Ngay sau đó, Tô Yên Nhiên lại đến trước mặt Lâm Phi Phi nói.

“Lâm Phi Phi phải không, cô đã mang thai con của người khác, thì mời cô rời khỏi cuộc sống của Diệp Viễn, đừng quấn lấy anh ấy nữa”.

Ngày hôm qua, Tô Yên Nhiên nghe người đàn ông trung niên nói mới biết Diệp Viễn là chồng Lâm Phi Phi, là người ở rể nhà họ Lâm khiến cô vô cùng hụt hẫng.

Mà lúc nãy nghe người nhà họ Lâm nói cô mới biết, hình như Diệp Viễn đã chia tay với Lâm Phi Phi, mà người đàn bà kia còn mang thai con Lý Thiên Vũ.

Điều đó khiến Tô Yên Nhiên cảm thấy cơ hội của mình đã tới.

Từ đầu cô đã có ấn tượng rất tốt với Diệp Viễn, hôm nay Diệp Viễn lại liều mạng cứu mình khiến hình bóng anh khắc sâu trong tim cô.

Nếu như cô có thể đến với Diệp Viễn thật, thì chẳng những thoát được hôn ước mà ông nội gán ghép cho cô.

Mà bản thân cũng có thể ở bên người mà mình thích, đúng là một công đôi chuyện.


“Ha ha, tôi đã ly hôn với tên rác rưởi này từ lâu rồi, nếu cô thích cái loại đó thì cứ lấy đi thôi!”, Lâm Phi Phi khinh thường nói.

“Thế thì cảm ơn”.

Nói xong, Tô Yên Nhiên xoay người quay lại chỗ bên cạnh Diệp Viễn, vô cùng thân thiết khoác tay anh nói.

“Tình yêu à, chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi!”
Diệp Viễn cứ tưởng Tô Yên Nhiên đang giúp mình trút giận nên không nghĩ đây là thật, bèn theo Tô Yên Nhiên rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hai người, Lâm Phi Phi khó chịu hỏi Lý Thiên Vũ đang cắn răng nghiến lợi bên kia.

“Thiên Vũ, cô gái họ Tô đó rốt cuộc là ai vậy?”
Cô ta thật sự không muốn tin cái loại rác rưởi như Diệp Viễn, sau khi rời bỏ cô ta lại tìm được người bạn gái xinh đẹp như thế.

Bản thân là phụ nữ nên tất nhiên cô ta nhận ra Tô Yên Nhiên thật sự thích Diệp Viễn, không chỉ muốn giải vây cho anh thôi.

“Đó chính là Tô Yên Nhiên, cháu gái của Tô Lâm, người nhà họ Tô ở Giang Châu!”
“Cái gì, cô ta chính là Tô Yên Nhiên?", Lâm Phi Phi giật mình hoảng hốt.

Tô Yên Nhiên thì tất nhiên là cô ta biết, đó chính là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tô Giang Châu, là sự tồn tại được vô số cậu ấm nhà giàu và thanh niên tài tuấn mơ tưởng.

Trong đó cũng không thiếu cậu chủ của những gia tộc lớn ở thủ đô.

Mấy năm nay cô ta vẫn nghe văng vẳng cái tên Tô Yên Nhiên này bên tai, nhưng chưa từng nhìn thấy tận mắt.

Tất nhiên, quan trọng là thân phận của cô ta căn bản không thể tiến vào giới thượng lưu mà Tô Yên Nhiên qua lại.


“Tại sao tên ngu ngốc Diệp Viễn đó lại quen biết được đứa con cưng của trời như Tô Yên Nhiên!”, Lâm Oánh Oánh vô cùng khó chịu.

“Chết tiệt, nếu tên rác rưởi Diệp Viễn đó thật sự đang hẹn hò với Tô Yên Nhiên thì thù của mẹ làm sao báo được?”
Bấy giờ, Vương Phương cảm thấy mặt mình ngày càng đau, cơn tức trong lòng cũng bùng lên dữ dội.

“Yên tâm, nếu loại rác rưởi đó mà có thể sánh vai Tô Yên Nhiên thật, thì ngày chết của nó cũng tới gần rồi”.

Lý Thiên Vũ nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, lạnh lùng nói.

Thật ra lần này Lý Thiên Vũ đến Giang Châu chủ yếu là để thăm hỏi Tô Lâm, cũng muốn hợp tác với nhà họ Tô, để việc kinh doanh của gia đình có thể mở rộng đến nơi này.

Nhưng vì Diệp Viễn và Tô Yên Nhiên.

Anh ta biết, chuyện hợp tác giữa họ và nhà họ Tô có lẽ phải đứt gánh giữa đường rồi.

Nhưng bây giờ Tô Yên Nhiên lại ở cùng với tên vô dụng Diệp Viễn, chuyện này mà tới tai nhà họ Tiêu ở thủ đô, hoặc là tới tai Tiêu Thiên Minh thì hậu quả sẽ thế nào?
Nghĩ tới đây, trên mặt Lý Thiên Vũ lại xuất hiện nụ cười lạnh.

Nhắc tới Diệp Viễn, hiện tại anh đang bị Tô Yên Nhiên lôi kéo, chẳng mấy chốc sẽ tới cục dân chính.


“Diệp Viễn, anh có thể giúp em một việc được không?”
Đi đến cổng cục dân chính, Tô Yên Nhiên đột ngột dừng bước.

“Việc gì?”
“Kết hôn với em!”
“Kết hôn với em á?”, Diệp Viễn ngây ngẩn cả người.

Tô Yên Nhiên biết mình đã quá bất chấp khi đưa ra đề nghị kết hôn với Diệp Viễn thế này, vội nói.

“Anh nghe em kể câu chuyện này trước đã!”
Ngay sau đó, Tô Yên Nhiên lại kể hết chuyện mình từ nhỏ đã bị ông nội gả cho người nhà họ Tiêu ở thủ đô, sau đó người nọ gặp chuyện không may nên qua đời, ông nội lại gả cô cho Tiêu Thiên Minh.