sống thì sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương nó!"

Vẻ mặt Vân Lạc đầy phẫn nộ, lời thô tục cũng nói ra rồi, dĩ nhiên đã bị Cảnh Lâm chọc giận không nhẹ.

Cao Lăng nhìn vào mắt Vân Lạc, không hề nhiều lời, bước nhanh ra cửa, nhưng trước lúc hắn bước ra khỏi cửa, không tự chủ được liếc mắt nhìn Vân Lạc Phong.

Ánh mắt kia vẫn chứa đầy chán ghét như cũ.

"Lão gia hoả...."

"Gọi gia gia!"

Vân Lạc Phong sờ sờ mũi: "Gia gia, chuyện của cha mẹ con và nhị thúc năm đó là như thế nào? Người nói cho con biết đi!"

"Hây...." Nghe câu này, Vân Lạc lặp tức uể oải, sau đó có lẽ ông đang nhớ đến chuyện cũ, trong mắt chứa đựng bi thương: "Chuyện này nói ra rất dài, năm đó phụ thân của cháu là thiếu tướng quân của Long Nguyên Quốc, được bệ hạ phái đi chiến đấu với địch quốc. Kết quả, đương kim Mộ thứa tướng tiết lộ quân tình, hại cha mẹ cháu bị cao thủ địch quốc đánh chết, hai người đều bỏ mình! Cũng vì chuyện này ta và tên cẩu tặc Mộ Hành Cừu kia vung tay đánh nhau, hơn nữa ta còn phái binh san bằng phủ đệ của hắn."