“Anh Diệp, anh cũng đến đây xem cao nhân quyết chiến?”
Lúc Diệp Viễn chuẩn bị leo núi, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói giòn giã.

Diệp Viễn quay đầu, nhìn thấy Thẩm Tiểu Tiểu mặt đầy mừng rỡ đứng sau lưng Diệp Viễn.

Hôm nay Thẩm Tiểu Tiểu ăn mặc hết sức đơn giản, chắc là trời nóng quá, cũng có thể ở đây người đông, sắc mặt Thẩm Tiểu Tiểu đỏ bừng, tràn đầy mồ hôi, nhìn cực kỳ xinh đẹp.

“Đúng vậy!”, Diệp Viễn gật đầu, lại hỏi.

“Cô cũng tới đây xem quyết chiến?”
Thẩm Tiểu Tiểu cũng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, vốn dĩ chúng tôi đã lên đến sườn núi rồi, nhưng không biết làm sao đột nhiên thông báo phong tỏa núi, chúng tôi lại đi xuống! Đúng là tức chết mà!”
Thẩm Tiểu Tiểu có chút khó chịu giơ quả đấm, trông vô cùng hoạt bát đáng yêu.

“Tiểu Tiểu, sao cậu cứ chạy lung tung thế, hại chúng tôi tìm cậu mãi!”
Lúc này lại một giọng nói truyền tới, bạn thân của Thẩm Tiểu Tiểu là Tôn Lăng Tuyết và Vương Văn Quân thở hồng hộc chạy tới.


“Ơ, anh Diệp cũng ở đây à?”
Hôm qua ở buổi đấu giá, sau khi nhìn thấy cảnh Diệp Viễn dọa gia chủ ba nhà Lưu - Vương - Hồ sợ đến mức phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Bọn họ biết Diệp Viễn chắc chắn là một người có thân phận và bối cảnh.

Sau đó, trong buổi đấu giá, Diệp Viễn ngồi vào phòng VIP số một, hơn nữa còn tốn cái giá một trăm triệu đấu giá thảo dược theo như bọn họ thấy chẳng có chút tác dụng gì.

Càng xác nhận được suy đoán của bọn họ.

Vì vậy, thái độ của bọn họ cũng ngày càng cung kính với Diệp Viễn.

Diệp Viễn khẽ gật đầu với hai người, xem như là lời chào hỏi.

“Lăng Tuyết, sao các cậu cũng tới đây?”, Thẩm Tiểu Tiểu hỏi.

Tôn Lăng Tuyết liếc nhìn Diệp Viễn rồi mới nói: “Anh Tô Minh vừa tìm được chị họ và ông ngoại anh ấy, chị họ và ông ngoại có vé vào cửa leo núi, nói có thể mang theo đi lên núi xem trận quyết chiến, bảo chúng tôi mau qua đó!”
“Thật sao, tốt quá!”
Thẩm Tiểu Tiểu lập tức hưng phấn hét lên.

Hôm nay cô ta nghe được tin đồn, nghe xong nội tâm cô vô cùng dâng trào, nóng lòng muốn xem trận chiến đấu giữa các võ giả sẽ lợi hại như thế nào.

“Anh Diệp, chúng ta cùng đi chứ?”
Diệp Viễn cũng không từ chối, vốn dĩ anh cũng phải lên núi.

Thấy Thẩm Tiểu Tiểu lại muốn kéo Diệp Viễn đi cùng, điều này khiến Tôn Lăng Tuyết và Vương Văn Quân có chút không biết nên làm thế nào cho phải.


Bọn họ đều rõ, bây giờ Thẩm Tiểu Tiểu đang vô cùng u mê và sùng bái Diệp Viễn, mà Thẩm Tiểu Tiểu lại người Tô Minh đang theo đuổi.

Nếu Thẩm Tiểu Tiểu thật sự mang Diệp Viễn qua, sợ rằng Tô Minh sẽ tức giận.

Nhưng bọn họ đều không thể đắc tội nổi với hai bên, cũng không dám đuổi Diệp Viễn đi, bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể để mặc cho Thẩm Tiểu Tiểu dẫn Diệp Viễn đi cùng.

Rất nhanh, mấy người đã đến cửa vào cáp treo cách đó không xa.

Bởi vì hôm nay người tràn vào núi Ngọa Long quá đông, sợ xảy ra chuyện nguy hiểm, Lục Phiến Môn và cơ quan chức năm Sở Châu hợp tác với nhau, phong tỏa toàn bộ núi Ngọa Long.

Chỉ một vài người trong võ đạo, hoặc một vài người được mời đến mới có tư cách ngồi cáp treo xem trận chiến.

Lúc này, cửa cáp treo có một người đang đứng, chính là Tô Minh.

Khi Tô Minh nhìn thấy Diệp Viễn đi theo bên cạnh Thẩm Tiểu Tiểu, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, trong mắt thoáng qua một tia khói mù.

Chuyện ở buổi đấu giá ngày hôm qua đã khiến Tô Minh cực kỳ khó chịu.

Vốn dĩ muốn để mấy tên nhà giàu kia thay mình dạy dỗ Diệp Viễn một trận, cho anh biết rằng người phụ nữ của Tô Minh không phải ai có thể đụng phải.


Nhưng kết quả mấy người kia lại bị Diệp Viễn trừng trị, hơn nữa sau khi ba gia tộc lớn Lưu - Vương - Hồ đến lại còn quỳ xuống xin lỗi Diệp Viễn.

Mặc dù nội tâm khó chịu cực độ, nhưng vì Thẩm Tiểu Tiểu ở trước mặt, anh ta cũng không tiện phát tác.

Còn phải giả bộ bình tĩnh đi đến trước mặt Thẩm Tiểu Tiểu.

“Tiểu Tiểu, em vừa đi đâu vậy, anh lo lắng quá!”
“Em gặp được anh Diệp nên qua chào hỏi!”, Thẩm Tiểu Tiểu bình tĩnh trả lời.

Lúc này, Tô Minh mới làm bộ như nhìn thấy Diệp Viễn, mặc dù nội tâm vô cùng khó chịu.

Nhưng vẫn bình tĩnh chào hỏi Diệp Viễn như bình thường.

“Anh Diệp cũng đến xem quyết chiến à?”.