Hôm nay không biết Danh Danh bận chuyện gì mà muộn rồi vẫn không đến, Mặc Thanh ngồi trong phòng cảm thấy khó chịu không yên bèn đi ra ngoài.

Ở đây nhiều ngày y cũng đã có thể tự mình đi khá nhiều nơi.
Ngoài hoa viên vẫn yên tĩnh như thường ngày không có lấy một bóng người, Mặc Thanh dựa theo trí nhớ cẩn thận bước từng bước về phía trước, y đã thuộc làu làu khung cảnh nơi đây, đầu tiên là vườn hoa đỗ quyên, khi đi qua còn ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ, sau đó là một bàn đá nghỉ chân, tiếp đến chính là con đường rải đầy sỏi.
Chính là ở đây hôm đó có người đã đỡ y.

Mặc dù Danh Danh phủ nhận nhưng Mặc Thanh vẫn tin tưởng cảm giác của mình hơn.
Bàn tay đó đã nắm lấy y rất nhiều lần, sao có thể nhầm được.
Như mọi hôm đến đây Mặc Thanh sẽ trở về, không hiểu sao hôm nay lại đi tiếp về phía trước, thật ra y cũng chưa từng đi qua nơi này cảm giác có chút xa lạ.

Bỗng Mặc Thanh nghe thấy đằng xa có tiếng người đang nói chuyện, y đang định rời đi thì bị tiếng nói của người đó thu hút.


“Ta đã nói rồi mà, có đi khuyên cũng vậy thôi, sư huynh đã quyết định rồi không ai cản được đâu.”
“Ta thật sự không hiểu tại sao sư huynh có thể làm đến mức này.”
Giọng nói có một chút quen thuộc, từ miệng hai người rất có thể biết được chuyện gì đó, nghĩ vậy Mặc Thanh bèn lùi bước nép vào một góc im lặng không lên tiếng.

Cũng thật may hai người kia mải nói chuyện không để ý đến phía bên này, họ chưa phát hiện ở đây xuất hiện thêm người, lại tiếp tục câu chuyện, giọng nói lộ rõ vẻ không vui.
“Mấy hôm trước, ngay cả Dạ quỷ được phái Nghê Thương trấn áp cũng đột nhiên phá vỡ bùa chú thoát ra ngoài, theo phương hướng đều chạy đến phái Sương Phong, sư huynh làm như vậy một phần cũng là lo Tống Minh ra tay sát hại người vô tội nữa thôi.”
“Nhưng ngươi cũng biết rõ quá nửa phần là đại sư huynh vì tên họ Mặc kia, sư huynh đi thì cứ đi, tại sao cứ nhất định phải đứng lên làm người tiên phong.

Còn chưa biết lão già Tống Minh kia lợi hại thế nào, hiện tại còn có thêm Thiên Ma Nhãn sao huynh ấy có thể là đối thủ của lão ta, lại còn nhất quyết không cho chúng ta đi cùng.”
“Sư huynh lo Thiên Ma Nhãn rơi vào tay kẻ khác, mấy môn phái kia muốn cướp pháp bảo mới bằng lòng tấn công Sương Phong, sao huynh ấy có thể cho họ dễ dàng đạt được mục đích.”
Hai người dừng lại một lúc, Mặc Thanh nghe thấy người kia hạ giọng xuống thở dài.

“Huynh cũng biết sư huynh thích người kia đến mức độ nào, huynh ấy là muốn lấy Thiên Ma Nhãn trả lại cho y.

Đợt trước ta vô tình nghe thấy sư huynh và trưởng môn nói chuyện, huynh ấy còn truyền nửa phần pháp lực của mình cho y, chuyện này đã là gì.”
Nghe đến đây Mặc Thanh há hốc miệng suýt chút nữa không đứng vững.

Tuy hai người kia không nói rõ, nhưng y biết trong miệng họ người được nhắc đến là ai, chỉ là sự thật này khiến y không thể chấp nhận được.

Nửa phần pháp lực, hắn thực sự chuyển pháp lực của mình cho y, làm sao có thể có chuyện này, làm sao có thể...!
Nghe nói chuyển pháp lực cho người khác, không những tổn thương đến nguyên khí, nếu bất cẩn còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, sao Dư Phong có thể làm như vậy.
Ngày đó y luyện công pháp xong suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, sau đó trong người đột nhiên xuất hiện một luồng pháp lực mạnh mẽ.


Thì ra pháp lực trong người không phải do y tự mình có được mà đều là của hắn?
Thảo nào khi đó vừa tỉnh dậy y nhìn thấy sắc mặt của Dư Phong rất kém, hóa ra đều là của hắn sao? Vậy mà y còn vui mừng mình may mắn đạt được kỳ tích...
“Cái gì? Dư Phong bị điên rồi sao? Huynh ấy không còn bao nhiêu pháp lực sao có thể là đối thủ của Tống Minh, không được! Ta phải ngăn cản huynh ấy.”
Người kia nghe vậy càng lớn tiếng muốn bỏ đi nhưng bị người bên cạnh giữ lại.
“Không cản được nữa rồi, ngay cả trưởng môn huynh ấy còn không nghe, sao lại nghe chúng ta.”
“Sư huynh thật là...!không biết kiếp trước huynh ấy nợ Dương gia chuyện gì, năm xưa cũng là vì chuyện Dương gia diệt môn mà huynh ấy cãi nhau với trưởng môn sư bá, sau đó đoạt tuyệt quan hệ dứt áo ra đi.

Nay trở lại cũng vì nhà họ, dù có lỗi cũng là những người gây ra chuyện đó có lỗi, liên quan gì đến huynh ấy chứ.”
“Vậy mới nói, từ khi dính đến Dương gia sư huynh cứ như gặp vận xui...”
Trong lòng như có thứ gì đó vô tình siết chặt, những lời phía sau Mặc Thanh đã chẳng còn nghe rõ.

Hai người kia vừa nói, Dư Phong vì nhà y mới bất hòa với cha, còn đoạn tuyệt quan hệ.

Nếu đó là sự thật chẳng phải Dư Phong không hề liên quan đến chuyện năm xưa.

Nếu đó là sự thật...!trước đó y trách hắn, mắng hắn, không phải rất quá đáng hay sao.

Khi đó hắn có khi cũng chỉ là một đứa trẻ, chuyện không phải hắn gây ra, sao y lại cứ muốn đổ tất cả lên người hắn?
Nhớ đến những lời tuyệt tình do chính miệng mình nói ra Mặc Thanh cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn làm nhiều chuyện vì y như vậy mà y còn xua đuổi hắn, bảo hắn cút xa y một chút.
Trong lòng hắn phải cảm thấy khó chịu đến nhường nào.
Mặc Thanh không chịu nổi, cả người vô lực như muốn ngã xuống, y vô tình va phải hòn giả sơn bên cạnh tạo nên tiếng động lớn.


“Là kẻ nào?!” Hai người đang nói chuyện phát hiện ra động tĩnh vội vàng hô lên.

Mặc Thanh theo bản năng muốn bỏ chạy nhưng đi được vài bước chợt dừng lại, y xoay người lại đối diện với hai người trước mặt.

Nhìn thấy Mặc Thanh cả hai đều sửng sốt, Mặc Thanh đứng thẳng người cất tiếng chào hỏi trước, giọng nói có chút run lên.

“Đã lâu không gặp...!Ngọc Thanh đạo trưởng.”
Dù đã biết Mặc Thanh được sư huynh đưa về nhưng Ngọc Thanh chưa từng nhìn thấy, hôm nay không ngờ lại gặp ở đây.

Bất ngờ qua đi, Ngọc Thanh nhíu mày nhìn hai mắt Mặc Thanh đang quấn vải trắng, so với ngày trước khác xa một trời một vực.

Ngọc Thanh không khỏi trào phúng mỉa mai.
“Ồ còn tưởng là ai, hóa ra là Mặc Thanh đây mà.” Ngọc Thanh tiến lên vài bước hua tay trước mặt Mặc Thanh nhưng y không một chút phát giác, ý cười trên môi lại càng sâu.

Nghĩ đến người này khiến sư huynh mạo hiểm đến tính mạng, Ngọc Thanh nói, trong giọng không khỏi chứa vài phần chán ghét.

“Một thời gian không gặp, sao Mặc đạo trưởng đã sa cơ lỡ vận rơi vào bước đường thảm hại thế này rồi?”