Diệp Viễn không tránh không né khiến các võ giả ở đó đều giật mình.

“Tại sao cậu Diệp đó lại không né?”
“Bây giờ hai người Cổ Thông Thiên đã không còn là họ của vài phút trước nữa, có được cảnh giới trong truyền thuyết đó, vũ khí biến hóa từ nội khí kia đủ để hủy diệt cơ thể của một đại sư khổ luyện rồi”.

Mấy người Cổ Thông Thiên thấy Diệp Viễn vẫn giống như trước, muốn dùng cơ thể để đỡ lấy đòn tấn công của bọn họ khiến trên mặt họ lộ vẻ khinh thường.

“Chán sống!”
“Ầm!”
Gần như cùng lúc, đòn tấn công của cả ba người lại nện vào người Diệp Viễn.

Nhưng cảnh tượng cơ thể Diệp Viễn bị phá hủy trong tưởng tượng của bọn họ lại không hề xuất hiện.

Diệp Viễn vẫn thoải mái bình yên đứng đó.

“Sao lại như thế được?”
Sắc mặt ba người Cổ Thông Thiên chợt đổi, bọn họ dùng bí dược của Phệ Thiên Giáo để tăng lên cảnh giới trong truyền thuyết, hơn nữa còn dùng chiêu thức biến nội khí thành vũ khí mạnh nhất.


Dù là cao thủ cảnh giới truyền thuyết đó cũng không dám dùng cơ thể mình để đón đòn tấn công của ba người họ.

Nhưng bây giờ, Diệp Viễn lại chịu được, hơn nữa còn nhẹ nhàng thoải mái như nước chảy mây trôi.

Các võ giả ở đó cũng ngây ngẩn hết cả người.

Bọn họ cũng nghĩ Diệp Viễn bị ba người kia đánh trúng thì không chết cũng bị thương nặng, nhưng kết quả là anh vẫn hoàn hảo không tổn hao gì đứng yên ở đó.

“Biến thái, quá biến thái”.

Bấy giờ, trong lòng họ chỉ có đúng một suy nghĩ.

Lúc này, Diệp Viễn ngước mắt lên, vẻ mặt khinh thường nhìn ba người.

“Mấy người đang gãi ngứa cho tôi đấy hả?”
Ba người thầm giật thót, hoàn toàn không nghe thấy lời Diệp Viễn nói.

“Uầy, thôi vậy, đang định thử xem sức chịu đựng của cơ thể này tới đâu, nhưng đáng tiếc là các người quá yếu!”
“Đánh lâu thế này, cũng đến lúc nên kết thúc rồi!”
Diệp Viễn khẽ lắc đầu, lập tức tung ra một đấm.

“Rầm!”
Cơ thể của Trung Tam Dã Tường nhanh chóng bay ngược ra ngoài.

Sau khi quay cuồng trên không vài vòng thì nên thẳng xuống đất.

“Xã trưởng!”
Một đám người của Trung Tam Dã Tường trừng muốn nứt cả tròng mắt, vội vàng nhắm về phía Trung Tam Dã Tường.

Khi mọi người cùng tiến tới thì hoảng sợ phát hiện, ngực Trung Tam Dã Tường đã lõm xuống một cái lỗ rất to.

Miệng liên tục trào ra máu tươi, trong đó còn lẫn cả vài mảnh nội tạng nhỏ.


Một đấm của Diệp Viễn trực tiếp nổ nát lục phủ ngũ tạng của Trung Tam Dã Tường, chắc chắn không còn hi vọng sống sót nào.

Khoảnh khắc Trung Tam Dã Tường ngã xuống thì cuộn da dê cũng rơi xuống đất.

“Gì thế này, sao lại có thêm một cuộn nữa vậy?”
Diệp Viễn tiện tay nhặt cuộn da dê lên, có chút khó hiểu.

“Loạt soạt!”
Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, năm tên võ giả và ninja người của Trung Tam Dã Tường mang theo lửa giận ngập trời liều mạng đánh về phía Diệp Viễn.

“Thứ vô liêm sỉ này, ở địa bàn của Hoa Hạ mà lại dám hành động ngông cuồng thế ư”.

Mấy ông lão của Lục Phiến Môn cũng gầm thành tiếng, muốn lao tới ngăn cản mấy người kia.

Thế nhưng, bọn họ vừa mới đứng dậy thì đã phát hiện Diệp Viễn đứng trước mặt sáu người kia.

Đối với sáu người của phái Bát Kỳ này, Diệp Viễn không hề có ý định buông tha.

“Bốp bốp bốp…”
Chỉ nghe thấy vài tiếng trầm đục vang lên, bóng dáng Diệp Viễn đã xuất hiện trước mặt Cổ Thông Thiên và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo.


Mà lúc này, mọi người mới kinh hãi phát hiện, đám võ sĩ của nước Uy nhắm về phía Diệp Viễn đã nằm dài dưới đất với vẻ mặt khiếp sợ.

Trước ngực bọn họ đều là một cái hố to tướng.

Một phía khác, không ai chú ý tới người của Phệ Thiên Giaó đang đưa đại trưởng lão của bọn họ lao xuống dưới chân núi.

Khi Diệp Viễn tóm lấy Cổ Thông Thiên thì họ đã biết hôm nay không được may mắn rồi.

Vì thế đã lặng lẽ rut lui, sau này lại tìm cơ hội báo thù Diệp Viễn sau.

“Tôi cho các người đi chưa?”
Nhưng vào đúng lúc này, giọng nói lạnh như băng của Diệp Viễn lại đột ngột vang lên sau lưng.

Bọn họ lập tức chấn động, không dám quay đầu lại, chân lại dồn hết sức bình sinh, liều mạng chạy xuốn chân núi.

“Chán sống!”
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, bóng người chợt di chuyển, này từ trên núi Ngọa Long xuống..