Lộ Vô Quy theo bản năng muốn lấy ra thước pháp xông lên ngăn cản con quỷ đó hại người. Nàng vừa giơ tay mới nhớ ra thước pháp của mình bị Quách Lỵ trộm bán đi rồi, chuông gọi hồn đang vang lên trong nhà em trai Quách Lỵ cũng là họ trộm mất. Nàng mất hứng mím chặt môi, tay giấu ở sau lưng, thầm nói trong lòng: "Không phải tôi thấy chết mà không cứu, là chính các người làm bậy trộm mất pháp khí của tôi đem đi bán, tôi không có cách nào cứu."
Có hai người cầm la bàn cùng kiếm gỗ đào đang thăm dò cách đó không xa, cái người thanh niên quay đầu lại liếc nhìn, đột nhiên nhìn thấy Du Thanh Vi, mau chóng kéo kéo ông lão cầm la bàn đang bấm tay tính cái gì. Ông lão kia liếc nhìn Du Thanh Vi cùng Lộ Vô Quy, cầm la bàn đi tới, nói: "Tiểu Du cũng tới à, vị này chính là Tiểu Lộ đại sư nhỉ?"
Du Thanh Vi cười rạng rỡ, hô: "Lư gia gia." Nói: "Có người trộm pháp khí của Tiểu Lộ, hai chúng cháu đi tìm đồ thì tìm đến nơi này." Cô có ý riêng mà chỉ chỉ vào trên lầu.
Lư gia gia bỗng nhiên tỉnh ngộ mà "Ồ" một tiếng, nói: "Thì ra là như vậy." Xoay người đi nói với chủ thuê vài câu, tiền cũng không nhận, trực tiếp rời đi.
Cũng không lâu sau, Tần Tam mang người cùng Tả Tiểu Thứ chạy tới.
Người ở tầng trệt đột nhiên lại rộ lên.
Tả Tiểu Thứ vừa ngẩng đầu, sợ đến la to một tiếng "Mẹ ơi!"
Lộ Vô Quy ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy lại có một người bị con quỷ nhảy lầu đó bám thân leo ra bên ngoài lan can, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, con quỷ nhảy lầu đó đã thả người nhảy về phía chỗ đất trống, đầu ngã xuống đất, chỉ nghe "bộp" một tiếng, cái đầu đó lập tức nứt toác tựa như quả dưa hấu, óc cùng máu tươi bắn tung tóe đầy đất!
Tiếng thét chói tai, liên tiếp.
Tay Tả Tiểu Thứ đè cán kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, dọa người chung quanh thấy nàng rút kiếm lập tức cách ra vài mét.
Du Thanh Vi nhẹ nhàng nói: "Bất tác bất tử*."
(*bất tác bất tử: nghĩa là không tìm đường chết sẽ không phải chết, tương tự câu: tự chuốc họa vào thân.)
Tả Tiểu Thứ kinh ngạc nhìn về phía Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi nhìn về phía Tả Tiểu Thứ, hỏi: "Cô cứu được nhà bọn họ sao?"
Tả Tiểu Thứ lắc đầu, nhìn về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy đầy mặt không vui nói: "Tự mình làm bậy thì không thể sống được." Như chặt đinh chém sắt mà nói ra hai chữ: "Không cứu." Nàng lại hỏi: "Mang theo chu sa chứ?"
Tả Tiểu Thứ nói: "Có mang." Thu kiếm vào vỏ, từ trong ba lô lấy ra mực chu sa, lá bùa, bút bùa đưa cho Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy tiện tay nhét lá bùa vào trong túi quần, nhúng bút vào mực chu sa rồi nhảy lên không vẽ bùa, trong miệng đọc: "Thiên Địa Vô Cực, mượn phép càn khôn, bùa dương mở đường, chư tà hồi tỵ*, sắc!" Chữ "sắc" vừa dứt, thành bùa thu bút! Bùa văn đó ở trên không trung tùy ý phóng thích trong nháy mắt vặn vẹo một trận, hóa thành một nắm sương đỏ nhào về phía trước.
(*Chư tà hồi tỵ: Chúng ma quỷ trốn tránh.)
Lộ Vô Quy nói một tiếng: "Đi!" Đuổi theo lá bùa dương chu sa đó chạy lên lầu.
Tả Tiểu Thứ đuổi theo sát, cô chạy được vài bước, mới nhớ tới Du Thanh Vi đi lại bất tiện, quay đầu nhìn về phía Du Thanh Vi, trông thấy Du Thanh Vi xua xua tay với cô, ý bảo mau chóng theo sau đi.
Tần Tam nhìn thấy Lộ Vô Quy cùng Tả Tiểu Thứ xông vào trong nhà, kêu một tiếng: "Đuổi theo!" Ngay lúc nãy hắn đã biết tình huống. Em trai Quách Lỵ là một nhà năm người ở cùng một chỗ, hai cụ già, một đôi vợ chồng thêm một đứa bé, em trai Quách Lỵ còn đang ngồi trong cục cảnh sát, trong nhà chỉ còn lại em dâu của bà ta cùng một đôi cụ già ở nhà, thấy nhảy lầu đều là ba người lớn, đoán chừng là cha mẹ Quách Lỵ cùng em dâu. Trên lầu tiếng chuông vẫn còn vang dồn dập, nếu như không có bất ngờ, rất có thể là do đứa bé kia.
Xuất thân là cảnh sát hình sự, thân thủ cũng không tệ. Tần Tam dẫn đội đi theo sau Tả Tiểu Thứ, nhìn thấy Tả Tiểu Thứ không đi thang máy mà lại leo cầu thang, tuy rằng không hiểu tại sao, nhưng những chuyện hôm nay đều rất thần bí, không dám mạo hiểm, đi theo phía sau Tả Tiểu Thứ xông lên lầu.
Tầng mười chín, đến khi bọn họ leo lên đã mệt đến thở hồng hộc.
Cũng mệt đến đứt hơi chính là cảnh sát đến trước đang cạy cửa.
Từ khi nhận được tin báo cảnh sát liền chạy tới cho đến bây giờ cạy cửa hơn nửa ngày rồi, công cụ thay đổi hết loại này đến loại khác, búa đóng đinh, búa tạ, búa quay thay phiên xuất trận, cái cửa này đều đập đến loang loang lổ lổ ngay cả xi măng cạnh khung cửa cũng bị đập nứt, nhưng cũng không thể đập mở cái cửa này. Trong lúc bọn họ phá cửa, lại có hai người nhảy lầu.
Một người cảnh sát kêu lên: "Này thật là tà môn, ngày hôm nay cái cửa này sao lại đập mãi không mở."
Lộ Vô Quy nhìn một đống quỷ cản ở trước cửa không cho những cảnh sát này phá cửa đi vào, nàng xoay bút bùa muốn tiến lên đánh đuổi những con quỷ này, lại không dám tiến lên nói chuyện cùng cảnh sát. Ban nãy nàng tiến lên, cảnh sát quát nàng "Đây là xem trò vui sao? Đi đi đi!" Nàng nói: "Tôi không phải xem trò vui, tôi là tới..." Lời còn chưa nói hết, liền bị cảnh sát dẫn ra chỗ cầu thang, còn nói cô bé như nàng khuya khoắt không ngủ chạy tới xem trò vui cái gì.
Tần Tam vừa lại đây, những cảnh sát này đều nhận ra hắn, gọi: "Cục phó."
Tần Tam vẫy tay với Lộ Vô Quy, nói: "Tiểu Lộ, cháu đến thử xem."
Lộ Vô Quy vừa nhìn thái độ của những cảnh sát này đối với Tần Tam liền biết Tần Tam là người cầm đầu, lập tức bạo dạn, thoải mái đáp một tiếng: "Được thôi." Nhấc lên bút bùa vẽ một lá bùa, giơ tay đánh bùa đó vào trên cửa, đánh cho tất cả quỷ chặn cửa bay ngược ra ngoài, thật nhiều con suýt chút nữa bị đánh tan. Nàng thừa dịp những con quỷ đó bay ra ngoài không chặn cửa nữa, một bước dài xông lên đá một cước vào trên cửa.
Một tiếng vang "ầm" thật lớn, cửa trực tiếp đổ xuống mặt đất.
Bảy, tám cảnh sát ở cửa nhìn mà trợn tròn mắt!
Lộ Vô Quy giơ tay phẩy phẩy ở trước mặt, phủi đi bụi rơi xuống, sau đó nhìn chăm chăm vào trong phòng, nhìn thấy một bé gái chừng mười hai tuổi ngồi trên ghế sô pha, bé gái đó cầm trên tay chuông gọi hồn của nàng dốc sức mà đung đưa, trên mặt tử khí chiếm giữ, trên người càng không có một xíu dương khí, mệnh hồn đã tan, thiên hồn địa hồn mờ mịt bay ở trên trần nhà vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng mới chết. Chuông gọi hồn trong tay cô bé sở dĩ vẫn vang lên không ngừng, hoàn toàn là bởi vì quỷ trong phòng tranh nhau chen lấn mà chui vào trong cơ thể của bé, một thân thể của con người chỉ lớn có thế, nơi nào chứa được nhiều quỷ như vậy, không ngừng có quỷ bị đẩy ra lại có quỷ chen vào, ầm ĩ đến mức thực sự không có hồi kết.
Lộ Vô Quy đi vào, trực tiếp rút ra chuông gọi hồn vang lên không ngừng từ trong tay bé gái, quay đầu liền đi ra ngoài. Nàng đi được hai bước, mới nhớ ra nơi này nhiều quỷ như vậy, âm khí quá nặng, nếu như chú Tần Tam dẫn theo đồng nghiệp của chú đi vào rất có thể bị xông vào, nàng nghĩ một hồi, lại giơ chuông lên rung rung, tay trái bấm quyết, hô: "Cầu quy cầu, lộ quy lộ*, âm hồn mượn đường, người sống hồi tỵ (né tránh) !"
(*cầu quy cầu, lộ quy lộ: gần nghĩa với nước giếng không phạm nước sông.)
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy có cảnh sát muốn vào nhà, vội vã đưa tay ngăn cản, hô to: "Mặc dù là phong kiến mê tín, có lúc vẫn là thà rằng tin thì tốt hơn."
Những cảnh sát kia nghĩ tới chuyện này xác thực tà môn, dồn dập lùi về sau.
Lộ Vô Quy rung chuông, liên tiếp hô "Cầu quy cầu, lộ quy lộ, âm hồn mượn đường, người sống hồi tỵ!" đi xuống từ cầu thang. Có lẽ là ngữ điệu nàng hô quá mức làm người ta sợ hãi, nghe thấy tiếng chuông và tiếng hô của nàng mọi người đều tránh ra rất xa.
Mấy trăm con quỷ xếp thành mấy hàng đi theo sau Lộ Vô Quy. Đội hình này để cho Tả Tiểu Thứ cho dù có nhìn thấy ba ngàn quỷ binh ở đường âm cũng phải tê cả da đầu.
Qua hồi lâu, lũ quỷ trong phòng đều đi theo Lộ Vô Quy.
Tả Tiểu Thứ thở dài một hơi, nói: "Có thể tiến vào rồi."
Có cảnh sát đi vào trong phòng, chỉ thấy gian nhà bừa bãi như vừa bị cơn bão càn quét.
Có cảnh sát hô: "Quả nhiên còn có đứa bé." Ngay sau đó lại là một tiếng hét to "Mẹ ơi ——", sợ đến liên tục lăn lộn mà lao ra cửa lớn, gọi: "Kia... đứa bé kia chết rồi!"
Một người cảnh sát nói: "Chết rồi, anh cũng không cần sợ đến nỗi như vậy."
Cảnh sát kia nói: "Xác chết đã lạnh buốt, thoạt nhìn không giống như là mới chết, ban nãy mở cửa tôi... tôi còn thấy con bé đang rung chuông..."
Tả Tiểu Thứ đang chuẩn bị đi xuống dưới lầu, nghe nói như thế liền đáp lại: "Chớ tự mình dọa mình, gió thổi thôi! Chuông bị gió thổi vang lên." Nói xong, cũng không quan tâm bọn họ có tin hay không, "vùn vụt" mà xuống lầu. Cô nhìn thấy trên cầu thang đều là quỷ theo chân Lộ Vô Quy, lại chạy đến thang máy đi xuống lầu một.
Lộ Vô Quy muốn dẫn những con quỷ này đến mấy cái giao lộ để tiễn chúng nó đi, nhưng nàng chợt nhớ ra năm con quỷ mình phái đi tìm pháp khí giúp nàng cũng chưa trở về, lại do dự. Theo lý thuyết, cho dù năm con quỷ đó không đem về nổi pháp khí của nàng, cũng nên trở về đưa tin, nhưng bây giờ năm con quỷ đi ra ngoài lâu như vậy đều chưa có trở về, rất có thể là không về được. Nàng nhìn thấy Tả Tiểu Thứ từ thang máy đi ra, liền gọi: "Tả Tiểu Thứ, tôi cần một chỗ khá là trống trải để làm phép."
Tả Tiểu Thứ liếc nhìn Lộ Vô Quy, suy nghĩ một chút, nói: "Được, sân thượng." Cô nói: "Trong túi của tôi còn có nhang, nến cùng chút ít sợi giấy, em còn cần gì, tôi bảo Tiểu Đường đưa tới."
Lộ Vô Quy nói: "Tạm thời chỉ những thứ này thôi." Nàng nói xong, lại dẫn những quỷ đó lên sân thượng.
Tả Tiểu Thứ thấy thế, mau chóng chạy đi bảo Du Thanh Vi, nói: "Tiểu muộn ngốc nói em ý muốn làm phép, tôi bảo em ý đi lên sân thượng." Cô đẩy Du Thanh Vi tiến vào thang máy, lên tầng cao nhất. Cô đi thang máy, hiển nhiên nhanh hơn Lộ Vô Quy chậm rãi leo thang, khi cô đồng thời đem Du Thanh Vi cùng xe lăn lên sân thượng, Lộ Vô Quy mới dẫn mấy trăm con quỷ đó lên tới sân thượng.
Tả Tiểu Thứ đưa ba lô chứa nhang nến sợi giấy của mình cho cho Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy đón nhận ba lô, tiện tay để ở bên cạnh, chân nàng đạp phương vị Bát Quái, tay kết Thái Cực ấn, đánh ra một Thái Cực to lớn bao phủ ở trên người, lại lấy bút bùa chấm lên mực chu sa nhảy lên không vẽ bùa, trong miệng đọc to: "Thiên Địa Vô Cực, mượn phép âm dương, càn khôn sắc lệnh, vạn quỷ bái yết!" Quát to một tiếng, "Sắc!" Bút bùa vung lên, bùa vẽ ra trên không trung hóa thành một Thái Cực to lớn bỗng nhiên từ không trung phóng ra.
Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi nhìn thấy khoảng không trên mái nhà phóng ra ánh sáng bùa to lớn như là bắn pháo hoa. Ánh sáng bùa qua đi, quỷ bốn phương tám hướng đều tụ đến nơi này, những con quỷ đó vây tụ chi chít tầng tầng lớp lớp ở trên sân thượng mà tạo thành một đám mây đen to lớn.
Tả Tiểu Thứ bị đội hình trước mắt dọa sợ đến nỗi hơi biến sắc, cô tràn đầy kinh hãi mà nhìn về phía Du Thanh Vi, nhìn thấy Du Thanh Vi cũng kinh hãi trợn tròn hai mắt. Cô thấp tiếng la: "Du Lừa Đảo, chuyện này..." Cô chỉ chỉ vào quỷ xung quanh, thầm nghĩ: "Loại người gì vậy chứ, vậy mà có thể gọi đến nhiều quỷ như vậy chỉ bằng một lá bùa, còn vạn quỷ bái yết."
Du Thanh Vi hoảng sợ ôm mặt, nói: "Lúc này La bốn mắt chọc vào phiền toái lớn rồi."
Lộ Vô Quy lại chấm lên mực chu sa, lần thứ hai vẽ ra một lá bùa, trong miệng đọc to: "Thiên Địa Vô Cực, mượn phép giông tố!"
"Thiên Địa Vô Cực, mượn phép âm dương!"
"Thiên Địa Vô Cực, mượn phép càn khôn!"
Ba lần mượn phép, lập ba lá bùa.
Bước chân của nàng dùng sức mà đạp xuống đất, hét lớn một tiếng: "Mượn phép giông tố, mở đường!"
"Mượn phép âm dương, bách quỷ đi nhanh!"
"Mượn phép càn khôn, xuất khiếu*!"
(*xuất khiếu là hồn rời khỏi xác.)
Một tiếng "xuất khiếu" hét ra, nàng ngồi xếp bằng dưới đất, tay bấm Liên Hoa ấn, một quầng sáng bay ra từ ấn đường của nàng——
Tức khắc, gió nổi mây vần, trên sân thượng cát bay đá chạy một trận, vốn dĩ ma quỷ hình thành mây đen chiếm cứ ở trên sân thượng đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ hai mặt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Lộ Vô Quy ngồi xếp bằng dưới đất, tay bấm Liên Hoa ấn, bùa bút còn rơi trước mặt Lộ Vô Quy, dùng hết hơn một nửa mực chu sa vẩy trên đất.
Tả Tiểu Thứ trừng mắt nhìn, hỏi: "Đây là nguyên thần xuất khiếu trong truyền thuyết à?" Cô dùng sức mà véo mình một cái, thầm nghĩ: "Không phải là mình nằm mơ chứ?"
Du Thanh Vi kinh ngạc mà nói: "Có lẽ là xuất hồn nhỉ?" Cô nói: "Tiểu Thứ, tôi cảm thấy tiểu muộn ngốc khả năng không phải người."
Tả Tiểu Thứ ném cho Du Thanh Vi một ánh mắt "tôi cũng cảm thấy như vậy". Cô suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cho rằng ông nội cô hẳn phải biết lai lịch của Tiểu Quy Quy."