Tại nhà của Lâm Phi Phi.

Lý Thiên Vũ vẫn còn đang quấn băng trên đầu, lại một lần nữa thô bạo xé quần áo trên người Lâm Phi Phi, áp cô ta trên ghế sô pha.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng lại mở ra.

Diệp Viễn đi vào trong nhà.

Khi hai người kia nhìn thấy Diệp Viễn vẫn khoẻ mạnh trở về thì đều cảm thấy kinh ngạc.

Nhất là Lý Thiên Vũ, hôm qua, anh ta đã hỏi kỹ tài xế lái xe tải, hắn ta nói Diệp Viễn nhất định là đã chết.

Nhưng tại sao bây giờ Diệp Viễn lại sống sờ sờ trở về thế này.

Tất nhiên, biểu hiện của họ không thể qua mắt Diệp Viễn.

Điều này khiến anh càng thêm nghi ngờ, lái xe tải hôm qua đâm anh là do hai người này thuê tới.

“Đồ khốn ngu ngốc này, sao mày dám quay lại, ông đây giết chết mày!”
Tuy không biết tại sao Diệp Viễn lại không chết, nhưng lúc này Lý Thiên Vũ cũng không quan tâm, anh ta chỉ muốn báo thù chuyện hôm qua.

Anh ta vừa nói, vừa vớ lấy cái gạt tàn ném vào đầu Diệp Viễn.

“Bụp!”
Diệp Viễn vung tay tát mạnh, Lý Thiên Vũ bị tung lên trong không trung rồi đập mạnh vào bàn trà.


Chiếc bàn trà bằng gỗ dày bỗng chốc bị cơ thể của Lý Thiên Vũ đập vào vỡ nát.

Lý Thiên Vũ đau đớn hét lên, rồi nhổ ra mấy cái răng bị gãy trong miệng.

“Thằng ngu này, dừng tay lại”.

Thấy Diệp Viễn vẫn muốn đánh tiếp, Lâm Phi Phi đứng chắn trước mặt Diệp Viễn, bảo vệ Lý Thiên Vũ.

Anh lạnh lùng nhìn Lâm Phi Phi rồi quay người đi vào phòng vệ sinh.

Trong phòng tắm nhỏ chỉ có một cái chăn mỏng, đây chính là nơi mà anh sống trong ba năm qua.

Diệp Viễn lấy một chiếc hộp nhỏ màu đen, không biết làm bằng chất liệu gì từ trong chăn.

Nó chính là thứ mà anh lấy được ở Quỷ Môn.

Tuy rằng không biết trong hộp chứa đựng thứ gì, nhưng nếu đã đặt cùng truyền thừa Quỷ Môn, hơn nữa còn dẫn tới cuộc chiến tranh giành với liên minh đoàn hiệp sĩ và phái Bát Kì thì chắc chắn không phải vật tầm thường.

Ba năm nay, Diệp Viễn cũng từng muốn thử mở chiếc hộp này, nhưng lần nào anh cũng bó tay.

Chiếc hộp quá chắc chắn, không làm cách nào mở được.

Anh ra khỏi nhà vệ sinh, đang định nhắc đến chuyện ly hôn với Lâm Phi Phi.


Cửa nhà lại bị đẩy ra.

Bố mẹ và em gái của Lâm Phi Phi dìu một ông cụ ngoài bảy mươi tuổi, lưng còng đi vào.

“Ông nội, bố mẹ, sao mọi người lại tới đây?”
Lâm Phi Phi có chút hoảng loạn, bất giác tránh xa Lý Thiên Vũ.

Dù sao, chuyện của cô ta và Lý Thiên Vũ cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, không thể công khai.

Nếu để ông nội cô ta biết được thì sẽ cho cô ta một trận.

“Phi Phi, ai đây?”
Vừa vào cửa, Lâm Thiên Hùng, ông nội của Lâm Phi Phi đã nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Lý Thiên Vũ trên sô pha.

Hôm nay, Lâm Thiên Hùng tới nhà Lâm Phi Phi là vì lúc sáng, Ngô Thanh Phong, đại sư Ngô, bậc thầy phong thuỷ có tiếng ở tỉnh Giang Bắc đã chỉ điểm cho ông ta.

Đại sư Ngô nói cho ông ta biết, hôm nay, nhà Lâm Phi Phi có một phúc tinh hạ phàm.

Chỉ cần nhà họ Lâm có thể giữ phúc tinh lại trong nhà thì sau này, dòng họ sẽ giàu có, phát đạt.

Ngoài ra, bên cạnh Lâm Phi Phi còn xuất hiện một tang tinh.

Nếu bọn họ không mau đuổi tang tinh này đi thì không lâu sau, tang tinh này sẽ mang xui xẻo cho nhà họ.

Lâm Thiên Hùng vừa nghe thấy vậy thì không thể ngồi yên mà mau chóng chạy tới.

“Ông nội, anh ấy, anh ấy là bạn học của cháu, Lý Thiên Vũ”.

Lâm Phi Phi bối rối nói.

Cô ta tưởng rằng chuyện xấu của cô ta và Lý Thiên Vũ đã bị ông nội biết được nên hôm nay tới đây chất vấn, hỏi tội cô ta.