Chương 283

Nhưng Diệp Viễn chỉ lạnh lùng cười: “Trước đó tôi cũng đã nhắc nhở rồi, đáng tiếc các người không chịu tin, bây giờ xảy ra chuyện lại chạy tới tìm tôi?”

“Thưa cậu, tôi cầu xin cậu, tôi dập đầu xin cậu!”

Nói xong, chú Lý lập tức quỳ “bịch” xuống trước mặt Diệp Viễn.

“Bốp bốp…”

Liên tục dập đầu xuống.

Nhưng Diệp Viễn vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích.

Chỉ có Phùng Tiêu Tiêu bên cạnh không thể nhìn được nữa nên nhẹ nhàng kéo tay Diệp Viễn, nhỏ giọng nói.

“Diệp Viễn, hay là anh qua đó giúp họ xem một chút đi!”

Nể mặt Phùng Tiêu Tiêu, lúc này Diệp Viễn mới mở miệng nói.

“Muốn tôi cứu ông cụ nhà các người cũng được thôi! Nhưng tôi có một điều kiện!”

Nghe thế, chú Lý vội vàng nói: “Cậu cứ nói, chỉ cần cầu đồng ý giúp đỡ thì không chỉ một mà một trăm điều chúng tôi cũng đồng ý!”

Lúc này, Diệp Viễn mới quay sang Hoàng Vạn Kim nói.

“Cho ông mười phút, khiến công ty giao hàng Hoàng Thị phá sản cho tôi!”

Đối với Hoàng Vạn Kim, Diệp Viễn đã ngứa mắt từ rất lâu rồi, trước đó khi anh vẫn còn làm việc cho công ty này.

Tên khốn tư bản tàn ác này đã lấy đủ lý do để làm khó làm dễ anh, cắt xén tiền lương của anh.

Ngoài ra, tên khốn này còn làm nhục không biết bao nhiêu nhân viên nữ trong công ty.

Mà hôm nay, tên vô liêm sỉ này lại đòi tặng Phùng Tiêu Tiêu cho lũ côn đồ kia.

Người như vậy, tất nhiên Diệp Viễn không muốn buông tha.

Lẽ ra anh định đích thân giải quyết tên Hoàng Vạn Kim này, nào ngờ chú Lý lại bất ngờ chủ động tìm tới, Diệp Viễn cũng lười ra tay.

Nghe thế, Hoàng Vạn Kim lại cười thành tiếng.

“Ha ha ha, Diệp Viễn, tôi thấy hình như đầu cậu mới bị cửa kẹp rồi đúng không? Còn đòi làm công ty tôi phá sản, cậu hay nói đùa quá nhỉ?”

Công ty giao hàng của ông ta đã tồn tại ở Giang Châu rất nhiều năm, không phải ai muốn cũng đụng được, huống chi bây giờ ông ta còn bám được vào bang Hạo Thiên đột nhiên lên như diều gặp gió ở Giang Châu.

Ông ta biết rất rõ, kẻ sau lưng bang Hạo Thiên có thế lực rất lớn, đảo mắt khắp Giang Châu này, ngoài những gia tộc lớn thì chẳng ai dám đụng đến bang Hạo Thiên.

Dù là chính quyền Giang Châu cũng phải mở một mắt nhắm một mắt, nếu không gần đây bang Hạo Thiên đã chẳng dám hống hách như vậy.

Diệp Viễn không quan tâm đến Hoàng Vạn Kim, chỉ nhìn chú Lý nói.

“Còn chín phút!”

Chú Lý không ý kiến gì, trực tiếp lấy điện thoại di động ra.

Bấm một dãy số điện thoại.