Thái Phân nói: "Ngươi thật là ác độc mà, giết đời đời con cháu của ta nhiều như vậy."
Sắc mặt Ưng âm dương nhất thời sầm xuống, nói: "Ngươi là chồn tinh?"
Lúc Lộ Vô Quy nhìn thấy Thái Phân liền biết không phải là Thái Phân trở về.
Thái Phân làm lụng quanh năm, đi sớm về tối bận bịu từ sớm đến muộn, cho dù là làm việc hay là đi đường đều lộ ra nhanh nhẹn, hơn nữa thân thể khỏe mạnh, bước đi luôn luôn vừa nhanh vừa vững, sẽ không giống như tiếng bước chân vừa nãy vừa nặng nề vừa chầm chậm.
Nàng nhìn thấy một luồng yêu khí bám vào trên trán Thái Phân, không có tử khí, phỏng chừng Thái Phân có thể là bị nhập người, hoặc là bị mê hồn. Nàng thấy Thái Phân đứng ở ngoài cổng không dám đi vào, liền biết Thái Phân không phải bị mê hồn, mà là bị nhập người.
Trang Phú Khánh nghe thấy Ưng âm dương nói Thái Phân là chồn tinh liền giật mình, gọi: "Thái Phân?" Vừa nãy là chính mắt hắn thấy được hai gã đồ đệ của Ưng âm dương, Tiểu Đường cùng Tiểu Kiền ở trong sân bố trí trận pháp, biết cái sân này quỷ quái đều không vào được, lại nhìn thấy Thái Phân đứng ở cổng không tiến vào, vẻ mặt đó còn khó coi hơn khóc, hỏi: "Thái Phân, bà làm sao vậy?"
"Thái Phân" không hề liếc mắt nhìn Trang Phú Khánh, chỉ nhìn chằm chằm vào Lộ Vô Quy, ánh mắt ấy như nhìn kẻ thù.
Lộ Vô Quy nói: "Ta biết vẽ bùa Thiên Cương thần lôi, có thể một mạch cùng lúc đánh ra mười hai lá." Nàng chỉ tay vào chỗ đất trống bên giếng, nói: "Trước đây, nơi đó có cây liễu già, ta cùng Đại Bạch ngụ ở dưới cây rất nhiều năm." Nàng lại chỉ vào Thái Phân, nói: "Ta đã chết hơn ba mươi năm, ăn đèn nhang hơn ba mươi năm, mới đạt được một cơ hội đầu thai thành con nhà bác ấy, bác ấy sinh ra ta, nuôi ta mười chín năm, nhà bác nghèo đến độ sắp đói meo cũng không để ta bị đói."
Ưng âm dương nghe được lời của Lộ Vô Quy, con mắt đều trợn tròn, trên mặt viết khó có thể tin, kêu lên: "Không... không... không phải bị... bị tiễn đi rồi sao?" Ông bỗng tỉnh ngộ lại, đưa đi đầu thai cũng coi như là tiễn đi! Ông không nghĩ tới tiễn đi còn có thể lại tiếp tục trở về!
Trang Phú Khánh nghe thấy Lộ Vô Quy nói nàng chết hơn ba mươi năm rồi, suýt chút nữa chảy nước mắt ròng ròng. Vợ xảy ra chuyện, con lại bắt đầu bị mê sảng nói nhảm. Đến khi hắn nghe thấy Lộ Vô Quy nói nửa phần sau, tâm trạng nhất thời cảm xúc ngổn ngang xen lẫn vui mừng. Mặc dù Nhị Nha hơi ngớ ngẩn, chưa từng gọi hai vợ chồng họ là cha mẹ, nhưng không ngờ rằng trong lòng nó lại biết rõ.
"Thái Phân" không có biểu cảm gì mà nói: "Ta có thể thả lại hồn của bà ta, có điều ngươi phải đem đồ đến để đổi."
Lộ Vô Quy nhớ ra sau khi ông nàng chết chồn tinh đến nhà nàng làm loạn, nói muốn đồ trong phòng ông nàng. Nàng hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"
"Thái Phân" nói: "Sáu mươi năm trước, lúc giao long giữ chùa tại chùa Bảo An đang hóa rồng thì bị một tiểu đồ đệ ở chùa Bảo An cướp mất tạo hóa hóa rồng, giao long giữ chùa phát điên khơi ra hồng thuỷ, bị chủ chùa Hứa Đạo Công lấy mười hai lá bùa Thiên Cương thần dẫn Thiên Lôi chém giết ở Lạc Long Câu. Giao long chết rồi, lưu lại một viên giao châu cùng một bộ hài cốt tàn. Chỉ cần ngươi đem giao châu và hài cốt đó cho ta, thù ngươi giết con cháu đời đời của ta ta có thể không truy cứu, còn có thể trả lại hồn cho người đàn bà này."
Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng, lấy xuống Đại Bạch ăn no rồi quấn ở trên cổ tay nàng ngủ say như chết, dụi vào đầu tiểu giao long đó một hồi rốt cuộc gọi dậy Đại Bạch.
Đại Bạch mở mắt ra, giận dữ trợn lên mắt rắn màu xanh thẳm thở phì phò nhìn Lộ Vô Quy, vảy trên người "vù vù" lập tức dựng hết lên.
"Thái Phân" nhìn thấy Đại Bạch, con mắt kia bỗng chốc trợn tròn.
Lộ Vô Quy chỉ tay vào Thái Phân, nói: "Cái con chồn tinh bám vào người Thái Phân kia muốn giao châu và hài cốt của ngươi."
Đại Bạch vừa nghe, đầu quay "xoẹt" một cái, đôi mắt trợn lên tựa như chuông bò, khí thế hùng hổ mà trừng mắt "Thái Phân".
"Thái Phân" trợn mắt thật to, trong đồng tử hiện ra ánh sáng âm u, chớp cũng không chớp mà trừng mắt Đại Bạch.
Đại Bạch từ trong tay Lộ Vô Quy vọt lên không trung, vảy sau cổ dựng lên vang "ù ù", bên cạnh dâng lên từng trận gió âm. Trận pháp trấn tà trong nhà đều bị dẫn động, bùa chú trên mỗi một lá đều bị phát sáng, liên tiếp từng đường màu đỏ trên lá bùa sáng lên, giống như phủ thêm một tầng sáng vàng.
Hình thể của Đại Bạch ở trong sân quay vòng gần như là gặp gió liền to ra, trong phút chốc từ dài bằng chiếc đũa liền dài ra hơn một mét, lại cao lên hơn ba thước, sau đó ánh sáng bùa trong sân trong nháy mắt đánh về phía nó, nó nhào ra sân, tàn bạo mà nhào về phía Thái Phân.
Va đầu vào người Thái Phân, đụng Thái Phân bay ngược ra ngoài, bổ nhào liên tiếp vài cái trên đất mới dừng lại ở trong mảnh đất dưa cải bỏ hoang ngoài sân. Cùng lúc Thái Phân bị đụng bay ra ngoài, một con chồn vàng từ trong người Thái Phân bị văng ra, quay một vòng trên không trung, trong nháy mắt liền nhào về phía Đại Bạch đã dài đến bảy, tám mét.
Anh Kiền thấy thế, một bước dài lao ra ôm lấy Thái Phân rồi xông về trong sân.
Ưng âm dương nhìn thấy bên ngoài luồng gió yêu ma đột nhiên nổi lên, đất đá bay mù trời, lúc anh Kiền ôm lấy Thái Phân xông về trong sân phát ra một tiếng: "Nhanh đóng lại cổng!"
Hai gã đồ đệ gần như cùng lúc xông lên phía trước, mỗi người một bên đẩy một cánh cửa, "Ầm" một tiếng đóng lại cổng, dùng vai giữ cửa, không cho gió yêu ma thổi bay cửa.
Ưng âm dương bỗng chốc rút ra bùa Thiên Cương thần lôi mà Lộ Vô Quy cho ông, cắn răng, vẫn là không cam lòng dùng, lại cất về trong túi, đổi lại một tấm bùa mình tự vẽ, "Bộp" một cái đè vào trên cửa niêm phong lại chỗ khe cửa, sau đó cắm một thanh kiếm kim tiền ở chỗ cài chốt cửa.
Cánh cổng bị gió thổi vang vù vù bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi tung lúc này mới không còn động tĩnh, đóng lại chắc chắn.
Ưng âm dương thở ra một hơi thật dài, chậm rãi nghiêng đầu nhìn Lộ Vô Quy. Vẻ mặt đó còn thần kỳ hơn so với nhìn thấy mặt trời mọc đằng tây.
Lộ Vô Quy nhìn Thái Phân bị dụ mất hồn đang hôn mê bất tỉnh, bước nhảy một cái leo lên trên đầu tường, nàng đón gió yêu ma phả tới, vung thước pháp chỉ về phía Đại Bạch đang đại chiến cùng một con chồn vàng có cái đầu to gần bằng con chó núi, gọi: "Đại Bạch, nó dụ hồn của Thái Phân, đánh nó, cắn nó." Đang lúc kêu gào thì nhìn thấy Đại Bạch bây giờ chỉ là một cái yêu hồn, tuy rằng thoạt nhìn hung ác, nhưng rõ ràng đánh không lại, lại nghĩ mình chỉ có gào to không động thủ cũng không đúng lắm, nàng lại đánh hai lá bùa phong cương vào trên đùi, rồi dùng sức đạp xuống trên tường rào, giơ lên thước pháp liền nhào tới cái con chồn tinh kia.
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy Lộ Vô Quy nhảy lên tường sân, cũng leo lên tường sân, cô mới vừa leo lên trên tường liền bị gió ngoài sân thổi mờ mắt, chưa thấy rõ cái gì đã bị cuồng phong quật về trong sân, té ngã ngửa mặt lên trời, cô đau đến nỗi kêu au áu, qua một hồi lâu cũng không bò dậy nổi.
Du Thanh Vi đỡ Tả Tiểu Thứ dậy, đem cái ghế dài đến dưới tường sân, cô đứng trên cái ghế nhìn ra ngoài tường, kết quả mới vừa ló ra cái đầu liền bị bão cát thổi vào mặt làm cho mặt đầy cát, còn có hạt cát chui vào trong mắt.
Ngoài sân, tiếng gió thổi đến mức vang ù ù.
Trong sân, Ưng âm dương, Tôn Đại Dũng, Triệu Tam, Tiểu Đường ngơ ngác nhìn nhau.
Anh Kiền nói: "Khôi hài trước sau như một." Hắn sực tỉnh, nói: "Mọi người đừng lo lắng, trước tiên làm phép thử một chút xem có thể triệu hồi hồn của Thái Phân không, nếu như không triệu hồi được, phỏng chừng còn phải lại đi thung lũng hoang tìm hồn. Hỗ trợ làm cái đàn tràng."
Đồ dựng đàn tràng đều là sẵn có, mấy người đồng thời bắt tay vào làm, rất nhanh liền dựng xong đàn tràng.
Gió yêu ma ban đầu càn quấy ở ngoài cổng sân bỗng nhiên thổi về phía thung lũng hoang.
Tả Tiểu Thứ nghe thấy tiếng gió đi xa, lại nhảy lên đầu tường, cô nằm nhoài trên đầu tường nhìn ra phía ngoài, trông thấy một ngọn gió ma to lớn màu đen đang nhanh chóng cuốn tới phía thung lũng hoang, Đại Bạch toàn thân hiện ra gió trắng lờ mờ, thân hình dài đến bảy, tám mét bay áp sát mặt đất, cùng Lộ Vô Quy nhấc theo thước pháp lao nhanh đuổi sát ngọn gió ma đó. Cô kêu một tiếng: "Không ổn, chồn tinh đó muốn chạy." Nhảy về trong sân thoáng cái vơ lấy kiếm của mình liền muốn đuổi theo, sau đó nhìn thấy người trong sân cùng nhau nhìn cô, trông ai nấy đều không có ý muốn hành động. Cô khô quắt khô queo mà nói: "Không đi hỗ trợ sao?" Nói xong, nhớ đến bản thân ngay cả gió ma cũng không chịu nổi, lại buông kiếm. Sau khi cô buông kiếm, nhìn thấy Trang Phú Khánh đầy mặt cầu xin mà nhìn mình, biết hắn là đang lo lắng cho Lộ Vô Quy, không khỏi bất ngờ một hồi, thầm nghĩ: "Chỗ chúng mình người không cần khiến người ta lo lắng nhất là Lộ Vô Quy chứ nhỉ?"
Anh Kiền trấn an nói: "Chú Trang, yên tâm đi, ông Hứa lợi hại như vậy, ông ấy bảo vệ chùa Bảo An nhiều năm như thế, đương nhiên biết thung lũng hoang có thứ gì, Tiểu Lộ là cháu gái một tay ông ấy nuôi lớn, không thể nào không để lại cho em ấy một vài thủ đoạn bảo mệnh. Chú không nghe thấy giao long giữ chùa tại chùa Bảo An đã hành động rồi sao? Giao long giữ chùa ra mặt, còn sợ một con chồn tinh? Làm phép triệu hồi hồn của dì Thái quan trọng hơn."
Trang Phú Khánh thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống ở góc tường, ôm đầu vò vò đầu.
Ưng âm dương nói với Trang Phú Khánh: "Yên tâm đi, trong chùa Bảo An này ai cũng có thể có chuyện, chỉ con bé kia không xảy ra chuyện thôi." Nói xong, cầm lấy kiếm gỗ đào liền bắt đầu khai đàn mời thần.
Trang Phú Khánh khá là tín phục Ưng âm dương, nghe ông nói như vậy, trong lòng dễ chịu rất nhiều. Hắn dùng sức mà lau mặt, đứng lên, nhìn thấy Ưng âm dương làm phép thì không dám quấy nhiễu. Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Chùa Bảo An này là thật không yên ổn, nếu không, ngày mai... đợi qua đêm nay, ngày mai, ngày mai chuyển đến nhà tôi đi... bày linh đường tại sân nhà tôi, đồ của nhà tôi cũng đầy đủ, lo liệu cũng thuận tiện!" Hắn lại bổ sung câu: "Không vào cửa chỉ mượn dùng sân nhà tôi cũng không tính là phạm vào điều kiêng kị."
Trang Phú Khánh không ngại xui xẻo chịu để cho bọn họ lo liệu hậu sự của Du Kính Diệu ở trong sân nhà mình, điều này làm cho mấy người Du Thanh Vi, Tiểu Đường, Tả Nhàn đều rất xúc động.
Du Thanh Vi nói: "Cảm ơn chú Trang. Việc này còn phải thương lượng cùng ông cháu." Chùa Bảo An không yên ổn, nhà Trang Phú Khánh không hẳn thái bình. Bất kể nói thế nào, chùa Bảo An hoang vu, trước không có thôn sau không có tiệm, xảy ra chuyện gì cũng không liên lụy đến nơi khác. Cô không muốn dẫn phiền phức đến nhà Trang Phú Khánh.
Trang Phú Khánh nghĩ đến ông Du uống thuốc xong thì ngủ bất tỉnh nhân sự ở trong phòng, lại thở dài. Hắn cảm thấy nhà này cũng thật đáng thương, muốn lá rụng về cội, ngàn dặm xa xôi mà chạy về, đến cái nơi để làm tang sự cũng không có, chỉ có thể chọn chùa Bảo An cái nơi bất ổn như thế, làm cái tang sự ngay cả mời người cũng không mời được, buổi tối còn...
Hắn nghĩ tới mấy ngày trước Thái Phân cứ nói mãi với hắn nhìn thấy có chồn vàng theo nàng, gần đây trong thôn chồn vàng cùng tiểu bạch long làm loạn cực kỳ, có thể thấy được ở khắp nơi, hắn cảm thấy nhà mình có trấn bùa, trên tay Thái Phân còn đeo thứ tránh tà ma mà Ưng âm dương dạy Nhị Nha đan, nghĩ là sẽ không sao, nào nghĩ đến tối hôm nay liền xảy ra chuyện. Trong lòng Trang Phú Khánh tràn đầy tự trách mà ngồi chồm hổm ở bên cạnh liên tiếp thở dài, nhìn Ưng âm dương làm phép triệu hồn trong lòng lại rất thấp thỏm. Hắn nhớ tới chuyện rơi mất hồn thông qua gọi hồn có thể gọi về, lại hỏi: "Nếu không, tôi thử gọi Thái Phân, biết đâu có thể gọi hồn của bà ấy về?"
Tả Tiểu Thứ thấy Trang Phú Khánh tràn đầy lo lắng, nói: "Chú Trang, chú gọi đi."
Trang Phú Khánh lại căng cổ họng gọi: "Thái Phân —— "
Ưng âm dương đưa cái chuông cho Trang Phú Khánh, nói: "Lắc một lần, gọi một tiếng, gọi ba tiếng Thái Phân trở về."
Trang Phú Khánh ưng thuận, gọi: "Thái Phân, trở về..."
Giọng nói đó run run rẩy rẩy, lộ ra sự mong đợi và đáng thương, để mấy người nghe được trong lòng chua xót khôn nguôi.
Ưng âm dương liên tục làm phép mấy lần cũng không thể triệu hồi hồn của Thái Phân, ông thu kiếm gỗ đào, nói: "Đừng gọi nữa, đoán chừng hồn bị giam rồi, không về được."
Trang Phú Khánh chầm chậm hỏi: "Làm... làm sao bây giờ?"
Du Thanh Vi nghe thấy không triệu được hồn của Thái Phân, nét mặt lạnh lùng, nói: "Không làm sao cả, hang ổ của chồn vàng ngay ở thung lũng hoang, chẳng qua là lại đánh đến cửa đi tìm về hồn của Thái Phân." Cô suy nghĩ một lúc, nói: "Anh Kiền, anh cùng chú Trang về nhà một chuyến, đi tìm thử cái lược mà dì Thái đã dùng qua hoặc xem thử trên gối ngủ có tóc của dì Thái hay không. Lấy đồ của tiểu muộn ngốc, em ấy cách xa ngàn dặm cũng có thể tìm lại, em cũng không tin bắt hồn của Thái Phân, tiểu muộn ngốc sẽ không tìm về được."
Trang Phú Khánh lại dấy lên một tia hi vọng, hỏi: "Có thể tìm về?"
Du Thanh Vi gật đầu, nói: "Có thể."
Trang Phú Khánh nói: "Được, bây giờ chú trở về nhà." Giơ lên đèn pin gọi anh Kiền liền đi ra ngoài sân.
Tả Tiểu Thứ nhớ tới những âm xà kia, cô sợ bọn họ đi đường ban đêm gặp phải âm xà, suy nghĩ một hồi, nói: "Cháu đi cùng các chú." Cô cùng Lộ Vô Quy sớm chiều ở chung nhiều ngày như vậy, ít nhiều cũng dính mùi của Đại Bạch, nên có thể đuổi rắn. Mặc dù cô hơi sợ, nhưng đề phòng bọn họ có chuyện, chỉ có thể tiếp thêm dũng cảm. Cô cầm lấy kiếm, cùng anh Kiền mỗi người một bên kèm bên cạnh Trang Phú Khánh đi đến nhà Trang Phú Khánh.