Trần lão đầu chắp tay nói với Quý lão, Mặc lão và những người khác: "Chư vị, tôi còn có chút chuyện, xin phép cáo từ trước."
Quý lão giữ ông lại, nói: "Chuyện gì mà tới cơm cũng không chịu ăn vậy? Đi thôi đi thôi, cơm nước xong lại tính."
Trần lão đầu liên tục từ chối, kêu Trần Vũ lên xe đi về trước.
Con ngươi của Quý Lưu Quân đảo quanh một vòng, đưa mắt nhìn Trần lão đầu lên xe rời đi, nàng nhỏ giọng nói: "Ông nội, ông có nhớ hôm nay Du Thanh Vi tìm gặp Trần lão nói chuyện riêng không?"
Lửa bát quái của Quý lão đầu lập tức bốc cháy hừng hực, phấn chấn hỏi lại cháu gái bảo bối: "Có chuyện gì à?"
Quý Lưu Quân lườm ông nội, ném ra một câu: "Làm sao con biết được chứ." sau đó dẫm lên đôi giày cao gót của mình lưu loát bước lên xe, đi ăn cơm.
Trần lão đầu tức giận tới mức phổi đều sắp nổ.

Cháu trai bảo bối của ông cả ngày không thèm về nhà, tới ăn cơm uống nước cũng chạy đến gần công ty của Tả Nhàn ăn qua loa cho xong, ông làm sao mà không biết rõ cháu trai của mình muốn làm gì kia chứ? Thật vất vả cháu trai của ông mới tìm được một người vừa ý, ông cũng rất vui vẻ ủng hộ hắn, nhưng do sợ Du Thanh Vi bên kia bụng dạ hẹp hòi quấy nhiễu chuyện tốt này, cho nên dù hận không thể lập tức để Trần Vũ cưới Trang Hiểu Sanh vào cửa thì ông vẫn phải giả vờ như đây là chuyện của bọn trẻ, bọn họ hài lòng vui vẻ là được, lão già như ông đây luôn tôn trọng ý nguyện của bọn họ, không hề có ý kiến hay hối thúc gì cả.

Kết quả Du Thanh Vi không có chặn ngang quấy sự, mà cô con dâu của lão lại nhảy nhót ra tới.
Trần Vũ biết Du Thanh Vi mời ông nội của hắn ra nói chuyện riêng nhất định là có việc quan trọng, lại thấy ông nội sắc mặt vô cùng không tốt, hắn sốt ruột hỏi: "Ông nội, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần lão đầu đem chuyện hôm nay mẹ của hắn đến công ty Trang Hiểu Sanh gây rối nói hết cho hắn nghe.
Trần Vũ nghe xong, đầu óc "ong ong" mấy cái, nổ thành hỗn loạn! Hắn khó có thể tin mà xác nhận lại với ông của mình: "Ông nội, ông nói là mẹ của con mang theo một người phụ nữ đi đến công ty của Hiểu Sanh, nói người phụ nữ kia mới là bạn gái chính thức của con, còn Hiểu Sanh là tuesday? Hiểu Sanh bám lấy con là để con mua nhà mua xe cho nàng?"
Trần lão đầu trầm trọng gật đầu, nói: "Du Thanh Vi nói như vậy."
Trần Vũ ngây ngốc một hồi lâu mới giơ hai tay lên dùng sức chà lau mặt mình: "Đây thật sự là mẹ ruột của con sao!"
Trần lão đầu nhìn thấy phản ứng này của Trần Vũ liền có dự cảm không tốt, ông cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Con và Hiểu Sanh đã phát triển đến bước nào rồi?" Nếu là tình cảm sâu đậm thì việc này sẽ chỉ xem như mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu mà thôi, cháu trai sẽ hơi khó xử một chút, còn ông thì về mắng con dâu một trận là xong, chuyện này xem như có thể cho qua.


Đương nhiên cũng phải đến bên Tả Nhàn và Du Thanh Vi nhận lỗi.

Đứa nhỏ Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy kia tâm nhãn nhỏ như cái lỗ kim, là người nhất nhất không thể trêu chọc tới.
Trần Vũ trầm giọng đáp: "Ăn cơm, dạo phố, tới tay còn chưa được nắm."
Trần lão đầu tức tới mức máu dồn lên não! Thằng nhóc này ngồi xổm trước công ty và nhà của người ta lâu như vậy, tới tay cũng chưa nắm được nữa! Có chút tiền đồ được hay không a! Tay còn chưa nắm được mà đứa con dâu kia của ông đã gây chuyện lên tới thì chuyện này xem như xong hết rồi! Trần lão đầu buồn phiền tức giận tới mức tim gan phèo phổi đều phát đau!
Hai ông cháu nghẹn đầy bụng tức giận trở về nhà.
Ông Trần đang ngồi bên cạnh bàn ăn dụ dỗ bà Trần ăn cơm, bà Trần bộ dáng tức giận phiền lòng đến nỗi cơm đều nuốt không trôi.
Trần Vũ đi đến, ngồi xuống phía đối diện nhìn mẹ của mình.
Bà Trần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc nhìn Trần Vũ, xoa ngực nói: "Con trai, mẹ của con bị người kêu bảo vệ khiêng vứt ra ngoài nè!" Bà tức giận đến toàn thân phát run.
Trần Vũ vỗ nhè nhẹ lưng của mẹ mình, vẻ mặt thành khẩn an ủi: "Mẹ, may mắn hôm nay mẹ chỉ bị người khiêng ra ngoài, chứ không phải là nằm bất tỉnh trên cán bị người mang đi bệnh viện."
Vẻ mặt của ông Trần trầm xuống, tức giận vỗ bàn mắng: "Con nói cái gì vậy hả?"
Trần Vũ nhìn về phía ông Trần, nói: "Ba, ba bận nhiều việc nên con không có nói cho ba biết.

Con vất vả theo đuổi người ta mấy tháng, người ta chỉ vừa mới đáp ứng thử tìm hiểu cùng con, hơi có chút ý muốn tiến thêm bước nữa thì hôm nay mẹ lại đánh tới công ty nàng ấy, chỉ vào mặt nàng ấy nói nàng ấy là tuesday, nói nàng ấy bám lấy con là để con mua nhà, mua xe cho nàng."
Bà Trần tức giận nói: "Bộ mẹ nói sai sao? Nó chỉ là một cái quản lý cao cấp mà thôi, làm sao xứng với con được chứ? Nếu không phải là con bỏ tiền ra mua nhà mua xe cho nó thì nó lấy đâu ra tiền mà mua? Con xem con kìa, muốn tìm cái dạng con gái gì mà không được cơ chứ, tự nhiên tìm một đứa từ nông thôn đi ra, còn tìm một....!Tương lai con cưới nó về thì làm sao dám dắt nó ra ngoài gặp người hả? Hay là con muốn nuôi nó như nuôi nhân tình? Mẹ cho con biết, con mà dám nuôi nhân tình thì mẹ liền đánh gãy chân của con! Nó làm gì có chỗ nào so được với Tiểu Dư kia chứ? Chính mẹ là người nhờ Tiểu Dư đi điều tra tiểu sử của Trang Hiểu Sanh, không tới ba ngày thì con bé liền điều tra được tất cả thông tin hộ khẩu của con nhỏ đó.


Tìm vợ phải tìm người có năng lực bản lĩnh và gia thế như vậy chứ! Con là con trai của mẹ, sao mà mẹ nỡ hại con a!"
Trần Vũ dùng sức chà lau mặt mình, cố gắng kìm nén mảnh nóng ướt trong mắt, nói: "Người ta là người như thế nào thì con trai của mẹ nhìn qua một lần liền biết ngay, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, họ Dư kia là một người thích gây chuyện hay tự cho rằng bản thân thông minh, con đã nói mẹ tránh xa cô ta ra rồi mà." Hắn im lặng thở dài, nói: "Nhiều năm như vậy, con thật vất vả mới tìm được một người yêu thích, cảm thấy có thể sống hết đời cùng nàng ấy, cưới nàng ấy về nhà."
Bà Trần thấy hai mắt của Trần Vũ đều đỏ lên, dỗ dành nói: "Con trai, mẹ thấy Trang Hiểu Sanh kia không hợp với con đâu, nếu như nó thật lòng với con, thì dù cho mẹ có khó xử nó đôi chút thì nó cũng phải nể mặt con mà chừa cho mẹ chút mặt mũi chứ."
Ông Trần cả kinh la lên: "Ai chứ?"
Bà Trần nói: "Trang Hiểu Sanh.

Chính là Trang Hiểu Sanh làm việc cho công ty của họ Tả, Tả Nhàn ấy, nàng ta thăng chức giống như ngồi máy bay vậy.

Con trai, có phải con dùng quan hệ với Tả Nhàn để giúp con bé đó thăng tiến nhanh như vậy không? Con xem con kìa, vì nó trả giá nhiều như vậy mà nó còn không cho mẹ chút mặt mũi nào."
Ông Trần kinh hồn bạt vía, hỏi: "Vợ, bà đi gây sự với Trang Hiểu Sanh thật sao?"
Bà Trần đáp: "Tôi vốn cũng không muốn tìm con bé đó phiền toái làm gì, chỉ là muốn đến xem thử nó là người nào, nhưng sau khi biết nó bám vào Trần Vũ nhà mình để lấy nhiều tiền như vậy thì tôi lại không nhịn được..."
Trần Vũ tâm tình đau xót, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Con cùng Trang Hiểu Sanh kết giao, chỉ tiêu tiền vào một việc duy nhất là đi ăn cơm ở nhà hàng đối diện công ty nàng ấy.

Trước đây khi mời nàng ăn cơm đều là hai người thay phiên mời nhau, lần này người này mời thì lần sau đến người kia mời.

Thẳng đến mấy ngày trước nàng đồng ý tìm hiểu với con trai ngài thì nàng mới để cho con trai ngài trả tiền cơm.


Nhà ở và xe của nàng ấy đều được mua từ trước, lúc đó con trai của ngài còn chưa quen biết nàng nữa là.

Trang Hiểu Sanh có một người em gái, nhà và xe đều là do cô ấy mua."
Bà Trần hoang mang hỏi: "Trang Hiểu Sanh còn có em gái sao? Không có khả năng, nhà nàng ta chỉ có ba người, mẹ đã điều tra kỹ rồi, con đừng có mà gạt mẹ."
Ông Trần tâm tình vô cùng trầm trọng thở dài, vỗ vỗ vãi Trần Vũ rồi nói: "Đi nhà kho tìm mấy món đồ vật quý trọng đưa đến Du gia và Trang gia nhận lỗi đi." Ông nói với bà Trần: "Vợ, có nhớ lúc trước tôi kể cho bà nghe về Lộ Vô Quy - cố vấn cao cấp của Hiệp Hội hay không? Người được gọi là Tiểu Lộ đại sư đang ở tại Du gia bảo vệ Du gia, giúp Du gia hình thành thế chân vạc đối với Hiệp Hội đấy, nhớ không?"
Bà Trần không hiểu vì sao ông Trần lại nhắc tới chuyện này, vô cùng khó hiểu gật gật đầu, nói: "Nhớ rõ."
Ông Trần nói tiếp: "Tiểu Lộ đại sư và Trang Hiểu Sanh là chị em ruột với nhau, là chị em cùng một cha một mẹ.

Theo tôi được biết thì nhà mà Trang Hiểu Sanh đang ở bên kia là do lúc trước Du Thanh Vi gặp nạn, Du lão gia tử mời Lộ Vô Quy xuất thủ cứu giúp nên đưa căn hộ đó làm tạ lễ."
Bà Trần: "...." Bà sửng sốt một hồi lâu mới nói: "Nói như vậy là tôi oan uổng nàng ta rồi sao? Ai, không đúng nha, Khánh Khánh nói với tôi rằng con bé đã điều tra Trang Hiểu Sanh, xe và nhà ở đều do Trần Vũ mua mà.

Con bé còn nói rằng Trần Vũ nếu đã có người khác thì con bé nguyện ý chúc phúc rời đi, con dâu tốt như vậy, tôi mới...."
Trần Vũ ngắt lời bà: "Ngài cảm thấy có một người con dâu tốt như vậy, không có thì rất đáng tiếc nên đầu óc nóng lên liền dắt cô ta đi đánh đến công ty của Trang Hiểu Sanh, mắng Trang Hiểu Sanh là tuesday, còn cô ta mới là chính thức đúng không?"
Bà Trần có chút lúng túng gật gật đầu.
Trần Vũ yên lặng nhìn mẹ mình một lúc lâu rồi mới quay sang thưa ông Trần và Trần lão gia tử, nói với bọn họ rằng sẽ đi tìm Trang Hiểu Sanh giải thích.
Bà Trần đứng bật dậy kêu lên: "Không cho đi.

Cho dù là mẹ có hiểu lầm thì nàng ta giải thích rõ ràng là được chứ gì? Nàng ta kêu bảo vệ khiêng mẹ ném ra cửa như vậy thì nàng ta có đem con để ở trong lòng sao? Trong mắt nàng ta còn có mẹ sao hả?"
Trần Vũ quay đầu đi thẳng, không nhìn lại lấy một lần.

Bà Trần tức giận nhéo ông Trần, mắng: "Ông xem đi, đây là còn chưa có cưới vào cửa mà đã như vậy rồi."
"Đùng!" một tiếng, Trần lão gia tử vỗ một chưởng lên bàn trà khiến cho chân bàn đều vỡ vụn.
Bà Trần lập tức sợ đến không dám thở mạnh.
Ông Trần căng thẳng toàn thân.
Trần lão gia tử trừng mắt nhìn ông Trần, giận dữ hét lên: "Mày có còn nhớ họa diệt môn nhà Du Đạo Pháp đều là do đứa con dâu bại hoại của ông ấy gây nên không? Không có đầu óc thì im cái miệng lại! Mày cho rằng Trang Hiểu Sanh cần phải gả cho con trai của mày à? Trang Hiểu Sanh nếu đồng ý gả cho con trai mày thì có nghĩa Trần gia này đã được tổ tiên tám đời phù hộ rồi! Nhân duyên tốt như vậy muốn cầu cũng không cầu được, sống sờ sờ bị mày phá nát không nói, mày còn muốn chiêu họa về cho Trần gia đúng không? Mày cho rằng mày có năng lực sao? Chọc giận Lộ Vô Quy thì có mà lấy mệnh của Trần Vũ đến điền vào a!" Ông tức giận hỏi ông Trần: "Mày có quản được vợ của mày hay là không?"
Ông Trần nhìn Trần lão gia tử sắc mặt dữ tợn, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trần lão gia tử nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Suy nghĩ thật kỹ lại xem đầu của Trần Vũ có cứng bằng thước phép Lượng Thiên của Lộ Vô Quy hay không!" Ông tức con trai và con dâu tới nỗi khóe mắt đều muốn nứt ra! Nếu không phải tên này là con trai do chính ông sinh ra thì ông thật sự muốn ném cả hai đến cho Lộ Vô Quy đương dưa hấu mà đập, đập cho văng cái bộ óc heo kia ra, tránh cho bọn họ làm bại hoại gia nghiệp của Trần gia, còn kéo chân sau cháu trai của ông!
Trần lão đầu tức giận vô cùng.

Ông không biết đời này ông đã tạo cái nghiệt gì nữa.

Dưới gối chỉ có hai người con, một trai một gái, con trai thì không nên thân, con gái thì lập gia đình sinh cho ông một đứa cháu trai một đứa cháu gái, kết quả, cháu ngoại Giang Đống của ông vừa mới trưởng thành liền chết bên miệng giếng Âm, chỉ còn lại Trần Vũ là cháu trai duy nhất.

Thật vất vả cháu trai của ông mới tìm được ý trung nhân muốn tiến đến hôn nhân, người đó lại còn là Trang Hiểu Sanh, một đối tượng tốt tới nỗi ông vạn phần hài lòng, ông vừa cho rằng mình đã qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai, nhưng không ngờ đứa con dâu ngu ngốc của ông lại nhảy ra gây chuyện.

Đứa con dâu này còn suốt ngày tự đắc cho rằng Trần gia là danh gia vọng tộc, giàu có nứt đố đổ vách.

Cái rắm nó chứ! Làm trong ngành nghề này của ông, mấy cái tiền dơ bẩn này thì có tác dụng chó gì, dính quá nhiều âm khí và nhân quả, phúc trạch thiệt thòi, khó khăn trong việc dựng vợ gả chồng, không thấy đám tiểu bối đồng lứa với Trần Vũ đều đã ngoài ba mươi mà còn chưa ai kết hôn cả sao? Thật vất vả cháu trai của ông mới có chút tiếng gió muốn lấy vợ, thật vất vả ông mới bật người hơn mấy lão già kia, cho mấy lão thấy rằng cháu trai của ông có đối tượng trước cả con cháu của bọn họ, vậy mà đứa con dâu này lại phá hư hết tất cả! Đây là mẹ ruột của cháu trai ông đây sao? Đây là kẻ thù thì có!.