Trong phòng bao chỉ có Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.

Vì buổi chiều Sở Vân Phi đã uống quá nhiều nên bây giờ đang xả lũ trong nhà vệ sinh.

Cửa phòng bao đột nhiên bị đá văng, khiến Phùng Tiêu Tiêu giật mình.

Khi cô ta nhìn thấy mọi người đột nhiên xông tới ngoài cửa thì cũng cảm thấy hoảng hốt.

Diệp Viễn lại khá ngạc nhiên nhìn Tưởng Thế Kiệt ngoài cửa.

“Diệp ngu ngốc?”
Lúc này, Tưởng Thế Kiệt cũng nhìn thấy Diệp Viễn.

Gã cứ tưởng kẻ đánh Vương Tử Dương là ai ghê gớm lắm, không ngờ lại là tên chồng vô dụng của chị ruột bạn gái mình.

“Đại sư Diệp, thật lòng xin lỗi, bọn họ muốn tìm anh để báo thù, tôi không thể ngăn lại được!”
Người đẹp quản lý đi tới, dáng vẻ khó xử áy náy nói.


“Đại sư Diệp? Đại sư gì cơ? Cô bảo tên này là đại sư á? Ha ha ha ha, cười chết mất!”
Tưởng Thế Kiệt trực tiếp chỉ vào Diệp Viễn, cười đến cong cả người, như thể gã vừa nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên đời này vậy.

Rất lâu sau đó Tưởng Thế Kiệt mới dừng tiếng cười lại được.

Gã lắc đầu đi tới trước mặt Diệp Viễn, vẻ mặt tươi cười đầy khinh bỉ nói với anh.

“Tao bảo này Diệp ngu ngốc, mày thành đại sư từ khi nào thế?”
Sau đó, gã lại quay sang Lưu Hổ đang ngơ ngác.

“Anh Hổ, em quen thằng này, nó tên Diệp Viễn, là thẳng ở rể vô dụng nhà bạn gái em, bình thường hay đi giao hàng kiếm tiền”.

Ngay sau đó, gã lại quay sang người đẹp quản lý, nói: “Tôi bảo này, mắt cô cũng mù thật đấy, lại gọi một tên ngu ngốc là đại sư!”
Người đẹp quản lý nghe tới thân phận của Diệp Viễn thì cũng tái mặt.

Cô ta cứ tưởng Diệp Viễn là nhân vật gì ghê gớm lắm, không ngờ lại là một tên ở rể.

“Diệp ngu ngốc, mẹ nó gan chó của mày lớn thật đó, dám đánh cả anh Dương, mày còn chưa chịu cút qua đây dập đầu nhận lỗi cho bố mày nữa hả!”
Trong lúc nói chuyện, Tưởng Thế Kiệt cũng vung tay lên muốn tát vào mặt Diệp Viễn.

Trước kia gã cũng thường xuyên giúp Lâm Phi Phi ức hiếp Diệp Viễn.

Trước khi, với nắm đấm của gã, Diệp Viễn đều ngoan ngoãn đứng im, không dám trốn tránh.

Thế nhưng hôm nay, tay gã lại bị Diệp Viễn bắt được.

Điều này khiến Tưởng Thế Kiệt có chút khó chịu.

“Mẹ nó Diệp ngu ngốc, mày buông ra ngay cho bố mày chưa!”
“Bốp!”
Tưởng Thế Kiệt vừa mới dứt lời thì trên mặt đã trúng một cái tát thật mạnh.

“Con mẹ này, thứ chó nhà mày dám đánh tao hả!”

Tưởng Thế Kiệt đầy tức giận, rít gào nhắm về phía Diệp Viễn.

“Bốp!”
Diệp Viễn lại cho gã một cái tát.

Tưởng Thế Kiệt trực tiếp bị đánh ngã ra đất, răng cũng rơi mất mấy cái.

“Diệp ngu ngốc, mẹ nó mày muốn chết hả!”
“Bốp!”
Diệp Viễn cũng chẳng nói gì, lại một cái tát nữa.

Khóe miệng Tưởng Thế Kiệt rướm máu.

Lần này, Tưởng Thế Kiệt không dám nói thêm gì nữa, mà chuyển sang Lưu Hổ vẫn đang thờ ơ bên cạnh.

“Anh Hổ, anh phải báo thù cho em!”
Lúc này, anh Hổ mới đằng đằng sát khí nhìn Diệp Viễn nói.

“Thằng ranh kia, tao cho mày cơ hội, quỳ xuống dập đầu, tao sẽ cho mày chết thoải mái!”
“Má mày, mày là cái thá gì mà dám bắt đại sư Diệp phải quỳ xuống!”
Lúc này, một giọng nói đầy hống hách và bá đạo vang lên, Sở Vân Phi đi từ ngoài cửa vào.

Lưu Hổ nghe thấy giọng nói đó thì cơ thể không nhịn được run lên, mồ hôi lạnh cũng lập tức chảy khắp người.


Sở Vân Phi thì gã biết, hơn nữa còn vô cùng quen thuộc, bởi vì đại ca đã dặn trước với gã rồi.

Giang Châu này có một số người tốt nhất đừng dây vào, một trong số đó chính là Sở Vân Phi.

Sở Vân Phi là cậu ấm của nhà họ Sở ở Giang Bắc, thế lực của nhà họ Sở ở Giang Bắc là thứ mà đại ca Lưu Đường của gã không thể sánh bằng.

Nhà họ Sở muốn giải quyết đại ca nhà gã chỉ cần đúng một câu nói.

“Mẹ mày, mày là thằng nào thế, dám nói chuyện với anh Hổ kiểu đó hả!”
Tưởng Thế Kiệt bên cạnh thấy có người lên tiếng cho Diệp Viễn thì lập tức gầm lên.

“Bốp!”
Một âm thanh trầm đục vang lên, gương mặt sưng đỏ của Tưởng Thế Kiệt lại chịu thêm một cái tát.

Người ra tay không phải Sở Vân Phi, cũng không phải Diệp Viễn, mà là Lưu Hổ.