Lập tức, ở cửa chỉ còn lại ba người Diệp Viễn, Phùng Tiêu Tiêu và Vương Vũ Hàm.

“Diệp Viễn, chúng ta về thôi!”
Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, Phùng Tiêu Tiêu không còn muốn tiếp tục tham gia buổi gặp mặt bạn học tồi tệ này một chút nào.

Nhưng Diệp Viễn lại không có ý muốn rời đi, mà trực tiếp kép Phùng Tiêu Tiêu vào cửa lớn của câu lạc bộ.

Phùng Tiêu Tiêu bị bắt nạt, đương nhiên anh phải đòi lại.

Bấy giờ, trong phòng bao số Thiên Tự của câu lạc bộ, tất cả bạn học đều đang vây quanh bên cạnh Lưu Phi Nhi, nịnh nọt cô ta đủ kiểu.

Lúc này, Diệp Viễn dẫn Phùng Tiêu Tiêu và Vương Vũ Hàm đi vào.

Liễu Phi Nhi đang nhận được lời khen từ bạn học, cô ta nhìn thấy Phùng Tiêu Tiêu trong đám người, lập tức nhíu mày.

Bởi vì so sánh với Phùng Tiêu Tiêu, ngôi sao lớn như cô ta lại bị lu mờ.


Điều này khiến nội tâm Liễu Phi Nhi cực kỳ khó chịu.

Hồi đại học, cô ta và Phùng Tiêu Tiêu đều là hoa khôi trường học, ngoài gia thế, các phương diện khác cô ta luôn bị Phùng Tiêu Tiêu chèn ép.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Phùng Tiêu Tiêu thuận lợi tiến vào giới giải trí.

Gần đây cô ta lại bấu víu được vào bắp đùi ông tổng Lý Hồng Đào của công ty truyền thông Hồng Đào.

Trở thành người phụ nữ của ông lớn làng giải trí Giang Bắc này.

Đồng thời Lý Hồng Đào cũng hứa hẹn với cô ta, muốn nâng đỡ cô ta trở thành minh tinh lớn hàng đầu toàn quốc.

Hơn nữa hai ngày nay, Lý Hồng Đào lại đạt được hợp tác bước đầu với bậc thầy thiết kế hàng đầu thế giới Anweier, muốn cô ta trở thành người mẫu riêng của ông ta.

Điều này khiến cô ta sung sướng chết mất, vốn dĩ nghĩ rằng hôm nay đến đây sẽ khoe khoang một chút với bạn học.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là cô ta muốn so sánh với Phùng Tiêu Tiêu, xem ai giỏi giang hơn.

Nhưng bây giờ lại phát hiện Phùng Tiêu Tiêu mặc hàng hiệu, hơn nữa bên cạnh còn có một anh đẹp trai vô cùng có khí chất.

Cô ta lập tức cho rằng Diệp Viễn là cậu ấm nhà giàu.

“Tôi nói này, da mặt cái tên giao hàng thối tha nhà anh dày thật đấy, vẫn còn dám đến!”
Lý Diễm nhìn thấy Diệp Viễn lại dẫn Phùng Tiêu Tiêu đi vào, lập tức không thoải mái hét lên.

“Đúng vậy, mau cút ra ngoài, ở đây không chào đón anh!”, Chu Vĩ liền mở miệng nói.

Mà đám bạn học cũng lần lượt ném ánh mắt khinh bỉ về phía Diệp Viễn.

Liễu Phi Phi thì nghi ngờ nhìn nhìn Diệp Viễn.


Vốn tưởng rằng Diệp Viễn là một cậu ấm nhà giàu, nhưng vừa nghe đám người Lý Diễm nói Diệp Viễn là nhân viên giao hàng, điều này khiến cô ta có hơi nghi ngờ.

“Lý Diễm, người này là ai?”
Lý Diễm vội vàng trả lời: “Người này chính là một nhân viên giao hàng thối tha cực kỳ dối trá, cậu đừng nhìn quần áo bọn họ mặc, thật ra đều là đồ giả đấy!”
“Đúng rồi, Phi Nhi, vừa rồi Vương Vũ Hàm còn nói, Phùng Tiêu Tiêu này được đại sư Anweier ký hợp đồng, muốn thay cậu trở thành người mẫu riêng của đại sư Anweier, cậu nói xem đúng là buồn cười không thể buồn cười hơn!”
“Ha ha, đúng là buồn cười!”, Liễu Phi Nhi cười lạnh một tiếng.

Nói xong, Liễu Phi Nhi chẳng buồn quan tâm đến Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.

Sau khi biết được thân phận của Diệp Viễn, cô ta liền cảm thấy Phùng Tiêu Tiêu không bằng mình.

Người đàn ông của mình chính là Lý Hồng Đào, mà Phùng Tiêu Tiêu lại vớ phải một nhân viên giao hàng.

Giữa hai người, một trên trời một dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh.

“Tôi nói này Phùng Tiêu Tiêu, cậu mau dẫn bạn trai giao hàng thối tha này của cậu ra ngoài đi, không khí ở đây bị anh ta làm cho ô nhiễm rồi!”
Lúc này, Lý Diễm phách lối đến trước mặt Phùng Tiêu Tiêu, mặt đầy khinh bỉ nhìn hai người nói.

“Ha ha, tôi thấy cái mồm của cô mới khiến không khí ô nhiễm đó!”, Diệp Viễn lạnh lùng nói.

“Mẹ kiếp, con mẹ nó anh nói ai thối mồm! Mồm anh mới thối ấy, con mẹ nó cả nhà anh thối mồm hết đi!”, Lý Diễm khó chịu gào rống lên.


“Bốp!”
Diệp Viễn trực tiếp tát vào mặt Lý Diễm.

Tát cho cô ta quay hai vòng tại chỗ.

“Con mẹ nó chứ, dám đánh bà, bà xé xác mày!”
Lý Diễm sửng sốt, lập tức giống một người đàn bà đanh đá, giương nanh múa vuốt xông về phía Diệp Viễn.

“Bốp!”
Diệp Viễn lại giáng một cái tát xuống, đánh Lý Diễm ngã nhào ra đất, răng còn rớt mấy cái.

“Mẹ nó chứ, mày lại dám đánh à!”
Lập tức, Chu Vĩ và mấy người đàn ông liền xông tới.

“Ầm ầm ầm…”
Diệp Viễn chỉ đá vài cước đơn giản, đạp mấy người ngã xuống đất..