Mà đám người Thẩm Tiểu Tiểu đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe, cố gắng nghe thật kỹ vì sợ rơi mất chữ nào.

Sau khi Hứa Gia Di trình bày đơn giản, đám Thẩm Tiểu Tiểu lại chìm vào trạng thái dại ra, rất lâu sau mới bình tĩnh lại.

Lúc này họ mới hiểu được, thì ra trên thế giới này vẫn còn tồn tại một thế giới võ giả mà họ hoàn toàn không biết.

Điều này cũng giúp họ hiểu được, bản thân mình so với những cao thủ trong giới võ giả rốt cuộc nhỏ bé đến mức nào.

Rốt cuộc là vô hình và nhỏ nhoi biết bao nhiêu.

Đồng thời cũng giúp họ mở mang tầm mắt, hiểu được thế giới này không hề đơn giản như những gì họ tưởng.

Bấy giờ Tô Minh cũng có chút khiếp sợ, tuy ông ngoại anh ta cùng chị họ đều là người trong giới võ đạo, nhưng lại chưa từng kể cho anh ta nghe về chuyện trong giới.


Tất nhiên, nguyên nhân lớn nhất là do chị họ cùng ông ngoại không thân thiết với gia đình bọn họ cho lắm, vả lại đó giờ họ đều không thích qua lại với người bình thường.

“Thế nào, bây giờ đã biết thế giới võ giả ghê gớm đến mức nào chưa? Biết chị họ và ông ngoại tôi lợi hại đến mức nào chưa!”
Sau khi kịp phản ứng lại, Tô Minh hất mặt lên trời nói.

Nói xong lại nhìn sang Diệp Viễn, vẫn muốn nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt anh.

Đáng tiếc, anh ta lại một lần nữa thất vọng, bởi vì Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn.

Hứa Gia Di cũng liếc mắt nhìn đám Thẩm Tiểu Tiểu một cái, nhìn thấy sắc mặt bọn họ đầy vẻ khiếp sợ thì thái độ kiêu căng trên mặt cô ta càng đậm.

Chỉ là, khi cô ta nhìn thấy vẻ bình tĩnh, không quan tâm hơn thua của Diệp Viễn thì sắc mặt lại có vẻ khó chịu.

Nhưng nghĩ tới cái loại ếch ngồi đáy giếng như Diệp Viễn thì làm sao mà biết được chuyện trong giới võ đạo, cô ta cũng không thèm so đo nữa.

Lúc này, Tô Minh lại mở miệng nói.

“Chị họ, chỉ kể cho bọn em nghe về đại sư Cổ Thông Thiên đi!”
Đám Thẩm Tiểu Tiểu lập tức hào hứng hẳn lên, hôm nay bọn họ cũng nghe rất nhiều người nói về việc Cổ Thông Thiên xếp hạng thứ mười lăm trong bảng xếp hạng võ đạo Hoa Hạ.

Nhưng đó đều là chuyện do người bình thường nghe ngóng được, họ cũng không rõ là thật hay giả.

Bây giờ có một võ giả chân chính như Hứa Gia Di ở đây, bọn họ lại dựng lỗ tai lên, muốn nghe câu chuyện về vị cao thủ này.


Hứa Gia Di thấy bọn họ đều nhìn mình với vẻ kích động và hưng phấn thì mới chậm rãi kể chuyện về Cổ Thông Thiên.

Sau khi nghe xong, bọn họ lại chấn động một lần nữa.

Mất một lúc lâu để tiêu hóa, Thẩm Tiểu Tiểu lên tiếng trước: “Chị Hứa, Cổ Thông Thiên với cái người tên Diệp Viễn kia thì ai lợi hại hơn?”
Nói đến Diệp Viễn, Thẩm Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ tới, Diệp Viễn bên cạnh cũng tên là Diệp Viễn mà?
Hôm nay sau khi cô ta nghe thấy cái tên Diệp Viễn này thì đã nghĩ ngay tới việc Diệp Viễn liệu có phải là người đó hay không.

Nhưng sau khi gặp Diệp Viễn thì lại quên mất chuyện này.

“Diệp Viễn, đúng rồi, anh Diệp, anh cũng tên Diệp Viễn mà, người đó cũng tên Diệp Viễn, đừng có nói là Cổ Thông Thiên đó hẹn quyết chiến với anh nhé?”
Không biết tại sao, Thẩm Tiểu Tiểu lại có cảm giác, người mà Cổ Thông Thiên hẹn chiến chính là Diệp Viễn ngay bên cạnh.

Diệp Viễn đang định lên tiếng thì chợt nghe thấy Tô Minh bên cạnh khinh thường cười nói.

“Tiểu Tiểu, em nói đùa cái gì thế, Diệp Viễn kia nói thế nào cũng là người đánh bại đồ đệ Cổ Thông Thiên, mà anh Diệp trước mặt đây có vẻ chỉ là một người bình thường mà thôi!”

“Sao em lại gộp hai người đó vào làm một như thế? Bọn họ chẳng qua cũng chỉ cùng tên cùng họ mà thôi”.

Nghe nói Diệp Viễn cùng họ cùng tên với người Cổ Thông Thiên khiêu chiến, vẻ mặt Hứa Gia Di thoáng kinh ngạc.

Sau đó, cô ta cẩn thận liếc nhìn Diệp Viễn một cái, không hề cảm nhận được chút dao động nội khí nào thì ánh mắt nhìn anh lại đầy khinh thường.

Hứa Gia Di cũng khinh thường nói: “Đúng vậy, chị thấy anh Diệp đây cũng không có chút dao động nội khí nào, sao có thể so sánh với anh Diệp kia được!”
Nghe Hứa Gia Di nói Diệp Viễn này không thể bằng Diệp Viễn kia khiến Thẩm Tiểu Tiểu hơi hụt hẫng.

Thật ra cô ta muốn hai Diệp Viễn chính là một người.

Mọi người bàn tán một lát thì xe cũng đã dừng lại..