Trong nháy mắt, Liễu Hạo Long cùng với ba ông lão kia đã đánh về phía Chu Đằng.

“Ha ha ha, tới rất hay, đúng lúc thử nghiệm loại công pháp mới của tôi!”
Chu Đằng cười lớn một tiếng, chủ động lao tới năm người Liễu Hạo Long.

Hai tay Chu Đằng lại có luồng khí đen quấn quanh.

Đám người Liễu Hạo Long vừa ra tay đã tung ra những sát chiêu.

Chu Đằng cũng thể hiện chiêu thức của ông ta, chính là vừa phòng thủ vừa dùng chiêu phá chiêu.

Tuy năm người Liễu Hạo Long vây công một mình Chu Đằng, nhưng không ai có thể tổn thương đến Chu Đằng mảy may.

Đôi bên chiến đấu tạo thành làn sóng lan ra đầy khủng bố, khiến cỏ cây hoa lá xung quanh bay ra xa, như biến thành đống đổ nát sau chiến tranh vậy.

Chỉ có chỗ của Diệp Viễn, năm mét vuông xung quanh anh vẫn bình yên vô sự, làn sóng khủng bố đó vừa vọt tới chỗ năm mét vuông đó đã tự động biến mất.


Mà Diệp Viễn đang định rời đi đã chợt dừng lại, bởi vì anh phát hiện công pháp của Chu Đằng dường như khá giống tiên thuật Quỷ Môn mà anh tu hành.

Điều này khiến Diệp Viễn khiếp sợ, chẳng lẽ đây cũng là người của Quỷ Môn, hơn nữa còn kế thừa được truyền thừa của Quỷ Môn.

Thời gian trôi qua, đôi bên đã chiến đấu gần năm phút, vẫn không thể làm gì được Chu Đằng.

Liễu Hạo Long biết rõ, Chu Đằng căn bản không dùng hết sức, dường như ông ta vẫn đang chơi đùa bọn họ.

Nếu cứ tiếp tục như thế, có khẽ sau khi nội khí của bọn họ tiêu hao hết, tất cả đều biến thành cá trên thớt của Chu Đằng.

Liễu Hạo Long cũng có chút nóng nảy, quay sang ông cụ đang trông chừng con trai mình quát.

“Gọi cứu viện!”
“Rõ!”
Ông lão đáp lời, tiện tay lấy ra một quả đạn tín hiệu, phóng ra trước.

Chu Đằng không ngăn cản, bởi vì ông ta trông chờ người của Lục Phiến Môn còn không kịp, thế thì cổ trùng của ông ta có thể hấp thu được nhiều chất dinh dưỡng hơn.

Lúc này, Diệp Viễn đứng bên cạnh cuối cùng cũng nhận ra, Chu Đằng này chẳng hề luyện thứ công pháp truyền thừa của Quỷ Môn gì.

Mà là một loại công pháp đặc biệt mô phỏng theo công pháp của Quỷ Môn.

Điều này giúp anh hiểu ra, người này ắt hẳn có liên quan gì đó với Lục Thiên Hành, nói không chừng là đồ đệ hoặc là đồ tôn của Lục Thiên Hành…
Lúc này, đón tấn công của đám người Liễu Hạo Long cũng bắt đầu suy yếu, bước chân cũng chậm dần.

Rất dễ thấy, nội khí của họ đã không còn đủ dùng nữa.

Chu Đằng thì vẫn chưa hề tung một đòn tấn công nào, nhưng bước chân của ông ta lại dần nhanh hơn.


“Thú vị, không ngờ lại tìm kiếm cơ hội đột phá trong lúc chiến đấu!”
Tất nhiên Diệp Viễn có thể nhận ra, rõ ràng Chu Đằng đang mượn nhóm Liễu Hạo Long để tôi luyện cơ thể, hòng tìm kiếm cơ hội đột phá.

“Kẻ nào dám giương oai ở Giang Bắc của tôi!”
Khi nhóm Liễu Hạo Long sắp không chịu nổi nữa thì một tiếng quát lớn chợt vang lên.

Chỉ thấy một người đang lững thững đi từ cách đó mấy mét.

Đó là một ông lão mặc đạo bào, râu tóc bạc trắng, tay cầm phất trần, trông có chút tiên phong đạo cốt.

“Đạo trưởng Thượng Quan Ngọc đến rồi!”
Còn vài người của Lục Phiến Môn chưa chết trông thấy ông lão đó thì lập tức mừng rỡ.

“Thượng Quan Ngọc!”
Chu Đằng nhìn thấy người tới thì sắc mặt cũng thay đổi.

Bấy giờ, ánh mắt Thượng Quan Ngọc cũng nhìn về phía Chu Đằng.

“Tôi còn tưởng là ai chứ? Thì ra là con chó nhà có tang Chu Đằng này hả”.


“Mấy năm trước, cậu tới Giang Bắc gây chuyện, tôi nể tình cậu tu hành vất vả nên tha cậu một mạng, chỉ đánh gãy một chân xem như một bài học cho cậu.

Nào ngờ cậu giang sơn dễ đổi nhưng bản tính khó dời, lại đến Giang Bắc này giương oai, cậu xem người đứng đầu Giang Bắc tôi đây là không khí hả?”
Nghe thế, Diệp Viễn cũng thấy hơi sửng sốt.

Bởi vì anh phát hiện người đó chỉ là một cái bao cỏ.

Nội khí trong người ông ta còn không nhiều bằng Lâm Vãn Tình.

Một người như thế lại là đệ nhất cao thủ Giang Bắc ư?
Diệp Viễn cảm thấy hơi ngỡ ngàng.

Chuyện trong quá khứ bị nhắc lại, sắc mặt Chu Đằng lập tức trở nên âm u.

.