Ngay sau đó, một đám côn đồ đảo mắt một vòng, lại ngạc nhiên phát hiện Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu vẫn ngồi yên đó không hề cử động.

Điều này khiến bọn côn đồ vô cùng khó chịu.

“Má mày, lời bố mày nói ra mày không nghe thấy hả?”
Hùng hổ vọt tới chỗ Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.

“Chờ đã!”
Đúng lúc này, Hoàng Vạn Kim nhận ra Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu nên gọi mấy tên côn đồ lại.

Sau đó Hoàng Vạn Kim nói với thanh niên lấm la lấm lét bên cạnh.

“Cậu em Chu này, hôm nay tặng cho cậu một người đẹp!”
“Người đẹp? Ở đâu cơ?”
Vừa nghe tới hai chữ người đẹp, hai mắt thanh niên kia lập tức lóe lên tia sáng đầy ham muốn.

“Chính là cô gái đó!"

Hoàng Vạn Kim vội vàng chỉ vào Phùng Tiêu Tiêu.

Theo hướng ngón tay Hoàng Vạn Kim chỉ, thanh niên kia trông thấy gương mặt tuyệt đẹp của Phùng Tiêu Tiêu thì ánh mắt cũng trợn ngược lên.

“Quả nhiên là người đẹp, cô này dậy thì cũng thành công quá nhỉ?”
Hoàng Vạn Kim nói tiếp: “Cậu em Chu, người đẹp đó từng là lễ tân của công ty tôi, một sinh viên vừa mới tốt nghiệp trường đại học, vẫn chưa hẹn hò với ai, nói không chừng vẫn còn zin đấy!”
Thanh niên kia nghe thế thì hai mắt lại càng sáng hơn.

“Cái gì? Sinh viên? Còn là gái trinh nguyên nữa, tốt quá rồi, tôi thích nhất là chơi sinh viên đấy!"
“Quản lý Hoàng, hôm nay anh đã cho tôi một món quà rất lớn, anh yên tâm, sau hôm nay công ty giao hàng của anh sẽ do bang Hạo Thiên chúng tôi bảo kê”.

“Thế thì tốt quá, cảm ơn cậu em Chu, cảm ơn cậu nhiều”.

Thanh niên kia hào hứng quá nên vội vàng chạy tới chỗ Phùng Tiêu Tiêu.

Sau khi đến gần và thấy rõ mặt mũi Phùng Tiêu Tiêu, thanh niên kia lại càng thêm hài lòng.

“Chúng mày, bắt người đẹp này lại cho tao, để tao chơi đùa với em ấy một phen cho đã!”
Nói xong, thanh niên kia vung tay lên, sau lưng lập tức có hai người nở nụ cười dâm đãng đi tới chỗ Phùng Tiêu Tiêu.

Nhìn thấy đám côn đồ đó, Phùng Tiêu Tiêu lập tức căng thẳng, trốn sau lưng Diệp Viễn theo bản năng.

“Ranh con, mau cút ngay cho bố mày nhé, đừng để bố mày phải ra tay…”
“Bốp bốp…”
Thế nhưng hai tên lưu manh kia còn chưa nói hết lời thì cơ thể đã bay thẳng ra ngoài.

“Má mày, mày lại dám ra tay đánh người!”
“Anh em, giết nó cho tao!”
Trong nháy mắt, cả đám côn đồ cùng vọt về phía Diệp Viễn.


“Đều con mẹ nó dừng tay lại hết cho tao!”
Đúng lúc này, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng hét đầy tức giận.

Mọi người quay đầy sang theo bản năng, lập tức trông thấy người đàn ông trung niên được gọi là chú Lý đứng bên cạnh ông lão mà Diệp Viễn vừa gặp trước nhà hàng Tinh Huy ban nãy vội vàng vọt vào.

“Mẹ nó ông là ai vậy?"
Một đám lưu manh không biết người vọt vào là ai, trong đó có một tên đứng ra ngăn chú Lý lại.

Nhưng chú Lý lại tung ra một chưởng, tên côn đồ kia trực tiếp bị đánh bay, không phát ra âm thanh nào nữa.

“Má nó tên khốn này dám đụng đến người của bang Hạo Thiên chúng ta, giết cho tao!”
Ngay sau đó, đám côn đồ lại lao về phía chú Lý.

Nhưng sau khi bọn họ vọt tới thì đều kêu la thảm thiết văng ra ngoài.

Thấy đàn em của mình lần lượt bị giải quyết hết, thanh niên kia lập tức giật mình.

Nhanh chóng mở miệng quát.

“Mày là ai mà lại dám chống đối bang Hạo Thiên bọn tao!”
Nhưng chú Lý không hề quan tâm tới thanh niên đó, vội vàng đi tới trước mặt Diệp Viễn.


Gấp gáp nói: “Thưa cậu, ông cụ nhà tôi vừa mới hôn mê bất tỉnh, e là nguy hiểm đến tính mạng, mong cậu có thể đến giúp xem thử một chút!”
Lúc nãy bọn họ đang ăn cơm trong nhà hàng bên cạnh, ông cụ mới uống vài chén rượu đã ngã thẳng xuống!
Khiến tất cả mọi người sợ hãi.

Chú Lý lại đột nhiên nhớ tới trước đó Diệp Viễn có nói ông cụ nhà mình sẽ gặp nguy hiểm đế tính mạng, sợ là không sống qua đêm nay.

Ông ta vội vàng chạy tới, muốn nhờ Diệp Viễn giúp cho.

Nếu Diệp Viễn có thể nhận ra ông cụ sắp nguy hiểm đến tính mạng thì có lẽ anh cũng biết cách để giải quyết.

Nhưng Diệp Viễn chỉ lạnh lùng cười: “Trước đó tôi cũng đã nhắc nhở rồi, đáng tiếc các người không chịu tin, bây giờ xảy ra chuyện lại chạy tới tìm tôi?”
“Thưa cậu, tôi cầu xin cậu, tôi dập đầu xin cậu!”
Nói xong, chú Lý lập tức quỳ “bịch” xuống trước mặt Diệp Viễn.

“Bốp bốp…”
Liên tục dập đầu xuống..