Nghe xong lời Hứa Gia Di giải thích, nhóm Thẩm Tiểu Tiểu có chút thổn thức, thì ra thế giới võ giả này còn tàn khốc hơn cả thế giới bình thường.

Thẩm Tiểu Tiểu lại hỏi: “Vậy nếu như người kia không tiếp nhận khiêu chiến thì sao?”
“Đúng, có rất nhiều võ giả không tiếp nhận khiêu chiến đó, nhưng có vào võ giả tự đặt bản thân mình ở tít trên cao thì vẫn nhận”, Hứa Gia Di trả lời.

“Thế thì tại sao đại sư Cổ Thông Thiên kia không bí mật đi tìm tên họ Diệp kia để báo thù cho đồ đệ mình, mà lại muốn khiêu chiến, nhỡ đâu người ta không đồng ý khiêu chiến thì sao?”, Thẩm Tiểu Tiểu đã đưa ra một câu hỏi.

Hứa Gia Di lạnh lùng cười nói: “Đó là vì những cao thủ thành danh đã lâu như Cổ Thông Thiên tất nhiên sẽ khinh thường làm những chuyện như thế, bọn họ luôn để ý đến thanh danh của bản thân”.

“Bọn họ đưa ra lời khiêu chiến xem như cho Diệp Viễn kia chút thể diện”.

“Nếu tên Diệp Viễn kia không ngu ngốc thì sẽ ngoan ngoãn nhận lời khiêu chiến, nói không chừng đại sư Cổ còn tha cho anh ta một đường sống”.


“Nếu anh ta không chịu nhận lời khiêu chiến, thì anh ta chết là chuyện không có gì để nghi ngờ.

Bởi vì có rất nhiều người muốn nịnh bợ đại sư Cổ, những người đó chắc chắn sẽ ra tay trước để đánh chết Diệp Viễn, lấy lòng đại sư Cổ”.

Lúc này, Diệp Viễn vẫn luôn im lặng lại cười lạnh.

“Ha ha, lời này tôi không dám gật bừa, bởi vì theo tôi biết thì Cổ Thông Thiên này xuất thân là tội phạm”.

“Khi còn trẻ chuyên giết người cướp của, chẳng có chuyện ác nào không làm, có thể nói là táng tận lương tâm”.

“Tuy cuối cùng có chút công lao giết địch giúp ông ta giữ được mạng”.

“Nhưng giang sơn dễ đổi bản tánh khó dời, tôi nghĩ người như thế chắc là mấy năm nay đã lén giết không ít người cướp không ít của, làm vô số chuyện táng tận lương tâm rồi”.

Nghe Diệp Viễn nói về Cổ Thông Thiên như thế, tim Tô Minh chợt hẫng một nhịp.

“Ranh con, anh chán sống rồi có đúng không, lại dám nói về đại sư Cổ như thế?”
Vẻ mặt Hứa Gia Di và Hứa Xương Thịnh cũng đầy tức giận, bấy giờ đang có rất nhiều võ giả ở đây, nếu lời Diệp Viễn nói bị ai nghe thấy thì hậu quả đó cả họ cũng không dám tưởng tượng.

Nhưng Diệp Viễn vẫn khinh thường nói.

“Ha ha, hơn nữa tôi còn nghe nói vì muốn ép anh Diệp tiếp nhận lời khiêu chiến mà ông ta còn cử đồ đệ mình đi bắt cóc bố của bạn anh Diệp”.

“Còn uy hiếp anh Diệp nếu như không chịu nhận khiêu chiến thì sẽ giết hết bạn bè và người thân anh Diệp!”

“Người như thế, trong mắt tôi cũng chỉ là loại rác rưởi đã bán thân còn muốn lập đền thờ trinh tiết mà thôi!”
Diệp Viễn vừa mốt thốt ra, thì Hứa Gia Di và Hứa Xương Thịnh đã sợ tới mức tại mặt.

“Vô liêm sỉ, cậu câm miệng lại cho tôi! Đại sư Cổ là người mà cái loại như cậu có thể bàn ra tán vào như thế hả”.

“Ranh con này chán sống rồi thì cút ra chỗ khác, đừng làm liên lụy đến chúng tôi!”, Tô Minh lại không nhịn được muốn giơ tay đánh Diệp Viễn.

Vẻ mặt của cả Thẩm Tiểu Tiểu, Tôn Lăng Tuyết và Vương Văn Quân đều đầy lo lắng.

Bọn họ không biết tại sao Diệp Viễn lại muốn chửi bới đại sư Cổ.

“Ha ha, tôi chỉ nói sự thật mà thôi!”, Diệp Viễn thản nhiên nói.

“Vô liêm sỉ, xem ra hôm nay không cho anh vài bài học thì anh sẽ không biết thế nào là tốt là xấu!”
Lẽ ra trước đó chỉ thấy khó chịu với Diệp Viễn thôi, nhưng bây giờ anh lại dám sỉ nhục Cổ Thông Thiên như thế.

Hứa Gia Di tức giận tay vận chuyển nội khí, hung hăng đánh vào mặt Diệp Viễn.


Muốn hung hăng dạy dỗ cho tên Diệp Viễn không biết trời cao đất dày này một phen.

Cho anh biết cái gì nên và cái gì không nên nói.

Nhưng đúng lúc đó, trong sân chợt vang lên giọng nói khá to.

“Đại sư Cổ tới!”
Mọi người vội vàng nhìn ra xa, chỉ thấy cách đó không xa có một đám người từ bậc thang đi tới.

Dẫn đầu là Liễu Hạo Long của Lục Phiến Môn, đi theo bên cạnh Liễu Hạo Long là hai ông lão của Lục Phiến Môn,
Nội khí trong người hai ông lão hừng hực, nhìn là biết họ đều là những cao thủ siêu mạnh..