“Người đó là Phùng Tiêu Tiêu phải không?”
Lúc này, có người nhận ra Phùng Tiêu Tiêu.

“Đúng là cô ta!”
“Thật không ngờ Phùng Tiêu Tiêu còn đẹp hơn thời đại học!”, một anh chàng suýt xoa nói.

“Có đẹp thì chúng ta cũng chẳng chấm mút được gì! Đừng quên, Phùng Tiêu Tiêu là người Hạ Phi thương nhớ!”
Nghe thấy cái tên này, một loạt đàn ông có mặt đều im lặng.

“Anh chảng kéo Phùng Tiêu Tiêu đó là ai vậy? Chắc không phải là bạn trai của cô ta chứ?”, lúc này, một cô gái lên tiếng nói.

“Hừ, không ngờ Phùng Tiêu Tiêu ở trường thì rất thanh cao, luôn phớt lờ những người theo đuổi cô ta, không ngờ tốt nghiệp chưa bao lâu, thì đã trở thành đồ chơi của người giàu nhanh vậy!”
Lúc này, một cô gái trát đến một centimet phấn trên mặt, trang điểm như gái bán rượu chế nhạo nói.


Cô gái này tên là Lý Diễm, một cô gái vô cùng cay độc chua ngoa, hồi đại học đã không hòa thuận với đám người Phùng Tiêu Tiêu.

Hồi học đại học, vẫn luôn thích gây chuyện với Phùng Tiêu Tiêu.

Bây giờ thấy Phùng Tiêu Tiêu lại đi cùng đại soái ca và còn có vẻ rất giàu có như Diệp Viễn, đương nhiên cô ta rất ghen ghét.

“Xí, anh ta đâu phải là người giàu có gì, anh ta chỉ là tên ngốc giao hàng thôi!”
Lúc này, một chàng trai trẻ trong đám đông đột nhiên lên tiếng nói.

Anh chàng này không phải ai khác, chính là Vương Hạo Nhiên, em họ của Lâm Phi Phi.

Vừa nãy khi nhìn thấy Diệp Viễn, Vương Hạo Nhiên cũng rất kinh ngạc.

Anh ta không ngờ rác rưởi như Diệp Viễn lại cũng đến đây.

“Hạo Nhiên, anh quen người đó à?”, có nam sinh ngạc nhiên nói.

Tất cả mọi người hầu như đều nhìn sang Vương Hạo Nhiên.

“Đương nhiên, trước đây anh ta là một tên lang thang, cuối cùng được nhà họ Lâm chị họ tôi nhận làm con rể, sinh sống bằng nghề giao hàng, mấy ngày trước anh ta bị chị họ tôi đuổi ra khỏi nhà họ Lâm”.

“Cũng không biết sao tên ngốc đó lại may mắn dụ dỗ được Phùng Tiêu Tiêu!”, Vương Hạo Nhiên không vui nói.

Vương Hạo Nhiên nói vậy, có thể nói là ném một hòn đá dấy lên ngàn tầng sóng.

Trong lúc mọi người kinh ngạc, ánh mắt nhìn Diệp Viễn từ ngưỡng mộ biến thành khinh thường.


“Đúng là anh ta rồi, một tháng trước, tên nhóc đó từng giao hàng cho tôi, lúc đó tên khốn này làm hỏng hàng của tôi, tôi còn bắt tên khốn này đền tiền đấy!”
Lúc này, lại có một anh chàng mặc đồ hàng hiệu tên là Châu Vĩ cũng chủ động lên tiếng nói.

“Nhưng tôi nhìn tên nhóc này, quần áo anh ta mặc hình như là của Chanel mẫu mới nhất!”, cũng có người phản bác nói.

“Bộ đó vừa nhìn là biết hàng fake, hàng thật phải mấy chục ngàn cơ, một tên giao hàng như anh ta có thể mua được không, có lẽ hôm nay liên hoan bạn học, tên ngốc này sợ mất mặt, cho nên mới mua hàng fake trên mạng thôi!”, Vương Hạo Nhiên khinh thường nói.

“Hừ, tôi nói mà, làm sao tên nhà quê đồng hương của Phùng Tiêu Tiêu có thể mặc nổi hàng hiệu chứ, thì ra là hàng fake, Phùng Tiêu Tiêu này thật giả tạo!”
Cô gái tên Lý Diễm lại lên tiếng chế nhạo.

Con người là vậy, nếu anh không giàu có thì sẽ bị người ta coi thường.

Nếu có một ngày anh bỗng thành người giàu có, thì sẽ bị ngờ vực, vẫn sẽ bị coi thường, mà còn sẽ bị ghen ghét đố kỵ.

Phùng Tiêu Tiêu dẫn Diệp Viễn đi đến bên cạnh các bạn học có quan hệ rất tốt với cô hồi học đại học.

Khi vừa định chào hỏi các bạn học, thì thấy đám người Lý Diễm và Vương Hạo Nhiên đi đến với vẻ mặt khinh khỉnh chế nhạo.


Lý Diễm lên tiếng nói đầu tiên.

“Ôi ôi, đây chẳng phải là Phùng Tiêu Tiêu, hoa khôi của chúng ta sao? Nửa năm không gặp, không ngờ lại giàu như vậy, có thể mặc được Chanel mấy chục ngàn”.

Lý Diễm nói có vẻ như chỉ là chào hỏi hàn huyên giữa bạn học với nhau, nhưng ai cũng có thể nghe ra vẻ khinh thường trong lời của cô ta.

Lý Diễm đi đến khiến Phùng Tiêu Tiêu hơi cau mày.

“Ô, anh chàng này là ai? Tiêu Tiêu, cô không giới thiệu cho chúng tôi à?”
Lúc này, Lý Diễm lại giả bộ vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Viễn.

Nhưng trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường..