Trong phút chốc, cả sảnh lớn chìm vào sự yên tĩnh như chết lặng.

Mà Diệp Viễn thì đi từng bước tới chỗ cậu Trung Tam và cô gái áo đỏ đã ngây người đứng đó như hai bức tượng điêu khắc.

“Đến phiên các người rồi!”
“Không, mày không thể giết tao được, bố tao là Trung Tam Dã Long, là đệ nhất cao thủ nước Uy, mày giết tao rồi bố tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày!”
Cậu Trung Tam chìm vào khủng hoảng, đầu tiên là lôi bố mình ra, muốn dùng ông ta để dọa Diệp Viễn.

Đáng tiếc, hắn lại không biết rằng Diệp Viễn vốn đã có nỗi căm thù sâu sắc với Trung Tam Dã Long.

Năm đó, trong nhóm mai phục tấn công anh có lão già Trung Tam Dã Long.

Cậu Trung Tam này không nói mình là con của Trung Tam Dã Long còn đỡ, nói ra rồi Diệp Viễn lại càng không bỏ qua cho hắn.

“Bốp bốp!”
Hai chưởng đánh ra.


Cậu Trung Tam và cô gái áo đỏ kia đã hoàn toàn lìa khỏi cõi đời này.

Đến lúc này, toàn bộ phái Bát Kì của nước Uy đều diệt vong.

“Chúng ta được cứu rồi!”
Không biết ai đã reo lên một tiếng, sau đó mọi người cùng hoan hô ầm lên.

“Cảm ơn cậu Diệp đã cứu mạng!”, Lý Hồng Đào và Ngô Thanh Phong đi tới cảm ơn Diệp Viễn.

Lý Hồng Đào lại đảo mắt nhìn những người đang có mặt ở đó một cái, ánh mắt đầy vẻ khoe khoang.

Như thể đang nói, mấy người thấy chưa, ông đây quen biết với một người ghê gớm như cậu Diệp vậy đấy.

“Cảm ơn anh Diệp!”, Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống cũng đi tới lên tiếng cảm ơn.

“Anh Diệp, từ nay về sau anh chính là anh ruột của tôi!”
Sở Vân Phi lại kích động ôm chầm lấy cổ Diệp Viễn, hận không thể hôn anh một cái.

Mọi người ở đó cũng vội vàng bày tỏ sự cảm kích với Diệp Viễn.

Mà Lâm Vãn Tình trước đó vẫn còn nhìn Diệp Viễn như tên háo sắc biến thái cũng vội vàng đi tới, tôn kính cúi người trước Diệp Viễn một cái.

“Cảm ơn anh Diệp!”
Diệp Viễn liếc mắt nhìn Lâm Vãn Tình, sau đó tiện thể nói.

“Cảm ơn thì không cần, thứ này tôi nhận, xem như là công cứu mạng cô đi!”
Diệp Viễn tiện tay lấy cuộn da dê trong tay cậu Trung Tam kia.

Lâm Vãn Tình không dám ý kiến một lời nào.


Nếu hôm nay không có Diệp Viễn, có lẽ hôm nay mạng cô ta đã mất, giữ thứ này thì cũng có ý nghĩa gì đâu.

Còn nữa, thứ này có thể khiến nhiều cao thủ của phái Bát Kì nước Uy tới cướp đoạt như thế, thì sau này chắc chắn cũng là củ khoai nóng bỏng tay được nhiều người thèm khát.

Chi bằng tặng những thứ này cho Diệp Viễn, còn để lại cho anh một ấn tượng tốt.

Đến khi đó, đám người kia mà muốn cướp đoạt thì cũng không liên quan đến phòng đấu giá Gia Tín bọn họ.

“Anh Diệp thích thì cứ lấy đi!”
Chuyện ở đây đã giải quyết xong.

Diệp Viễn vẫn còn lo lắng cho an toàn của Hàn Phong, bèn rời khỏi du thuyền trước.

Trở lại quán trà Thánh Thiên thì đã thấy Thiên Thập Nhất tiêu diệt hết thành viên của phái Bát Kì.

“Lão tam không sao chứ?”
“Không sao! Khi lũ khốn nạn đó tới, anh ba đã khởi động cơ quan ngầm của quán trà Thánh Thiên, đám rác rưởi đó căn bản không thể tấn công vào được”, Thiên Thập Nhất trả lời.

Sau khi mua được nơi này, Thiên Thập Nhất đã bày ra rất nhiều cơ quan cạm bẫy ngầm trong quán trà Thánh Thiên, để đề phòng một số người gây bất lợi cho Hàn Phong di chuyển bất tiện.

“Thế là tốt rồi!”
Ở cùng với Hàn Phong cả buổi tối, Diệp Viễn đang chuẩn bị về nhà thì nhận được điện thoại của Sở Vân Phi.


Sở Vân Phi nói với Diệp Viễn thông qua điện thoại, những nhân vật lớn của Giang Bắc tổ chức một buổi tiệc tối cho Diệp Viễn, muốn cảm ơn ân cứu mạng của anh ngày hôm nay.

Diệp Viễn định từ chối.

Những nghĩ tới những thứ mình cần tìm vẫn chưa gom đủ, cộng thêm việc tìm kiếm những loại thảo dược để chữa chân cho Hàn Phong.

Anh đoán chắc những người tai to mặt lớn đó mà hỗ trợ tìm giúp thì ắt hẳn sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn một mình anh mò mẫm nhiều.

Chẳng mấy chốc, Diệp Viễn đã đến nhà hàng của Sở Vân Phi.

Lên đến tầng trên cùng của nhà hàng thì lập tức nhìn thấy những gương mặt lão làng ở Giang Bắc tề tựu đông đủ.

Mọi người nhìn thấy Diệp Viễn bước vào thì đều đứng dậy chào đón.