Động tác này của Diệp Viễn khiến bác sĩ điều trị chính giật nảy mình.
Ông ta vội vàng kêu lên: “Cậu làm gì vậy?”
Đồng thời, ông ta nhanh chóng muốn giữ chặt Diệp Viễn lại.

Nếu Diệp Viễn khiến Sở Vân Phi mất mạng thì bệnh viện sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Đến lúc đó, nhà họ Sở lại đến gây phiền phức cho bệnh viện bọn họ thì chết chắc rồi.
“Yên lặng, đừng làm phiền anh Diệp cứu người, xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Đúng lúc này, Liễu Huân kịp thời lên tiếng, ngăn cản bác sĩ trị liệu.
Liễu Huân biết ông ta lo lắng điều gì.
Có lời này của Liễu Huân, bác sĩ điều trị đã hoàn toàn yên tâm và để yên cho Diệp Viễn trị liệu cho Sở Vân Phi.
Lúc này, mấy huyệt vị trên đầu Sở Vân Phi đang từ từ chảy máu.
“Chuyện này…”

Mấy y tá và bác sĩ nhìn thấy vậy thì vô cùng hoang mang.
Khoảng 3 phút sau, khi những huyệt đạo đó ngừng chảy máu, Diệp Viễn vung tay một cái, mấy kim châm đã trở lại tay anh.
“Được rồi, các ông nối xương cho anh ta đi!”
Nói xong, Diệp Viễn tiện tay ném hết kim châm vào thùng rác rồi quay người ra khỏi phòng cấp cứu.
“Còn sững sờ ra đó làm gì, nhanh làm đi!”
Lưu Phi quát lên một câu, nhóm bác sĩ, y tá kia sực tỉnh rồi nhanh chóng bắt đầu chữa trị.
Sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, Diệp Viễn quay lại nhìn Liễu Huân nói.
“Anh ở lại chăm sóc anh ta, ngày mai tới tìm tôi!”
Sau khi ra khỏi viện, Diệp Viễn đang định tìm một nơi yên tĩnh, dùng số thuốc mà mình kiếm được để nâng cao tu vi của bản thân.
Thì bỗng nhiên, có ai đó vỗ vai anh.
Diệp Viễn quay lại nhìn thì thấy trước mắt xuất hiện một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Cô gái có mái tóc đen nhánh, dài ngang lưng, cặp lông mày cong như lá liễu không hề động dao kéo mà đẹp hơn bất kỳ ai khác.
Dưới đôi lông mày là đôi mắt to tròn long lanh, hàng mi thanh tú trông rất thông minh và đáng yêu.
Chiếc mũi nhỏ, thẳng cao với đôi môi hé nở như cánh hoa hồng.
Cô mặc một chiếc váy xếp ly với áo phông trắng, càng tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô.
Đặc biệt là đôi chân dài trắng nõn, lại khiến người ta khó rời mắt.
Đây chính là một cô gái xinh đẹp không có điểm nào để chê.
“Sao thế? Mới không gặp nhau có một ngày mà đã không nhận ra tôi rồi à?”
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Viễn, khoé miệng cô cười cong cong một cách đáng yêu.
“Quả thật là không nhận ra!”, Diệp Viễn cười lớn nói.
Cô gái xinh đẹp đó chính là Tô Yên Nhiên.
Hôm qua, Tô Yên Nhiên mặc trang phục công sở, trang điểm theo phong cách trưởng thành nên Diệp Viễn cũng không để ý lắm.

Không ngờ hôm nay, Tô Yên Nhiên thay đổi trang phục và cách trang điểm thì lại xinh đẹp đến mức anh suýt nữa không nhận ra.
Dù sao, Diệp Viễn cũng đã gặp rất nhiều người đẹp, trong đó toàn là ngôi sao lớn, quý cô con nhà giàu, nhưng để so sánh thì chưa ai có thể sánh ngang Tô Yên Nhiên.
“Diệp Viễn, anh làm gì ở bệnh viện thế?”
“Có một người bạn bị bệnh nên tôi đến thăm.

Cô Tô, còn cô thì sao?”
“Tôi đang làm thủ tục cho ông nội tôi xuất viện hôm nay”.
“Đúng rồi, hôm qua anh cứu ông nội tôi, tôi cũng chưa thay ông cảm ơn anh cho tốt.

Thế này đi, anh cho tôi số điện thoại.

Ngày mai, tôi mời anh tới nhà làm khách, để ông nội tôi trực tiếp cảm ơn anh nhé!”
Nói xong, Tô Yên Nhiên giơ bàn tay trắng nõn ra trước mặt Diệp Viễn.
“Không cần đâu.


Hôm qua tôi đã nói rồi, cô đã cứu mạng tôi, vậy tôi cứu ông cô thì cũng là chuyện nên làm!”
“Như thế sao được, đối với chúng tôi, chuyện anh cứu ông nội tôi chính là một ân tình vô cùng to lớn”.
Diệp Viễn hết cách đành đưa điện thoại của mình cho Tô Yên Nhiên.
Tô Yên Nhiên lưu số của cô vào điện thoại của anh, tự gọi cho mình một cuộc rồi mới trả điện thoại lại cho Diệp Viễn.
Lúc này, một chiếc xe Mercedes đi tới, một người đàn ông trung niên cao lớn, lực lưỡng bước xuống xe.
Lúc nhìn thấy người đàn ông này, Diệp Viễn đã cảm nhận được ông ta là một cao thủ, hơn nữa còn vô cùng lợi hại.
“Cô chủ, đã làm xong thủ tục rồi!”
“Diệp Viễn, xe của tôi tới rồi.

Tôi đi trước nhé, ngày mai tôi tới đón anh!”
Nói xong, Tô Yên Nhiên vẫy vẫy tay với Diệp Viễn rồi quay người lên xe.