Vẻ mặt Sở Vân Phi cũng đầy khó hiểu.

Tuy là Lâm Vãn Tình nhiều tiền, nhưng bữa sáng cũng đâu cần phải xa xỉ đến thế?
Nhìn Lâm Vãn Tình chẳng khác gì cô vợ hiền vợ đảm, không ngừng bày từng món ăn sáng ra bàn.

Cộng với trước khi đến đây, Lâm Vãn Tình có tìm anh ta hỏi thăm về Diệp Viễn.

Sở Vân Phi đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Ánh mắt anh ta nhìn Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình cũng trở nên đen tối hơn rất nhiều.

Diệp Viễn thì lại không để ý tới những điều này, anh nghĩ có lẽ Lâm Vãn Tình muốn cảm ơn ân cứu mạng hôm qua nên mới bày tỏ thành ý thế này.

Ba người ăn hết một bữa sáng vô cùng xa xỉ.

Bèn dời bước đến phòng đấu giá Gia Tín.

Diệp Viễn vừa ngồi vào ghế sau xe Sở Vân Phi, thì Lâm Vãn Tình cũng vào ngồi cùng anh.


Điều này khiến tài xế Sở Vân Phi nở nụ cười mờ ám.

Lâm Vãn Tình vừa mới ngồi xuống bên cạnh Diệp Viễn.

Ánh mắt của anh lại một lần nữa nhìn về phía ngực Lâm Vãn Tình.

Bởi vì nơi đó có một cái khe rất sâu, muốn không chú ý cũng khó.

Tất nhiên, điểm chú ý của Diệp Viễn không phải là cái khe sâu hoắm đó, mà là anh phát hiện chỗ tim Lâm Vãn Tình có một thứ nhỏ bằng hạt đậu phộng.

Bấy giờ, nó đang điên cuồng hấp thu linh khí tản mát, lơ lửng giữa đất trời bên trên hồ nước của biệt thự.

Nên biết rằng, sau khi anh lấy ra lá cờ trận kia thì linh khí của đất trời đã bắt đầu tản mát ra bốn phía, anh cũng chẳng hấp thu được bao nhiêu.

Mà lúc này, thứ ngay tim Lâm Vãn Tình lại hấp thu toàn bộ linh khí đang lơ lửng.

“Chẳng lẽ đó là một trận Tụ Linh loại nhỏ?”
Diệp Viễn vô cùng khiếp sợ.

Mà Lâm Vãn Tình bên cạnh thì nhìn thấy Diệp Viễn đang ngơ ngác nhìn ngực mình.

Cô ta chẳng những không khó chịu, mà còn cố tình hạ thấp ghế ngồi, để Diệp Viễn nhìn rõ hơn.

Diệp Viễn thấy động tác của Lâm Vãn Tình thì cũng sửng sốt, lập tức mở miệng giải thích.

“Cô Lâm đừng hiểu lầm, tôi không phải kẻ háo sắc gì đâu, chuyện xảy ra trong lần đầu tiên gặp cô đều là vì tôi phát hiện tim cô có chút vấn đề gì đó”.

Lời Diệp Viễn nói khiến Lâm Vãn Tình vô cùng kinh hãi.

Chuyện tim cô ta có vấn đề chỉ có mình ông nội cô ta biết, từ nhỏ, vì trái tim của cô ta, ông nội đã phải đi khắp Hoa Hạ.

Tìm kiếm danh y, nhưng không ai có thể chữa được cả.


Ông nội muốn chữa khỏi bệnh tim của cô ta nên đã lên kế hoạch dẫn cháu mình ra nước ngoài, để xem ở đó có ai đủ sức chữa trị bệnh tim này hay không.

Nhưng vì một số nguyên nhân, cô ta không cách nào rời khỏi Hoa Hạ.

Cuối cùng, ông nội cô ta đành phải rời nước một mình.

Ông nội cô ta đã đi rất nhiều năm, mãi đến ba năm trước, cuối cùng ông nội cũng về nước.

Nói với cô ta rằng, điện chủ của điện Thiên Thánh chính là một thần y.

Ông nội muốn dẫn cô ta đi tìm điện chủ điện Thiên Thánh để chữa bệnh.

Nhưng khi họ đang định lén rời nước để tìm điện chủ điện Thiên Thánh thì lại nghe được tin tức, điện Thiên Thánh đã bị hủy diệt.

Tin tức đó chính xác là một tin dữ với ông cháu bọn họ.

Ông nội cô ta lập tức ngã quỵ vì cú sốc của tin tức này.

Chẳng được mấy tháng, ông nội đã buông tay rời khỏi thế gian.

Trước khi qua đời, ông nội đã nói cho Lâm Vãn Tình biết về thứ tồn tại trong tim cô ta.

Hơn nữa còn nói với cô ta, nhất định phải lấy thứ đó ra khỏi tim trước năm hai lăm tuổi.


Nếu không, cả đời cô ta sẽ bị hủy hoại.

Ông nội đi rồi, cô ta vẫn luôn tìm kiếm danh y khắp nơi.

Thế nhưng bất đắc dĩ, vẫn không tìm được người đủ sức chữa bệnh cho cô ta.

Mãi đến năm nay, cô ta mới biết được chủ nhân của quán trà Thánh Thiên rất có thể là người của điện Thiên Thánh.

Cô ta mới chạy tới quan trà Thánh Thiên mỗi ngày, muốn nghe ngóng được tin tức của điện chủ điện Thiên Thánh.

Đáng tiếc, cô ta chẳng thể hỏi thăm được gì.

Không ngờ hôm nay Diệp Viễn lại nhận ra được tim cô ta có vấn đề.

“Anh Diệp biết chữa bệnh ư?”, Lâm Vãn Tình xúc động hỏi.