Chuyện là, sáng sớm hôm nay bố Sở Vân Phi, ông Sở Trung Nam đã nhận được điện thoại của người quản lý nhà máy mỏ quặng của nhà họ Sở.

Người đó báo với Sở Trung Nam rằng nhà máy mỏ quặng đá ngọc của bọn họ đã bị người nhà họ Hứa bao vây.

Sở Trung Nam vừa nghe tới đó đã vội vàng dẫn người đi giải quyết.

Mà Sở Vân Phi lo bố mình xảy ra chuyện bất trắc nên vội vàng tới nhờ Diệp Viễn giúp đỡ.

Đối với chuyện của Sở Vân Phi, Diệp Viễn không từ chối.

Hơn một giờ sau, Sở Vân Phi lái xe chở Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình đến dưới chân một ngọn núi cách thành phố Sở Châu ba mươi cây số.

Nơi đó là một mỏ quặng đá ngọc rất lớn, chính là nơi khai thác ngọc của nhà họ Sở.


Bấy giờ, ngoài cửa nhà máy đang có vô số tên lưu manh cầm gậy gộc bao vây xung quanh, chật như nêm cối.

Cùng lúc đó, trong một phòng họp bên trong nhà máy khai thác.

Gia chủ của các gia tộc lớn ở Sở Châu đều tập trung về đó.

Ở ghế chủ vị, Hứa Thiên Long của nhà họ Hứa và đại ca thế giới ngầm Giang Bắc tên Lưu Hoành đang ngồi chễm chệ trên đó.

Bên cạnh bọn họ là gia chủ và người nắm quyền của các gia tộc lớn Sở Châu.

Đối diện hai người chính là Sở Trung Nam vẻ mặt đầy nản chí, mặt nhăn mày nhó.

Mà người của Sở Trung Nam thì mặt mũi bầm dập đứng sau lưng Sở Trung Nam.

Lúc này, giọng của Hứa Thiên Long vang lên.

“Thế nào, Sở Trung Nam, ông đã suy nghĩ kỹ chưa? Có muốn giao nhà máy khai thác quặng đá quý này cho nhà họ Hứa không?”
“Nếu ông chịu giao nó cho nhà họ Hứa chúng tôi, thì chúng tôi có thể bảo đảm cho gia đình ông bình an sống hết nửa đời còn lại, nếu không, tôi nghĩ ông nên lường trước hậu quả!”
Lời Hứa Thiên Long nói khiến Sở Trung Nam nhíu mày càng chặt.

Ông ta biết Hứa Thiên Long đủ sức làm chuyện đó, nếu không ông ta đã chẳng thể vùng dậy trong khoảng thời gian vài ngày ngắn ngủi như thế.

Cộng thêm lão cáo già Lưu Hoành đứng bên cạnh giúp đỡ ông ta nữa, nói gì cũng nghe.

Hơn nữa mấy ngày nay không biết nhà họ Hứa đã sử dụng thủ đoạn gì mà lại khiến người của các gia tộc lớn ở Sở Châu đứng cùng một chiến tuyến với bọn họ.

Chỉ mới lúc nãy thôi, Hứa Thiên Long vừa nói hai ba câu đã khiến đối tác từng hợp tác với nhà họ Sở mấy chục năm đều quay lưng, đứng về phía nhà họ Hứa.


Những đối tác làm ăn hợp tác đều quay lại phản chiến khiến công ty nhà họ Sở tổn thương nghiêm trọng.

Lúc nãy Sở Trung Nam nhận được điện thoại, tổng công ty của tập đoàn Sở Thị đã bị các gia tộc lớn liên hợp tấn công, e là không thể chống đỡ được bao lâu.

Hơn nữa những việc kinh doanh khác của tập đoàn Sở Thị cũng đang bị các gia tộc khác tấn công, chìm trong nguy cơ.

Sở Trung Nam biết, e là nhà họ Hứa và các gia tộc lớn khác muốn mượn cơ hội lần này để đẩy nhà họ Sở bọn họ vào chỗ chết, xóa tên khỏi Sở Châu.

Sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Sở Trung Nam cũng đã mở miệng.

“Muốn tôi giao nhà máy khai thác mỏ này cho các người thì cũng được, nhưng tôi có một yêu cầu!”
“Yêu cầu gì?”
“Để cả nhà chúng tôi an toàn rời khỏi Sở Châu!”
“Điều đó là đương nhiên, Hứa Thiên Long tôi nói lời giữ lời! Chỉ cần ông giao nhà máy khai thác này cho nhà họ Hứa chúng tôi, thì nửa đời sau nhà các người không phải lo gì nữa!”
“Chủ tịch, đừng đồng ý với bọn họ”.

Lúc này, người quản lý mỏ quặng đột ngột đứng dậy.


Cùng đứng lên với quản lý chính là vài công nhân lớn tuổi, bọn họ đã làm việc trong nhà máy khai thác này hơn nửa đời người.

Đã sớm xem nhà máy này như ngôi nhà của mình, bây giờ nhà đã bị người ta giật mất, sao bọn họ có thể nhịn được cơ chứ.

“Mọi người, thật lòng nói cho tất cả mọi người biết hôm nay tôi đã chôn thuốc nổ xuống khắp nhà máy quặng này”.

“Lượng thuốc nổ đó đủ để những người ở đây thịt nát xương tan, nếu như các người dám ép buộc gia chủ nhà tôi nữa, tôi bảo đảm sẽ lôi hết tất cả các người cùng xuống địa ngục với tôi!”
Nói xong, người quản lý nhà máy quặng đã lấy đâu ra một cái điều khiển từ xa.

Xì xào!
Gần như là trong nháy mắt, mọi người ở đó đều đứng bật dậy, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Ở đó chỉ còn mỗi Hứa Thiên Long và Lưu Hoành là giữ được bình tĩnh..