Nghe xong, vẻ mặt của tất cả người nhà họ Lâm đều biến sắc.

Duy chỉ có Lâm Vạn Phi tỏ vẻ không tin.

“Không thể nào! Anh nói bừa, rõ ràng là đồ tốt, sao có thể là hung khí chứ!”
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Diệp Viễn lạnh lùng cười.

Anh vung tay một cái, lập tức mọi người nhìn thấy có vô số khí màu đen tràn ra từ trong chuỗi ngọc trai.

Lúc khí đen vừa xuất hiện, mọi người đều cảm thấy trong cả phòng bao tràn ngập khí tức âm lạnh kinh người.

Nhiệt độ dường như cũng giảm xuống mười mấy độ, đồng thời, mọi người còn cảm thấy trong khí đen này dường như có tiếng gào thét vô cùng oán độc, giống như ác quỷ nghiến răng.

Lọt vào trong tai khiến bọn họ cảm thấy tê dại da đầu, toàn thân không ngừng nổi da gà.


Lúc này, Diệp Viễn lại vung tay, khí đen đó lập tức điên cuồng tập trung lại trên lòng bàn tay của Diệp Viễn.

Cùng với việc anh không ngừng nén chặt khí đen, trong đó lúc lại có tiếng kêu thảm thiết ghê rợn hơn.

Cuối cùng, khí đen đó hoàn toàn bị ngưng kết thành một thứ màu đen giống như viên thuốc.

Lúc này, Diệp Viễn búng ngón tay, viên thuốc màu đen bay ra ngoài cửa sổ.

Lúc nó bay ra ngoài cửa sổ, lại hóa thành một cái đầu lâu màu đen khổng lồ.

Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, lập tức tiêu tan sạch sẽ.

Mọi người có mặt ở đó nhìn cảnh này đều trợn mắt há hốc miệng.

Với bọn họ, cảnh tượng này chẳng khác gì phép thuật của thần tiên.

Cũng khiến tất cả mọi người hiểu ra, Diệp Viễn là cao nhân, cao nhân rất lợi hại.

Lúc này, Diệp Viễn quay đầu nhìn sang Lâm Vạn Phi.

“Thế nào, giờ còn cảm thấy thứ này là đồ tốt không?”
Lần này Lâm Vạn Phi phản ứng lại, giật chuỗi ngọc trai đó ra, ném vào trong thùng rác.

“Cảm ơn anh Diệp!”
Lâm Vỹ Phong lập tức cúi người cảm ơn Diệp Viễn.

“Cảm ơn anh Diệp!”
Cả nhà họ Lâm cũng đều khom lưng, nói lời cảm ơn Diệp Viễn.

Diệp Viễn vẫn lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, không cần cảm ơn tôi, tôi thu phí mà!”

Đương nhiên Lâm Vỹ Phong hiểu ý của Diệp Viễn.

Ông ta vội lấy ra một tờ chi phiếu và một tấm thẻ màu vàng đưa cho Diệp Viễn.

“Anh Diệp, đây là chi phiếu năm mươi triệu, anh có thể rút tiền mặt ở bất kỳ ngân hàng nào”.

“Ngoài ra, tấm thẻ này là thẻ VIP của tập đoàn Lâm thị chúng tôi, anh cầm tấm thẻ VIP này, có thể đến bất kỳ chỗ nào của tập đoàn Lâm thị chúng tôi đều được hưởng đặc quyền miễn khí, còn nữa, sau này anh chính là khách quý của nhà họ Lâm chúng tôi!”
Lâm Vỹ Phong biết rõ, nhất định phải tạo quan hệ tốt với cao nhân như Diệp Viễn.

Diệp Viễn nhận lấy chi phiếu và thẻ xong, mới lạnh lùng nói.

“Ba ngày sau, tìm tôi để kéo dài mạng sống!”
Nói xong, anh kéo tay của Phùng Tiêu Tiêu rời khỏi phòng bao.

Ra khỏi nhà hàng Tinh Huy, hai người đang định đi tìm chỗ ăn tối.

Bỗng nhiên có mấy chục tên lực lưỡng tay cầm các loại vũ khí như gậy côn, đao chém xông ra từ trong nhà hàng bên cạnh.

Tên dẫn đầu chính là tên lưu manh họ Chu bị chú Lý đánh bay trước đó.

“Chính tên khốn này dám đánh người của băng Hạo Thiên chúng ta, đánh chết hắn ta cho tôi”.


Lúc đó, sau khi bị chú Lý đánh, tên lưu manh họ Chu tức giận đến lập tức thông báo cho người của băng Hạo Thiên.

Vốn muốn tìm chú Lý báo thù, thì phát hiện chú Lý đi vào nhà hàng Tinh Huy, nhưng băng Hạo Thiên bọn họ không chọc được vào nhà hàng Tinh Huy.

Vì vậy, hắn dẫn người canh chờ Diệp Viễn, muốn đánh Diệp Viễn để lấy lại thể diện.

Nhìn thấy nhiều người như vậy xông đến, Phùng Tiêu Tiêu sợ hết hồn.

“Không sao, ngoan ngoãn đợi ở đây!”
Nói xong, Diệp Viễn liền xông đến mấy tên lực lưỡng đó.

Chưa đến một phút sau, tất cả bọn họ đều thê thảm ngã dưới đất.

“Nhóc con, mày xong đời rồi, lại dám đánh người của băng Hạo Thiên bọn tao, từ nay về sau, mày là kẻ thù số một của băng Hạo Thiên bọn tao!”
Lúc này, tên lưu manh họ Chu vẫn hống hách nói với Diệp Viễn..