Khi Diệp Viễn đang chuyên tâm nấu thuốc ở trên bệ đá.

Thì ngoài cổng trang viên, một chiếc xe Mercedes đang lao với một tốc độ cực nhanh dừng khựng lại trước cổng.

Tô Yên Nhiên ấm ức lao khỏi xe rồi chạy vào trong trang viên.

Không lâu sau, trong trang viên vang lên một trận cãi vã.

Một lát sau, Tô Yên Nhiên chạy ra khỏi trang viên, lao ra hậu viện với vết tát in hằn lên má và hai hàng nước mắt chảy dài.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lôi con bé hư đốn kia về đây cho tôi!”
Một tiếng hét giận dữ vang lên.

Sau đó, một đám vệ sĩ lao ra khỏi trang viên.

Ông nội của Tô Yên Nhiên, Tô Lâm và người đàn ông trung niên đã gặp mặt Diệp Viễn trước đó cũng đi theo sau.

“Cô chủ, đừng kích động! Đừng làm chuyện ngốc nghếch!”
Một vệ sĩ phát hiện ra Tô Yên Nhiên đang tuyệt vọng đứng bên cạnh bờ vực ở hậu viện.

Lúc này, Tô Yên Nhiên chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là chết đi.


Từ lúc biết ông nội cô hứa gả cô cho Tiêu Thiên Minh, trong hai tháng này, Tiêu Thiên Minh sẽ tới đón dâu.

Cô gần như mất ngủ cả đêm, trời vừa sáng đã tới tìm ông nội, cô muốn ông ấy huỷ bỏ hôn ước của cô với Tiêu Thiên Minh.

Nhưng ông nội lại quyết tâm muốn cô kết hôn với kẻ mà cô ghét cay ghét đắng từ lúc nhỏ.

Điều này khiến Tô Yên Nhiên nhận ra, cô thực sự chỉ là một món đồ để ông nội cô lấy ra trao đổi cho lợi ích của dòng họ.

Sự thật này khiến cô vô cùng đau lòng.

Cô cãi nhau với ông nội vài câu, sau đó ông ấy đã tát thẳng vào mặt cô một phát và nói, dù cô có chết cũng phải lấy Tiêu Thiên Minh.

Sự quyết tuyệt của ông nội khiến Tô Yên Nhiên vô cùng tuyệt vọng.

“Con bé hư đốn kia, phản nghịch rồi hả, mau quay lại đây!”
Tô Lâm thấy Tô Yên Nhiên lại dám dùng cái chết để doạ ông ấy nên càng thêm tức tối.

Lời nói của Tô Lâm khiến Tô Yên Nhiên lạnh lòng thêm vài phần.

Cô nhìn Tô Lâm, ông ấy đã từng thương yêu cô nhất, nở một nụ cười đoạn tuyệt.

“Ông, không phải ông nói nếu cháu chết thì cũng sẽ phải gả cháu cho Tiêu Thiên Minh sao?”
“Vậy được rồi, cháu đáp ứng nguyện vọng của ông.

Ông lấy thi thể của cháu cho Tiêu Thiên Minh để bám lấy nhà họ Tiêu nhé!”
Nói xong, Tô Yên Nhiên tung người, nhảy xuống vực không biết sâu bao nhiêu thước này.

Không ai ngờ được, Tô Yên Nhiên lại quyết đoán như vậy.

Cô lại dám nhảy xuống thật.

Người đàn ông trung niên xông đến cứu cô, nhưng đã không kịp nữa.

“Cô chủ!”
“Yên Nhiên!”
Tô Lâm bi thương hét lên, đầu óc choáng váng ngã nhào xuống.

May mà người đàn ông trung niên nhanh như cắt giữ được Tô Lâm.


“Ông Tô!”
“Mau đưa ông Tô tới bệnh viện, mau chóng đi tìm kiếm cô chủ!”
Lại nói tới Diệp Viễn.

Anh vừa luyện đan xong, đang định gói gém đồ đạc rồi nhảy lên trên.

Thì bỗng nhiên nghe thấy một trận ồn ào, anh tưởng rằng vệ sĩ của trang viên đã phát hiện ra anh rồi.

Nhưng không ngờ lại nghe thấy giọng nói của Tô Yên Nhiên và cái tên mà cả đời này anh không thể quên.

Tiêu Thiên Minh.

Và cả nơi mà nằm mơ anh cũng muốn huỷ diệt, nhà họ Tiêu.

Đúng lúc Diệp Viễn đang thất thần.

Bỗng nhiên anh nhìn thấy Tô Yên Nhiên nhảy từ miệng vực xuống.

Không hề do dự, Diệp Viễn vội vàng đưa tay ra, vững vàng ôm Tô Yên Nhiên vào lòng.

Cũng may, bây giờ thực lực của Diệp Viễn đã tăng vọt.

Nếu không, với thực lực lúc trước của anh, chắc chắn sẽ không thể đỡ được Tô Yên Nhiên.

Cảm giác được có người ôm mình, Tô Yên Nhiên bất giác mở mắt ra.

Gương mặt kia lại chính là Diệp Viễn, người đã để lại ấn tượng sâu đậm với cô.


“Diệp Viễn? Sao anh…”
Tô Yên Nhiên còn chưa nói hết.

Thì đã nghe thấy một âm thanh lạ.

“Rắc!”
Một tiếng vỡ vụn giòn tan.

Bệ đá mà hai người đang đứng bỗng nhiên nứt toác.

Bởi vì vừa rồi khi Diệp Viễn ôm lấy Tô Yên Nhiên đã truyền toàn bộ lực đẩy theo chân xuống bệ đá.

Mà bệ đá, không biết trải qua bao nhiêu năm đã rất yếu ớt, không thể chịu nổi lực đẩy lớn như vậy.

“Không hay rồi!”
Diệp Viễn kêu lên.

Bệ đá vỡ ra, hai người trượt rơi xuống vực sâu thăm thẳm.