Ngày mai chính là mùng 7 tháng 7 âm lịch, lễ Thất Tịch, hay còn gọi là lễ tình nhân của Trung Quốc.
Du Thanh Vi thực rối rắm.

Nàng đang suy xét xem có nên cùng Lộ Vô Quy ở bên nhau trong ngày lễ Thất Tịch này không.
Nàng nhắn tin cho Tả Tiểu Thứ, nhờ Tả Tiểu Thứ giúp nàng tham khảo một chút.
Tả Tiểu Thứ thực nhanh liền nhắn trở về cho nàng một câu: "Em làm cẩu độc thân 28 năm còn chưa đủ sao?"
Tiếp đó, chuông tin nhắn của Lộ Vô Quy cũng vang lên.

Lộ Vô Quy mở tin nhắn ra thì thấy Tả Tiểu Thứ nhắn tin cho mình, là một tin nhắn được chuyển tiếp: "Tiểu Thứ, chị nói xem ngày mai tôi có nên cùng tiểu muộn ngốc ở bên nhau trong ngày lễ Thất Tịch không?" Cô sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được, sau đó vui mừng quá đỗi mà nhảy một bước tới trước mặt Du Thanh Vi.

Cô nhảy tới trước mặt Du Thanh Vi mới nhớ ra mình phải đi từng bước mới đúng, cô quay đầu nhìn lại chỗ mình đang ngồi lúc nãy, nhảy trở về rồi mới một lần nữa đi từng bước nhỏ đến trước mặt Du Thanh Vi, nở nụ cười nhợt nhạt, nói: "Du Thanh Vi, ngày mai là lễ Thất Tịch, chúng ta cùng nhau ăn lễ đi."
Du Thanh Vi yên lặng nhìn Lộ Vô Quy, trầm mặc một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của chính mình, nàng nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Được." Nàng nói xong liền thấy đôi mắt của Lộ Vô Quy sáng ngời lên, trên mặt không che giấu được vui mừng.

Sự sung sướng của Lộ Vô Quy vuốt phẳng bất an và do dự trong lòng nàng, nàng đột nhiên cảm thấy việc Lộ Vô Quy bất ngờ trưởng thành cũng không có gì quá khó tiếp thu, thậm chí còn có thể nói là chuyện tốt.
Nàng chống cằm, suy tư hỏi: "Tiểu muộn ngốc, em đã lên kế hoạch cho ngày Thất Tịch chưa vậy?"
Lộ Vô Quy chớp chớp mắt nhìn Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi nói: "Lễ Thất Tịch ngày mai, chị nghe theo sự sắp xếp của em."
Lộ Vô Quy do dự một chút rồi đáp: "Được rồi." Cô nói xong lại mím môi cười khẽ một cái rồi chạy đi thư phòng, trước tiên cần phải tìm hiểu Thất Tịch nên làm những gì, sau đó nhắn tin cho Tả Tiểu Thứ và Trang Hiểu Sanh để hai người ấy tham khảo giúp cô.
Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy lại bắt đầu bận rộn trong thư phòng, trong lòng nàng thầm than: "Tới nữa, tối nay lại phải ngủ một mình." Nàng còn tưởng tối nay sẽ có người bồi nàng đi ngủ a.
Bởi vì gần đây nàng bắt đầu luyện công trở lại cho nên phải thức dậy trước 6 giờ sáng, vì thế mà buổi tối phải ngủ khá sớm, trên cơ bản là 10 giờ nàng đã lên giường đi ngủ.
Đợi đến khi nàng ngủ dậy, mở mắt ra liền thấy trên tủ đầu giường đặt một bó hoa tươi và một hộp chocolate, bên cạnh còn có một tấm thiệp nhỏ: "Du Thanh Vi, lễ Thất Tịch vui vẻ nha."
Chữ viết như rồng bay phượng múa, phi dương tiêu sái, nhìn đến chữ viết này, trong đầu Du Thanh Vi liền nghĩ ngay đến bộ dáng của Lộ Vô Quy.
Nàng nhìn chằm chằm tấm thiệp nhỏ, hoa tươi và chocolate một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, trong bụng thầm nghĩ: "Đây là quà mà người ta hay tặng nhau vào Thất Tịch hả ta?" Sống trên đời 28 năm, đây là lần đầu tiên nàng nhận được quà trong ngày lễ Thất Tịch, cũng là lần đầu tiên được tặng hoa tươi.
Du Thanh Vi nhìn hoa, trong lòng mỹ tư tư, khóe miệng ngậm cười nhìn ngắm bó hoa một hồi lâu mới rời giường đi rửa mặt.
Nàng rửa mặt xong ra tới, liếc mắt nhìn thấy Lộ Vô Quy đang ngồi trên giường duỗi đôi chân vừa thon vừa dài.

Ánh mắt đầu tiên nhìn đến Lộ Vô Quy làm cho nàng không khỏi ngây ngẩn cả người.

Kiểu tóc của Lộ Vô Quy đã thay đổi, tóc mái lúc trước che khuất hai mắt giống như đã được xử lý qua trở nên nhu thuận vén lên vành tai, lộ ra đôi khuyên tai bằng ngọc phỉ thúy vô cùng xinh đẹp, khiến cho ngũ quan vốn dĩ tinh xảo càng thêm đẹp đẽ hơn gấp mấy lần, cảm giác như thể em ấy vừa được mài giũa qua, nhan sắc càng ngày càng tinh xảo hơn.

Bộ váy áo đã được thay bằng một bộ tây trang ôm sát người, phối hợp với quần lửng và giày sandal cao cổ do Phạm đại sư thiết kế, dây giày vòng quanh cổ chân tinh tế, lộ ra mắt cá chân trắng nõn giống như được điêu khắc từ ngọc.

Du Thanh Vi ngạc nhiên nhìn Lộ Vô Quy, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Đây là tính toán chạy như điên theo phong cách tiểu nữ vương quyết không quay đầu lại hay sao? Rõ ràng chỉ là một bộ âu phục pháp y được làm thủ công tinh tế mà thôi, em một hai phải ăn mặc cho ra khí tràng cường đại như vậy là có ý tứ gì?
Du Thanh Vi lại bắt đầu nhìn Lộ Vô Quy từ trên xuống dưới, phát hiện em ấy còn đeo cả dây chuyền bằng ngọc, cổ tay cũng đeo một chuỗi ngọc, chất liệu ngọc hình như là mấy mảnh ngọc vụn hôm trước suýt bị em ấy quăng vào thùng rác thì phải, tuy nói đó chỉ là những mảnh ngọc vụn nhưng nó lại là ngọc vụn từ khối ngọc đế vương phỉ thúy, nếu gia công mài giũa làm thành trang sức thì giá bán tuyệt đối không rẻ.

Trang sức ngọc phỉ thúy kết hợp với âu phục pháp y hợp thời trang vô cùng do Phạm đại sư chế tác thủ công thành công một lần nữa đổi mới hình tượng cho Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy đang chuẩn bị hung hăng câu dẫn Du Thanh Vi một phen thì bị Du Thanh Vi nhìn chăm chăm khiến cho có chút thấp thỏm, cô vội vàng ngồi thẳng thân mình, hỏi: "Khó coi lắm sao?" Ý cười trong mắt giờ đã biến chột dạ và lo lắng.
Du Thanh Vi hoài nghi yên lặng nhìn Lộ Vô Quy, nàng để mặt mộc đã lâu không trang điểm, thật khó có dịp lôi bộ dụng cụ trang điểm ra tô tô trét trét.

Nhan sắc của nàng vốn dĩ không tệ, không có lý do nào lại để cho bản thân không đẹp bằng Lộ Vô Quy! Đường trang nhẹ nhàng nàng hay mặc thường ngày cũng không được chọn vào hôm nay, hôm nay là ngày của người trẻ tuổi, phải mặc váy áo mới đúng bài, còn phải thêm bộ trang sức đá quý đắt tiền nữa chứ.

Lúc nàng chọn trang sức, vốn dĩ muốn chọn bộ đá quý ruby đỏ nhưng khi thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc đeo trên cổ mình thì có chút dự, rốt cuộc nàng chọn một bộ trang sức ngọc lục bảo.

Đợi đến khi nàng đeo bộ trang sức ngọc lên thì mới nhớ ra Lộ Vô Quy cũng mang một bộ trang sức ngọc màu xanh như vậy, giống hệt như đồ đôi.
Lễ tình nhân Thất Tịch, đồ đôi thì đồ đôi đi.
Du Thanh Vi rối rắm một lúc nhưng lại lười đổi.
Nàng nhìn chiều cao đôi giày của Lộ Vô Quy, chọn một đôi có chiều cao cao hơn 1cm so với giày Lộ Vô Quy đang mang.
Nàng ăn mặc chỉnh tề xong liền đứng trước gương ngắm nghía bản thân một phen, tuy rằng không có khí tràng mạnh mẽ như Lộ Vô Quy nhưng khí chất vẫn rất đặc sắc à nha.

Nàng quay sang nhìn Lộ Vô Quy tuổi trẻ hăng hái, có chút thấp thỏm mà soi gương xem khóe mắt của bản thân có nếp nhăn hay không, thẳng đến khi thấy rõ khóe mắt cũng mình vẫn bóng loáng không có vết chân chim nào thì nàng mới yên tâm, còn mấy ngày nữa nàng mới tròn 28 tuổi, vẫn còn trẻ chán.
Nàng cầm lấy quạt xếp của mình, ngón tay thon dài tinh tế linh hoạt xoay xoay chiếc quạt.

Nàng nói với Lộ Vô Quy: "Đi thôi, xuống nhà ăn sáng đi."
Lộ Vô Quy nhìn thấy trong mắt Du Thanh Vi hàm chứa ý cười, tâm tình rất là không tồi liền vui vẻ rạo rực đi theo sau Du Thanh Vi xuống lầu.
Tả Nhàn còn đang buồn bực việc Du Thanh Vi chưa chịu xuống lầu đi luyện công, đến lúc bà nhìn thấy Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy một trước một sau xuống lầu thì không khỏi sửng sốt, hỏi: "Hai đứa mặc đẹp như vậy là muốn đi hẹn hò sao?" Tầm mắt của bà lướt qua người Lộ Vô Quy, đánh giá trên dưới, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, nói: "Tiểu Quy Quy mặc như vậy thiệt là đẹp mắt nha." Đến bà cũng phải thừa nhận rằng hai chị em Trang Hiểu Sanh và Lộ Vô Quy đều lớn lên vô cùng đẹp mắt, chỉ cần thay đổi quần áo, trang điểm nhẹ nhàng liền có khí chất ngay.
Lộ Vô Quy tâm hoa nộ phóng, cười đến phá lệ xán lạn.
Du Thanh Vi sâu kín liếc nhìn Lộ Vô Quy, chậm rãi nói: "Ai đó gần đây rất xú mỹ, thích trang điểm này nọ lắm à."
Thiệt là chua! Tả Nhàn vội nói: "Con gái của mẹ cũng đẹp mà.

Đừng có lúc nào cũng mặc Đường trang, nhìn già lắm."
Du Thanh Vi có chút đau đớn trong tim.

Nàng nghĩ thầm: "Mẹ là mẹ ruột của con sao?" Quá mấy ngày nữa nàng liền tròn 28 tuổi, cùng một cô nhóc mãi mãi tuổi 19 kia suốt ngày kè kè bên nhau đã đủ để nàng tự ti rồi, vậy mà mẹ nàng còn nói nàng già!

Lộ Vô Quy cười tủm tỉm nói với Tả Nhàn: "Tả Nhàn, hôm nay là lễ tình nhân, con muốn cùng Du Thanh Vi trải qua thế giới của hai người a."
Tả Nhà: "...."
Du Thanh Vi: "...." Nàng lấy quạt xếp chống chống cái trán, đơn giản giả vờ không nghe thấy gì.
Nàng dùng qua bữa sáng xong liền cùng Lộ Vô Quy ra cửa.

Nàng ngồi lên xe, thay đôi giày đế bằng để lái xe cho tiện rồi hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Lộ Vô Quy báo tên khách sạn nghỉ dưỡng và địa chỉ rồi nói: "Tả Tiểu Thứ đã giúp chúng ta đặt phòng rồi.

Chị ấy nói chị lười, hôm nay bên ngoài lại đông người như vậy khẳng định chị sẽ không muốn đi dạo phố chen lấn này nọ, chị ấy kêu em đưa chị đến khách sạn nghỉ dưỡng, buổi tối sẽ cùng nhau dùng bữa dưới ánh nến, cho chị uống chút rượu....."
Du Thanh Vi: "....." Tính chuốc rượu tôi à?
Lộ Vô Quy như suy tư gì đó, nói: "Rượu vang đỏ nồng độ cũng không cao, chị uống hẳn là sẽ không bị say."
Du Thanh Vi tâm nói: "Em rốt cuộc là muốn chuốc cho chị say hay là không muốn chuốc cho chị say vậy?" Nàng lười hỏi cho ra lẽ, lái xe ra cửa đi đến khách sạn nghỉ dưỡng mà Lộ Vô Quy nói.

Nàng mang đôi giày cao gót 10cm, thật không có tâm tư đi dạo phố.
Tả Tiểu Thứ chọn khách sạn nghỉ dưỡng ở khá xa, Du Thanh Vi lái xe hơn ba tiếng, đến 11 giờ trưa mới tới nơi.

Nàng đỗ xe xong liền đi theo Lộ Vô Quy đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.
Đợi đến lúc thanh toán tiền, nàng nhìn thấy Lộ Vô Quy lấy ra một cái thẻ tín dụng không phải là thẻ mà nàng đã cho em ấy lúc trước, thẻ này nàng chưa gặp qua bao giờ.

Nàng hỏi Lộ Vô Quy mới biết được thì ra Lộ Vô Quy không có thẻ nên đành phải mượn thẻ của Hạ Nhan Hi bỏ tiền tiết kiệm vào đó.

Lộ Vô Quy nói: "Em muốn dùng tiền chính em kiếm được mua đồ cho chị, cho chị tiêu xài."
Du Thanh Vi trong lòng có chút ê ẩm và cảm động, nàng nói: "Để về nhà rồi chị dắt em đi chụp ảnh, dán một tấm bùa lên người để người ta có thể chụp được em rồi đến ngân hàng làm một cái thẻ cho em nha."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, gật đầu đồng ý.
Khách sạn nghỉ dưỡng được xây ở ven hồ, căn mà Tả Tiểu Thứ đặt là một căn villa bằng gỗ nhỏ độc lập, ba mặt được hồ nước vây quanh, bên bờ còn có cây liễu rũ.

Gió thổi tới, mặt nước gợn sóng long lanh, cành liễu phất phơ hòa với tiếng ve mùa hè rộn ràng, một phen cảnh đẹp ý vui.
Lễ tình nhân là một ngày lễ náo nhiệt, nhưng nàng cảm thấy cùng ở trong khách sạn yên tĩnh với Lộ Vô Quy, hưởng thụ cảnh sắc ven hồ như vậy cũng khá tốt, cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt chảy xuôi khắp thân thể.
Lộ Vô Quy giống như ảo thuật lấy ra một bó hoa hồng còn dính sương sớm, lại tìm nhân viên khách sạn đưa bình hoa tới.


Cô lấy ra một hộp chocolate đem đến bên cạnh Du Thanh Vi đang nằm trên ghế dài ven hồ nghỉ ngơi, cô nói: "Du Thanh Vi, lễ tình nhân thì phải ăn chocolate nha." Cô lấy ra một viên chocolate, bỏ lớp vỏ ngoài rồi đút cho Du Thanh Vi.

Ánh mắt cô trông mong nhìn Du Thanh Vi, hỏi: "Ăn có ngon không?"
Du Thanh Vi gật đầu, đáp: "Ăn ngon." Trong lòng nàng vô cùng ngọt ngào.

Chocolate trong miệng tan ra, tim nàng cũng tan chảy theo.

Nàng nói: "Em tốn không ít tâm tư đi?"
Lộ Vô Quy đáp: "Không có nha.

Tả Tiểu Thứ nói cho em phải làm như thế nào thì em liền làm như thế đó.

Đặt phòng khách sạn cũng là chị ấy làm, mua hoa và chocolate thì chị ấy cho địa chỉ em tự mình đi mua.

Lúc em ra cửa còn bị lạc đường nữa, cũng may là Tả Tiểu Thứ có đem địa chỉ gửi cho em, em chỉ cần gọi taxi là đi đến nơi rồi."
Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy nói nói một hồi liền bắt đầu lộ nguyên hình, ngồi xếp bằng đếm đếm ngón tay, vẻ mặt ngây thơ ngốc nghếch nói bô bô, nàng bỗng chốc cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Nàng dịu dàng xoa xoa đầu Lộ Vô Quy, không dám nhắc nhở em ấy.

Nàng nhìn bộ dáng soái khí nhưng lại không hề mất đi vẻ ngây thơ của Lộ Vô Quy, âm thầm cảm thán, tiểu muộn ngốc đã là một cô gái trưởng thành rồi.

Nàng thấy được Lộ Vô Quy trưởng thành, cũng thấy được sự nỗ lực của em ấy.

Nàng nói: "Tiểu muộn ngốc, qua thêm vài năm nữa em vẫn sẽ là bộ dáng này, mà chị, sẽ dần dần già đi.

Nếu chị đủ trường thọ thì tương lai mặt cũng sẽ đầy nếp nhăn, tuổi già sức yếu."
Lộ Vô Quy chống cằm, nghĩ nghĩ rồi nói: "Sẽ biến thành Tả Nhàn như vậy, khóe mắt có nếp nhăn nhợt nhạt, nhưng mà Tả Nhàn vẫn đẹp như cũ mà.

Năm tháng lắng đọng lại trên người bà làm cho bà có một loại xinh đẹp mà tuổi của chị sẽ không bao giờ có được.

Người đều sẽ già đi, nhưng là có chút người theo độ tuổi càng lớn thì sẽ càng được thời gian đắp nặn thêm, đem vẻ đẹp bên ngoài ẩn giấu vào bên trong, đem ánh sáng rực rỡ của tuổi trẻ ẩn nấp đi, có chút người sẽ càng thêm quý phái, có chút người sẽ càng thêm cơ trí, có chút người sẽ càng thêm hào phóng, đây cũng là một nét đẹp, nét đẹp của bên trong con người, nét đẹp được tích góp qua thời gian.

Người chỉ thọ được trăm năm, nhưng đó là thọ mệnh của thân thể bên ngoài, chị là truyền nhân của chùa Bảo An, chị có thể tu quỷ đạo, chết đối với chị mà nói chỉ là một hồi cải biến sinh mệnh mà thôi, trăm năm sau thân thể của chị không còn nữa nhưng sinh mệnh tinh hoa của chị vẫn nằm lại ở thần hồn.

Du Thanh Vi, em muốn bảo vệ chị, bên cạnh chị, nhìn chị từng chút một đem vẻ đẹp rực rỡ bên ngoài của tuổi trẻ ẩn giấu vào bên trong tâm hồn, nhìn chị từng chút một mạnh mẽ lên, nhìn chị già đi, nhìn chị vượt qua cửa ải sinh tử mà thăng hoa, nhìn chị vượt qua trăm năm của đời người, tự tạo cho chị một thân thần thái và ánh sáng độc hữu nhất." Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Em chỉ sống có mười chín năm liền chết rồi, em không có biện pháp làm cho bản thân mình cũng được trải qua quá trình trăm năm thay đổi của đời người, được trải nghiệm cảm giác tu hành, nhưng Du Thanh Vi, chị thì có thể, em muốn đi theo chị, muốn cùng chị cùng nhau trưởng thành." Cô tiếp tục lải nhải: "Chị nhìn em mà xem, hiện tại không ai dám nói em ngốc nữa, cũng không ai dám xem thường em, hiện tại em cũng không còn là trẻ con nữa...." Lộ Vô Quy nói đến đây bỗng giật mình phát hiện ra dáng ngồi của mình không đúng, còn đang đếm đếm đầu ngón tay, cô vội vàng giấu hai tay ra sau lưng, đứng bật dậy, vẻ mặt xinh đẹp nhưng căng cứng nhìn Du Thanh Vi, có chút ngượng ngùng.
Du Thanh Vi chính là đang nghe đến xuất thần, suy nghĩ bay bay, bỗng nhiên bị động tác này của Lộ Vô Quy kinh động đến, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lộ Vô Quy đang đứng thẳng tắp, sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn lại: "Chị cảm thấy em cứ giống như lúc trước cũng rất tốt."
Lộ Vô Quy nói: "Em cũng muốn lớn lên, muốn từ ngốc nghếch biến thành thông minh cơ trí." Cô cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em sẽ bồi chị cùng chị già đi, cùng chị trở nên cơ trí, cùng chị tu hành, có được không?" Cô ngập ngừng, nói: "Chị thuận miệng đáp ứng em cũng được."

Du Thanh Vi cạn lời.

Tiếp nhận một nửa sinh mệnh khác của mình là có thể thuận miệng đáp ứng sao? Ánh mắt nàng có chút ngại ngùng, nói: "Yêu đương trước đã?"
Lộ Vô Quy sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được, sau đó vui mừng quá đỗi mà dùng sức gật đầu: "Vâng vâng vâng.", cô "vâng" mấy tiếng mới nhớ ra là mình phải rụt rè ổn trọng chút.

Cô chột dạ nhìn nhìn Du Thanh Vi, thấy Du Thanh Vi không hề ghét bỏ cô không ổn trọng mới mỹ tư tư mà thò lại gần, nhẹ nhàng thơm vào trên môi Du Thanh Vi một cái.
Du Thanh Vi không nghĩ tới Lộ Vô Quy sẽ đột nhiên hôn mình, nàng có chút sửng sốt, sau đó một mạt đỏ ứng bắt đầu từ trên tai lan ra khắp mặt.

Nàng liếc Lộ Vô Quy một cái rồi đem tầm mắt dừng ở mặt hồ êm ả bên ngoài, khóe môi khẽ nhếch lên.
Lộ Vô Quy thấy Du Thanh Vi cười đến ngọt ngào, cao hứng suýt hỏng mất.

Cô muốn rụt rè ổn trọng chút nhưng tươi cười trên mặt làm cách nào cũng không giấu đi được.

Cô cảm thấy không thể để Du Thanh Vi nhìn thấy bộ dáng tươi cười ngây ngốc này của mình, vì thế bỏ chạy về phòng ngủ lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho mọi người:
"Tả Tiểu Thứ, tôi và Du Thanh Vi đang yêu nhau."
"Chị Hiểu Sanh, em và Du Thanh Vi đang yêu nhau."
"Tả Nhàn, con và Du Thanh Vi đang yêu nhau."
"Tiết Nguyên Kiền, tôi và Du Thanh Vi đang yêu nhau."
"Trang Phú Khánh, con và Du Thanh Vi đang yêu nhau."
"Thái Phân, con và Du Thanh Vi đang yêu nhau."
"Hạ Nhan Hi, tôi và Du Thanh Vi đang yêu nhau."
........
Tả Tiểu Thứ rất nhanh liền trả lời lại: "Chúc mừng nha, nhớ phải cảm ơn tôi đó."
Trang Hiểu Sanh đáp lại bằng một chuỗi kí hiệu đơn giản: "........"
Tả Nhàn thì gọi điện thoại thẳng cho Du Thanh Vi: "Thanh Vi, Tiểu Quy Quy nhắn tin cho mẹ nói rằng hai đứa đang yêu nhau, có phải không vậy?"
Du Thanh Vi: "...." Nàng quay đầu nhìn Lộ Vô Quy đang nằm trên giường ôm điện thoại di động nhắn tin không ngừng nghỉ.
Tả Nhàn lại nói: "Không phải là con đang dỗ dành con bé chứ? Tiểu Quy Quy tính tình đơn thuần, con mà nói giỡn thì con bé cũng cho là thật a."
Du Thanh Vi nhẹ nhàng đáp lại: "Mẹ, con không có nói giỡn với em ấy."
Tả Nhàn: "...." Qua một hồi lâu bà mới "ừm" một tiếng, mấy giây sau mới ngắt điện thoại, hiển nhiên là còn chưa tiêu hóa được tin tức này.
Tiếng chuông tin nhắn của điện thoại Du Thanh Vi đột nhiên vang lên, rồi có liên tiếp tiếng chuông thông báo tin nhắn khác tới, thậm chí còn có cả cuộc gọi đến.

Nàng quay đầu nhìn Lộ Vô Quy, lại nhìn điện thoại của chính mình, nàng bước đến bên cạnh Lộ Vô Quy, thấy em ấy còn đang mải mê nhắn tin: "Quý Lưu Quân, tôi và Du Thanh Vi đang yêu nhau." Viết xong liền gửi đi, sau đó soạn tiếp tin nhắn mới: "Quỷ Nhất, ông nói cho Quỷ Nhị và Quỷ Tam nha, tôi và Du Thanh Vi đang yêu nhau."
Du Thanh Vi lúc này mới phản ứng lại được lúc nãy mình đã làm ra chuyện gì, nàng nghĩ thầm: "Tại sao mình lại đáp ứng em ấy vậy kìa!" Nàng vừa lơ đãng một chút lại đào hố cho bản thân nhảy a! Nàng đoạt lấy điện thoại của Lộ Vô Quy, tắt máy! Nàng cũng đem điện thoại của bản thân tắt nguồn luôn.

Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy đang giương mắt nhìn mình, nàng nói: "Em là muốn cùng cái điện thoại trải qua ngày Thất Tịch sao?".