Vô số người có vấn đề về khoản đó như phát điên hết cả lên, điên cuồng tranh mua những viên thuốc đó.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, viên thuốc đó đã bị đẩy lên một cái giá trên trời mỗi viên mấy triệu, nhưng nó vẫn chưa phải là giới hạn cuối cùng.

Liễu Khánh Phi cũng nhờ đó mà kinh doanh kiếm được đầy bát.

Mà đêm qua, Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống lại đến tìm ông ta.

Muốn mua một ít dược liệu từ trong tay ông ta, hơn nữa cũng muốn đầu tư nhập cổ vào loại thuốc nghịch thiên này.

Sau khi nói chuyện phiếm thì bọn họ mới biết được chủ nhân của viên thuốc đó chính là Diệp Viễn.

Vì thế, sáng sớm hôm nay bọn họ đã tới tìm Diệp Viễn để bàn về chuyện nhập cổ phần.

Khỏi phải nghĩ Diệp Viễn cũng biết tin tốt mà Liễu Khánh Phi nói là chuyện gì.


Chắc chắn là viên thuốc anh làm đã khiến cả Giang Châu chấn động.

“Đại sư Diệp, cậu không biết đâu, viên thuốc này vừa mới đưa ra thị trường đã bị người ta tranh mua hết, đến tối thì giá đã được đẩy lên đến mấy triệu!”
Liễu Khánh Phi vô cùng kích động nói.

“Theo cái đà này, nếu chúng ta gia tăng sản xuất, lợi nhuận một năm sẽ là mấy chục tỷ!”
Một năm được mấy chục tỷ tiền lợi nhuận, đó là điều mà Liễu Khánh Phi nằm mơ cũng không ngờ tới được.

Diệp Viễn nghe thấy thế lại bình tĩnh đến lạ, bởi vì anh đã sớm tính tới chuyện này.

“Đại sư Diệp, bây giờ thuốc đã không còn hàng tồn, nguyên liệu để làm thuốc cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, cậu xem khi nào thì có thời gian luyện chế thêm một mẻ nữa”.

Liễu Khánh Phi có chút khẩn cấp nói.

“Ông mang dược liệu tới đây, tôi có thể luyện chế bất kỳ lúc nào!”, Diệp Viễn trả lời.

“Thế thì tốt quá, tôi sẽ bảo người vận chuyển dược liệu đến đây ngay!”
Nói xong, Liễu Khánh Phi kích động đã bắt đầu gọi điện thoại cho cấp dưới đưa thuốc tới.

“Mặt khác, đại sư Diệp, bắt đầu từ ngày hôm qua, có rất nhiều gia tộc và tập đoàn ở Giang Châu muốn nhúng một tay vào chia miếng bánh kinh doanh thuốc này!”
“Có một số người còn âm thầm uy hiếp tôi, nếu tôi không đồng ý, thì tôi không thể sống yên ở Giang Châu, mà chuyện này tôi không thể tự tiện quyết định được, cậu xem chúng ta phải xử lý thế nào đây?”
Từ tối qua đến sáng hôm hay, điện thoại của Liễu Khánh Phi chưa từng được nghỉ ngơi, vô số già giàu có ở Giang Châu, có lớn có nhỏ, hầu như tất cả đều gọi điện thoại cho ông ta.

Muốn tham gia vào việc kinh doanh thuốc này.

Cũng có một vài người lặng lẽ hỏi thăm xuất xứ của viên thuốc đó.

Tất nhiên, cũng có khá nhiều người uy hiếp Liễu Khánh Phi.


Cây cao đón gió lớn mà.

Tất nhiên Diệp Viễn hiểu được điều đó.

Từ khi anh bảo Liễu Khánh Phi bán viên thuốc đó ra, anh cũng đã nghĩ tới viễn cảnh này rồi.

Thật ra, đây cũng là kết quả anh muốn.

“Từ hôm nay trở đi, ông liên lạc với tất cả mọi gia tộc giàu có ở Giang Bắc, trừ nhà họ Tô ra, dù là thế lực lớn hay tập đoàn lớn nào muốn thì đều cho họ tham gia vào việc kinh doanh, cũng cho họ cổ phần công ty tương ứng!”
“Cho tất cả mọi người tham gia ư?”, Liễu Khánh Phi sửng sốt.

“Đúng vậy, chỉ cần họ nghe lời, thì sau này tôi sẽ còn rất nhiều loại thuốc được tung ra thị trường, bảo đảm họ có thể kiếm được đầy túi”.

“Tất nhiên, kẻ nào không chịu nghe lời thì trực tiếp đá đi!”
Nghe thế, Liễu Khánh Phi lập tức hiểu được tại sao Diệp Viễn lại làm như thế.

Rất dễ hiểu, Diệp Viễn đang muốn mượn loại thuốc này để biến tất cả những nhà giàu có quyền thế ở Giang Châu cùng với các thế lực khác phải ở đứng về phía anh, tiện cho anh sử dụng.

Thử hỏi trước lợi ích khổng lồ đó, ai lại không rung động.

Thậm chí Liễu Khánh Phi còn có thể tưởng tượng ra, khi tin tức này được tung ra ngoài, e rằng tất cả mọi người đều sẽ trở nên điên cuồng.


Suy cho cùng thì ai lại quay đầu với lợi ích cơ chứ.

Khi đó, Diệp Viễn có thể nắm được quyền lực tuyệt đối.

Nếu có người dám đụng tới Diệp Viễn, thì sẽ phải đối đầu với tất cả các gia tộc giàu có và quyền thế nhất Giang Châu.

Liễu Khánh Phi đoán rất đúng, Diệp Viễn muốn mượn việc kinh doanh thuốc viên này.

Gom hết tất cả các thế lực ở Giang Bắc về cho mình sử dụng.

“Mặt khác, tạm thời đừng để lộ thân phận của tôi cho bất kỳ ai cả!”
Tạm thời Diệp Viễn không muốn để lộ thân phận của mình ra ngoài.

“Rõ!”