Ánh mắt của tên mặt sẹo lập tức thuận theo hướng chỉ tay của cậu Lưu nhìn sang Diệp Viễn.

Thấy Diệp Viễn vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản.

Dường như không coi bọn họ ra gì, việc này khiến tên mặt sẹo vô cùng không vui.

“Đến đây, bắt tên khốn này trước cho tôi!”
Đúng lúc đám thuộc hạ của tên mặt sẹo định ra tay, ở cửa đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn.

“Tất cả dừng tay hết cho tôi!”
Mọi người vội quay đầu thì nhìn thấy một đám người từ cửa đi vào.

Những người này không phải ai khác, chính là người phụ trách của các gia tộc ở Sở Châu.

Vốn sĩ hôm nay sau khi bị Diệp Viễn xử lý, bọn họ sẽ làm theo yêu cầu của Diệp Viễn.

Bọn họ lập tức về nhà mình bắt đầu sắp xếp gia sản của nhà mình, chuẩn bị giao cho nhà họ Sở.


Buổi chiều, cuối cùng bọn họ đã chuẩn bị xong gia sản nhà mình.

Bọn họ liền chủ động hẹn nhà họ Sở, muốn lập tức giao một nửa tài sản nhà mình cho nhà họ Sở để thể hiện thành ý của mình.

Đồng thời cũng muốn xin lỗi người nhà họ Sở.

Nhưng kết quả bọn họ vừa tập trung lại với nhau, lại được biết Diệp Viễn xuất hiện ở hội trường buổi đấu giá Long Hưng, còn có người gây chuyện với Diệp Viễn.

Dọa bọn họ sợ vội vàng chạy đến, chỉ sợ người nhà mình chọc đến sát tinh Diệp Viễn này.

Khi gia chủ nhà họ Lưu nhìn thấy vệ sĩ của con trai mình đang dẫn một đám người bao vây Diệp Viễn.

Gia chủ nhà họ Lưu sợ đến hai chân mềm nhũn, bất giác toát mồ hôi khắp người.

“Các người đang làm gì hả?”
“Gia chủ, có người đánh cậu chủ, tôi dẫn người đến xử lý tên khốn này!”, tên mặt sẹo liền trả lời.

Lời này khiến gia chủ nhà họ Lưu cảm thấy trời xoay đất chuyển, trước mắt tối sầm.

Nhìn bộ dạng của gia chủ nhà họ Lưu, người phụ trách của gia tộc khác cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt vui trên nỗi khổ của người khác.

Nhưng cậu ấm Lưu không hề chú ý đến bộ dạng của bố anh ta, lập tức xông đến, ôm chân bố anh ta, khóc lóc nói.

“Bố, bố, bố phải báo thù cho con, tên khốn này đánh con, còn đánh cả cậu Vương và cậu Hồ!”
Lúc này, cậu Vương và cậu Hồ cũng đến bên cạnh bố của bọn họ, cũng khóc lóc kể lể, muốn bố của họ báo thù cho họ.

Không hề chú ý đến vẻ mặt của bố bọn họ âm trầm đến sắp nhỏ ra nước.

Cũng không chú ý đến người phụ trách của các gia tộc khác sắp phì cười ra tiếng, vẻ mặt cười trên nỗi khổ người khác.


Mấy người nhìn thấy vẻ mặt của bố bọn họ tối sầm đến dọa người, đều cho rằng bố bọn họ nổi giận, muốn báo thù cho họ.

Lúc này, một số người không quen biết Diệp Viễn có mặt cũng có suy nghĩ này, bọn họ đều cảm thấy mấy người này muốn báo thù cho con trai của họ.

“Nhãi con, lần này tao xem mày chết thế nào!”
Ánh mắt Tô Minh ở chỗ không xa sắc lạnh, yên lặng đợi Diệp Viễn bị xử lý.

“Xong rồi, xong rồi, lần này xong thật rồi!”
Lần này, Thẩm Tiểu Tiểu hoàn toàn hoảng sợ.

Trong lòng vô cùng hối hận, lúc đó nên đưa Diệp Viễn đi từ sớm.

Bây giờ thì hay rồi, những người này đến, muốn đi cũng không đi được.

Bây giờ chỉ có Diệp Viễn và một số người ở đây trước đó và biết Diệp Viễn tỏ vẻ mặt bình thản.

Đúng lúc tất cả mọi người đợi ba người nhà họ Lưu, nhà họ Vương và nhà họ Hồ sẽ xử lý Diệp Viễn thế nào.

Lại không nghĩ, ba người này như đã bàn bạc trước, dường như đồng thời giơ chân đạp mạnh lên người con trai nhà mình.

Cảnh này khiến toàn bộ người có mặt đều ngẩn người.

Lúc này, ba người cậu Vương, cậu Lưu và cậu Hồ cũng thộn mặt.


Bọn họ đều không hiểu, tại sao bố của họ không chỉ không báo thù cho họ, ngược lại còn đánh bọn họ.

Đúng lúc tất cả mọi người thất thần, gia chủ ba nhà lại không dừng lại.

Trực tiếp bước nhanh lên trước, đến trước mặt Diệp Viễn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh.

“Đại sư Diệp, xin lỗi đều là lỗi của chúng tôi, là chúng tôi không dạy dỗ tốt mấy tên khốn này mới khiến mấy tên khốn này quấy rầy đại sư Diệp, xin đại sư Diệp đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho chúng tôi!”
Lần này tất cả mọi người hoàn toàn trố mắt.

“Thế này là sao?”
Lúc này tất cả mọi người đều có chung câu hỏi.

Tất cả mọi người cho rằng gia chủ ba nhà chắc chắn sẽ tìm lại thể diện cho con trai mình, nhưng kết quả, gia chủ ba nhà không những không báo thù cho con trai mình.

Ngược lại ra tay đánh con trai mình, bây giờ còn quỳ trước mặt Diệp Viễn xin tha thứ..