Du Thanh Vi đứng dưới một gốc cây trong công viên nhỏ đối diện tiểu khu, sương mù nồng đậm che khuất tầm nhìn của nàng, nàng chỉ nghe thấy tiếng huýt gió của Đại Bạch, cùng với một tiếng sấm sét nổ mạnh.
Tiếng sét vừa ngừng, một cơn gió lạnh nghênh diện đánh tới, kích thích lông tơ cả người nàng đều dựng lên, một cỗ đau thương tràn ngập linh hồn nàng.
Nàng nghe thấy tiếng sét, cũng nghe thấy tiếng gào rống của Đại Bạch từ mặt đất vang lên đến trời cao, thẳng đến khi tất cả đều biến mất.
Du Thanh Vi không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng trào ra khỏi khóe mắt của nàng.

Nàng thầm nghĩ, tiểu muộn ngốc có nhiều thủ đoạn như vậy, lúc trước còn có thể chạy thoát khỏi ngũ lôi oanh đỉnh, lần này, có lẽ em ấy cũng sẽ thoát được.
Nhưng nàng không dám đi chứng thực.
Không chứng thực, sẽ còn có hy vọng.
Nàng thậm chí còn nghĩ chốc nữa tiểu muộn ngốc sẽ chạy tới đón nàng, nói với nàng rằng: "Du Thanh Vi, em không có việc gì, chị không cần lo lắng cho em." Sau đó nắm lấy tay nàng, cùng nàng trở về nhà.
Lực lượng giao long trong cơ thể của nàng vẫn còn đó, nhưng kết nối giữa nàng và Đại Bạch đã bị cắt đứt.
Nàng biết Đại Bạch đã độ qua được lôi kiếp hóa rồng, nợ mà nhà nàng thiếu Đại Bạch đã trả hết, Đại Bạch sẽ không lại quấn lấy nàng, bám vào trên người nàng nữa.
Nhưng nàng không nghĩ trả hết nợ nần, nàng muốn bản thân vẫn thiếu nợ, thiếu hoài thiếu hoài, để cho tiểu muộn ngốc và Đại Bạch vẫn luôn đi theo đòi nợ, vẫn luôn quấn lấy nàng.
Du Thanh Vi đứng ngốc ở nơi đó, nàng chờ đến trời tối vẫn không chờ được Lộ Vô Quy đến đón nàng.
Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài nói với nàng rằng Đại Bạch đã hóa rồng đi rồi.

Quỷ Quốc nữ vương chạy thoát, bốn bức tượng Quỷ Đế cũng bị lôi kiếp đánh tan.

Các nàng còn nói rằng không có ai nhìn thấy Lộ Vô Quy, mọi người đi tìm khắp nơi nhưng không tìm được.
Nàng tự nói với bản thân mình, giờ Tý, đến giờ Tý tiểu muộn ngốc nhất định sẽ tới.
Đợi đến giờ Tý, tiểu muộn ngốc của nàng vẫn không đến.
Du Thanh Vi lại nghĩ: tới giờ Tý rồi, tiểu muộn ngốc không đến chắc là do bị thương, quá suy yếu nên mới không xuất hiện được.
Nàng đi về mảnh sân của căn biệt thự kế bên, nhìn khắp nơi đều là bùn sình lầy lội, còn có mùi máu tươi nồng đậm bốc lên, người của Hiệp Hội đang lập đàn làm phép cúng tế.

Nàng nhìn quanh bốn phía, cẩn thận tìm kiếm tung tích của Lộ Vô Quy.
Trải qua lôi kiếp tẩy rửa, trong sân vô cùng sạch sẽ, ngay cả Quỷ Đế còn bị đốt trụi huống chi là âm khí và quỷ khí.
Nàng tìm từng tấc một trong sân vẫn không tìm được bóng dáng của Lộ Vô Quy, nàng nghĩ, Lộ Vô Quy có lẽ đã về nhà rồi.


Nàng về nhà tiếp tục đi tìm, nàng nhìn phòng khách không một bóng người, lại đi xuống tầng hầm, nhìn bàn thờ đã không còn tượng của Quỷ Đế, tiền nhang đèn bày trên đó cũng biến mất, tầng hầm chỉ còn dư lại mùi nhang đèn nồng đậm.

Nệm hương bồ Lộ Vô Quy hay ngồi đả tọa vẫn đặt ở kia.
Dưới tầng hầm không tìm thấy gì, nàng trở lại thư phòng tìm Lộ Vô Quy.
Trong thư phòng cũng không có ai, bàn làm việc được dọn dẹp ngăn nắp, trên bàn là một chồng thanh tâm chú thật dày do Lộ Vô Quy viết.

Đó là công khóa mà Lộ Vô Quy phải làm mỗi ngày.
Du Thanh Vi tìm khắp thư phòng rồi đi về phòng ngủ.

Vừa đẩy cửa ra ánh mắt của nàng liền hướng về phía giường ngủ, bởi vì gần đây Lộ Vô Quy rất thích ăn mặc đặc biệt mát mẻ nằm trên giường chờ nàng, mỗi lần nàng mở cửa ra, Lộ Vô Quy liền lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn, chờ nàng lên giường đi ngủ.
Trên giường không có bóng dáng của em ấy, nàng lại đi đến thư phòng nhỏ.
Trên bàn còn bày mực vẽ bùa, bút vẽ bùa và một chồng giấy vàng.
Thước phép Lượng Thiên của Lộ Vô Quy, trấn quỷ mộc, di động, thẻ ngân hàng, balo và mấy vật linh tinh cũng được đặt trên bàn làm việc.

Đồ vật đều ướt đẫm dính đầy bùn đất, còn tản ra mùi máu tươi.
Du Thanh Vi cầm lấy thước phép Lượng Thiên mà Lộ Vô Quy lúc nào cũng giữ bên người, tay nàng vuốt ve thân thước phép, nước mắt, mãnh liệt lăn xuống.
Nàng gắt gao ôm lấy thước phép Lượng Thiên của Lộ Vô Quy, ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.
Tả Nhàn từ bệnh viện trở về, hỏi thăm dì Tiền mới biết Du Thanh Vi đã trở về phòng ngủ.
Bà đi vào phòng Du Thanh Vi, thấy Lý Tiểu Thất thấp thỏm bất an đứng trước cửa thư phòng nhỏ, bên trong truyền ra tiếng khóc bi thương thống khổ, bà nghe thấy mà trong lòng đau đớn không thôi.
Lý Tiểu Thất hô: "Phu nhân."
Tả Nhàn phất phất tay với Lý Tiểu Thất, ý bảo cô bé đi làm việc khác đi.

Bà bước vào thư phòng nhỏ, ngồi xổm xuống ôm lấy Du Thanh Vi.
Bà không tài nào tưởng tượng được, buổi sáng trước khi bà đi làm mọi thứ vẫn còn tốt đẹp.

Đến chiều liền nhận được điện thoại nói trong nhà đã xảy ra chuyện, lúc bà đuổi tới bệnh viện thì nhìn thấy Tiết Nguyên Kiền bọn họ đều bị trọng thương, đang được cấp cứu.


Đến bây giờ bọn họ vẫn còn phải nằm lại phòng chăm sóc đặc biệt ICU chưa qua cơn nguy kịch.
Bà hỏi dì Tiền, dì Tiền cũng không biết rõ tình huống, chỉ biết nhà bên cạnh đánh nhau rất lợi hại, dì và Lý Tiểu Thất đều phải trốn vào phòng ngủ không dám ra ngoài nhìn, thẳng đến lúc sau Tả Tiểu Thứ người đầy thương tích chạy vào nhà kêu dì lái xe chở đi bệnh viện, dì mới biết Lộ Vô Quy đã không còn nữa.
Lúc Tả Nhàn nhìn thấy Tả Tiểu Thứ ở bệnh viện thì con bé vừa được giải phẫu xong.

Khi đưa đến bệnh viện thì Tả Tiểu Thứ đã hôn mê do mất quá nhiều máu.

Bà biết được Du Thanh Vi không có việc gì nên vẫn luôn canh chừng ở bệnh viện, chờ A Long, Tiểu Kiền và Tiểu Long phẫu thuật.
Tả Nhàn nhìn thấy Du Thanh Vi vẫn luôn ngồi xổm, bà mạnh mẽ kéo con gái dậy đỡ đến bên giường.

Bà nhìn Du Thanh Vi ôm chặt thước phép của Lộ Vô Quy không buông, đôi mắt chua xót, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Bà bồi bên cạnh Du Thanh Vi, đợi đến khi Du Thanh Vi khóc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Bà cởi bộ quần áo dính đầy máu trên người con gái, lấy khăn ướt lau người cho nàng, đắp chăn lại đàng hoàng, mở đèn ngủ ở đầu giường rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Bà mở cửa ra, nhìn thấy Tiểu Đường đang đứng ở hành lang.
Đường Viễn hỏi thăm tình huống của Du Thanh Vi rồi nói với bà: "Con sẽ chuyển về nhà ở."
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, có Tiểu Đường ở, bà có thể yên tâm đôi phần.

Bà gật đầu, nói: "Kia....!Dì nhớ rõ lần trước Tiểu Quy Quy xảy ra chuyện, Thanh Vi có lập đàn triệu hồn cho con bé, lần này....!lần này có thể lại thử không?"
Đường Viễn cảm thấy hy vọng không lớn lắm.

Lần trước Lộ Vô Quy là có đạo hạnh và tinh huyết hộ thân, lần này cô đem tất cả đều cho Đại Bạch trợ Đại Bạch hóa rồng, mảnh sân kia bị lôi kiếp phách qua, Quỷ Đế phân thần còn phải chết, huống chi là Tiểu Lộ không có đạo hạnh tinh huyết che chở....
Nhưng nếu kêu anh phải tin tưởng Tiểu Lộ Đã không còn, anh thật sự không có biện pháp đi tin.

Nếu là người khác gặp phải trường hợp này bị phách cho không còn, anh tin.


Nhưng nếu đổi lại là Tiểu Lộ, anh thật sự không tin! Tiểu Lộ trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, ngũ lôi oanh đỉnh còn thoát được kia mà.

Anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu muốn triệu hồn cho Tiểu Lộ thì phải chờ Thanh Vi tỉnh dậy đích thân làm.

Bởi vì khả năng Tiểu Lộ còn sống chỉ có thể ứng trên người Thanh Vi mà thôi."
Tả Nhàn nghe xong, vội vàng kêu Đường Viễn đi chuẩn bị đạo tràng dùng để chiêu hồn, còn bà thì chạy về phòng kêu Du Thanh Vi dậy đi chiêu hồn cho Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi mê mê tỉnh tỉnh từ trên giường bò dậy, đợi đến khi nghe nói là đi triệu hồn cho Lộ Vô Quy nàng lập tức tỉnh táo ngay.

Nàng vội vàng bật dậy muốn chạy ra bên ngoài, bị Tả Nhàn giữ chặt bắt đi thay đồ trước.
Du Thanh Vi thay quần áo xong đi xuống lầu, nhìn thấy Đường Viễn và ba người quỷ đạo đang bận rộn bày đạo tràng chiêu hồn.

Nàng bước nhanh đến trước mặt ba người quỷ đạo, nói: "Quỷ thúc, các thúc nói xem, tiểu muộn ngốc còn có thể cứu chữa được không, em ấy sẽ trở về đúng không?" Nàng ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Đúng rồi, em ấy đã từng nói với cháu, em ấy là Càn Khôn thai, là bất tử bất diệt! Em ấy nhất định còn ở quanh đây, chỉ là chúng ta không thể nhìn thấy, không thể tìm thấy em ấy mà thôi, lập đàn chiêu hồn không chừng có thể triệu hồi em ấy trở về." Nàng nói chuyện vừa nhanh vừa vội, giống như là đang tự nhủ với bản thân mình.
Ba người quỷ đạo liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.

Trên đời này thần thần quỷ quỷ nhiều như vậy, ngoài thế giới này còn có thế giới khác, bọn họ có thể nhìn thấy, có thể hiểu biết đều là do bọn họ tự mình nhìn thấy, trải qua hoặc nghe người khác nói đến, còn những chuyện khác, bọn họ thật sự không thể hiểu biết hết được.
Đạo tràng chiêu hồn được dựng ở trong sân.
Du Thanh Vi chân đạp cương bước, tay cầm chuông chiêu hồn, từng tiếng từng tiếng hô to: "Lộ Vô Quy, hồn mau quay về!"
Thời tiết mùa đông vào đêm rất lạnh, còn có mưa phùn rả rích, gió lạnh thổi tới mang theo cái rét thấu xương.
Tả Nhàn mặc áo lông vũ thật dày đứng dưới mái hiên, nghe giọng gọi hồn của Du Thanh Vi phiêu đãng trong gió lạnh, nhịn không được rơi lệ.
Trời dần sáng, đèn dẫn hồn đã tắt ngóm, Du Thanh Vi kêu đến giọng nói đều khàn – – Lộ Vô Quy vẫn không trở về.
Cả người Du Thanh Vi đều bị nước mưa tưới ướt, nước trên tóc nàng nhỏ từng giọt rơi xuống.

Nàng nhìn không trung nổi lên vầng sáng nhàn nhạt, bất lực gào to: "Tiểu muộn ngốc – –" thân mình mềm nhũn vô lực quỳ rạp xuống đất, chuông chiêu hồn cầm trong tay rơi ra, phát một chuỗi tiếng vang rầu rĩ.
Tả Nhàn chạy tới ôm lấy Du Thanh Vi dùng sức kéo nàng đứng lên, nói: "Thanh Vi, trên mặt đất ướt."
Du Thanh Vi ôm lấy đầu cuộn tròn nằm trên mặt đất khóc không thành tiếng.
Đường Viễn đi qua, giúp Tả Nhàn đỡ Du Thanh Vi trở về phòng ngủ.
Tả Nhàn dìu Du Thanh Vi vào trong phòng tắm, xả nước ấm cho nàng rồi nói: "Tắm nước nóng đi, đừng để bị bệnh!" Bà cởi quần áo cho con gái, rồi đỡ nàng bước vào bồn tắm.

Bà sợ Du Thanh Vi nghĩ quẩn trong lòng nên ngồi bồi ở bên cạnh.
Du Thanh Vi nằm trong bồn tắm, đầu óc nàng quanh quẩn tiếng gầm gừ trước khi rời đi của Đại Bạch, trước mắt hiện lên từng hình ảnh, từng chi tiết lúc nàng và Lộ Vô Quy còn ở chung với nhau.


Đến bây giờ nàng mới phát hiện ra, Lộ Vô Quy và nàng sớm chiều ở chung với nhau, tình cảm từng giọt từng giọt dung nhập vào xương máu cốt tủy.

Các nàng quen thuộc lẫn nhau, nàng đối với Lộ Vô Quy căn bản không có bí mật nào, Lộ Vô Quy trước mặt nàng tựa như một trang giấy trắng, vui vẻ hay tức giận đều viết hết lên mặt, cái gì cũng sẽ nói cho nàng nghe.

Nàng lười, không thích luyện công, nàng là con người nên tinh lực hữu hạn, mỗi ngày phải ngủ thật đủ giấc mới có thể có đủ năng lượng.

Lộ Vô Quy giúp nàng vận khí luyện công trong lúc nàng ngủ, dùng phương pháp độc đáo giúp nàng tu hành, làm cho tu vi nàng tiến bộ vượt bậc chỉ trong một năm ngắn ngủi.
Nàng suy nghĩ, nếu chính mình không làm ra vẻ, nếu chính mình sảng khoái gật đầu đáp ứng ở bên nhau cùng Lộ Vô Quy ngay lần đầu tiên em ấy ngỏ lời, không nói với em ấy rằng phải yêu đương, đính hôn, kết hôn này nọ thì Lộ Vô Quy sẽ không nghĩ đến chuyện mua nhẫn cưới cầu hôn nàng, sẽ không nghĩ đến chuyện kiếm tiền cưới nàng, sẽ không đi bán Quỷ Đế sắc lệnh, sẽ không đưa tới Quỷ Quốc nữ vương, có thể sẽ không đưa tới mối đại họa hôm nay.

Nhưng nàng rất rõ ràng, chuyện mạnh mẽ bức cho Lộ Vô Quy phải đồng quy vu tận chính là bốn sợi phân thần của Quỷ Đế bám vào bên trong bốn bức tượng được cung phụng dưới tầng hầm nhà nàng....
Tả Nhàn nhìn hai mắt Du Thanh Vi vô thần, ngồi phát ngốc trong bồn tắm, bà cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể yên lặng ngồi bồi ở bên cạnh.

Qua một hồi lâu, bà nhìn thấy Du Thanh Vi lại ngủ rồi.

Lúc này bà mới gọi dì Tiền và Lý Tiểu Thất đến giúp đỡ vớt Du Thanh Vi từ trong bồn tắm ra đưa đến trên giường.

Lúc đắp chăn cho Du Thanh Vi, bà nhìn thấy trên cổ của con gái đeo chiếc nhẫn ngọc lục bảo được cột bằng một sợi dây đỏ.
Chiếc nhẫn này ngọc sắc nồng hậu, mơ hồ còn có vầng sáng nhàn nhạt tản ra, nhìn chất ngọc này liền biết giá cả không thấp.

Bà nhớ rõ chiếc nhẫn này là chiếc mà lúc trước Lộ Vô Quy mua để cầu hôn Du Thanh Vi, nghe nói giá lên đến mấy triệu tệ.
Kỳ thật bà không có ý kiến gì về việc Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi ở bên nhau.

Lộ Vô Quy đối xử với Du Thanh Vi là thực sự, thực sự tốt, tốt đến đào tim đào phổi.

Du Thanh Vi ở bên Lộ Vô Quy sẽ không chịu một chút ủy khuất nào, sẽ được Lộ Vô Quy bảo hộ thật tốt.

Nhưng bà không nghĩ tới, đứa nhỏ tốt như vậy đã không còn nữa.

Bà nặng nề thở dài, đắp kín chăn cho Du Thanh Vi, đứng dậy rời đi..