Nhìn thấy Lâm Vãn Tình không để ý tới mình, Anderson tưởng cô ta không hiểu tiếng nước ngoài.

Ngay sau đó, anh ta gọi cô gái kia tới.

Cô nàng kia đang chuẩn bị phiên dịch lời Anderson nói cho Lâm Vãn Tình nghe.

Thì không ngờ Diệp Viễn đã trực tiếp đứng dậy, một cái tát đánh bay Anderson.

“Má mày, người phụ nữ của bố mày mà mày cũng dám đụng tới hả!”
Cuối cùng đám vệ sĩ kia cũng kịp phản ứng lại.

Nhanh chóng ra tay, muốn bằm thây Diệp Viễn thành vạn đoạn.

Nhưng Diệp Viễn tung ra vài cú đá, mấy tên vệ sĩ lập tức ngã xuống đất kêu la thảm thiết.

Sau khi giải quyết xong đám vệ sĩ, Diệp Viễn lập tức lấy ra mấy cây ngân châm, trực tiếp ghim vào Anderson và mấy tên vệ sĩ kia.


Mấy người đó kêu la thảm thiết, dường như cơ thể đang phải chịu nỗi đau đớn trước nay chưa từng có.

Chẳng mấy chốc, cơn đau trong người đã khiến bọn họ trực tiếp chết ngất.

“Gọi người tới ném thứ rác rưởi này ra ngoài cho tôi!”
Sở Vân Phi vội vàng gật đầu, tiện tay lấy ra điện thoại.

Bấm số của một người bạn.

Chưa tới năm phút đã có người đi tới, mang đám Anderson đi.

“Hay!”
Lúc này, mấy người khách khác chạy tới trước cửa khoang hạng nhất để hóng hớt cũng hoan hô thành tiếng.

Bọn họ đã chướng mắt cái thái độ của đám người nước ngoài như Anderson từ lâu, lần này Diệp Viễn ra tay giải quyết cái bọn đó khiến họ vô cùng hả giận.

Mười phút sau.

Chiếc máy bay thuận lợi cất cánh.

Khoảng hai giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay tỉnh lị Sở Châu của Giang Bắc.

So với Giang Châu, thì Sở Châu phồn hoa hơn cả chữ phồn hoa.

Ba người mới ra khỏi cửa sân bay thì đã thấy một chiếc xe nổi tiếng dừng lại trước mặt bọn họ.

Một ông lão tuổi chừng năm mươi, mặc tây trang đầy đủ ba món, tóc được chải chuốt gọn gàng bước xuống.


“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng trở về rồi!”
Đó không phải ai xa lạ, chính là quản gia của nhà họ Sở, làm việc cho nhà Sở Vân Phi.

“Ông Phí, gần đây ông nội và bố mẹ tôi có khỏe không?”
“Ai da, ông nội của cậu nhập viện rồi!”
Ông Phí thoáng do dự một lát, vẻ mặt có chút đau buồn nói.

“Cái gì, ông nội tôi nhập viện ư? Sao lại như thế?”
Sở Vân Phi tái mặt, lập tức căng thẳng.

Từ nhỏ bố mẹ anh ta đã bận rộn chuyện công ty, nên anh ta được ông nội nuôi lớn, tình cảm với ông nội cũng nhiều hơn với người khác.

“Nói ra thì dài dòng lắm, chúng ta đến bệnh viện thăm ông nội cậu trước rồi nói sau, khoảng thời gian gần đây ông ấy cứ muốn gặp cậu mãi!”
“Được, đi ngay thôi!”
Nói xong, Sở Vân Phi quay sang xin lỗi Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.

“Anh Diệp, Vãn Tình, xin lỗi hai người nhiều, tôi định dẫn mọi người đi đạo Sở Châu một chuyến, nhưng ông nội tôi…”
Sở Vân Phi đang định nói thêm thì Diệp Viễn đã vỗ vai Sở Vân Phi nói.

“Được rồi, không cần phải nói nữa, chúng ta đi thăm ông nội anh trước đi!”
“Đúng đúng đúng! Đi thăm ông trước!”

Lúc nãy căng thẳng quá nên Sở Vân Phi quên mất một thần y như Diệp Viễn đang có mặt ở đây.

Sau khi bọn họ lên xe thì nó nhanh chóng được lái đến một bệnh viện ở Sở Châu.

Ông Phí dẫn đầu, đưa bọn họ đến trước cửa một phòng bệnh xa hoa, nghe thấy một giọng nói vô cùng kiêu ngạo vang lên bên trong.

“Sở Trung Nam, trong vòng ba ngày ông phải giao nhà máy quặng của nhà họ Sở cho nhà họ Hứa, nếu không nhà họ Sở cứ chờ tới ngày bị bốc hơi khỏi Sở Châu đi!”
“Hừ, nhà họ Hứa các người chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi, lại dám đòi nhà họ Sở phải giao nhà máy quặng ư, bảo kẻ sau lưng nhà họ Hứa các người đích thân tới đây nói với tôi, chưa tới lượt lũ chó như các người sủa ở đây đâu!”
Trong phòng lại vang lên một giọng nói đầy hùng hồn.

Tất nhiên Sở Vân Phi nhận ra đó là giọng của bố mình, Sở Trung Nam.

“Má nó Sở Trung Nam, ông dám mắng tôi là chó hả, chúng mày, lên chặt chân lão già đó cho tôi, để ông ta nhớ cho kỹ”.

Nghe thấy có người muốn ra tay dạy dỗ bố mình, Sợ Vân Phi lập tức vọt vào phòng bệnh..