Điều này cũng khiến cho mọi người yên tâm không ít, vì một khi có gió thổi cỏ lay, mọi người cũng tiện giúp đỡ nhau.

Do mất một giờ đi đường núi, mọi người đã thấm mệt, nên vừa đặt lưng nằm xuống là tất cả đều tiến vào mộng đẹp...Trong phòng phía đông của Tiền Vệ Quốc.Lý Tố lo âu nói với Tiền Vệ Quốc: “Vệ Quốc, chuyện kia sẽ không bị lộ chứ? Tôi chỉ sợ Nhất Vĩ lỡ miệng nói...”Tiền Vệ Quốc rút điếu thuốc lá ra, hơi rầu rĩ đáp: “Vậy nhốt lại, mấy ngày nay trông chừng nó cẩn thận một chút, đừng để nó tiếp xúc với đám người kia.

Tôi làm việc đó là đã phạm pháp rồi, huống gì lại còn là một mạng người!” Nói đến đây, hai người lại sợ hãi nhìn xung quanh.Lý Tố ôm lấy cánh tay, nói: “Tôi đã đưa Nhất Vĩ vào trong phòng rồi, nhưng từ sau khi cô gái kia chết, tôi cứ hay mơ thấy cô ta muốn trở về đòi mạng...!Mấy ngày nay tôi ngủ không yên ổn chút nào, luôn có cảm giác hình như có người ở chỗ nào đó đang nhìn chằm chằm mình...”Tiền Vệ Quốc dụi mạnh điếu thuốc: “Chết cũng đã chết rồi, còn sợ cái gì nữa? Bà đừng có tự mình dọa mình, mấy ngày nay trước tiên cứ hầu hạ đám tổ tông này cho tốt đã.

Chờ hạng mục của nhà nước giải quyết xong, lấy được một khoản tiền, sau đó chúng ta sẽ chuyển lên trấn trên ở.


Tôi đã cho người sắp xếp ổn thỏa cả, mấy năm nay cũng tích góp được kha khá tiền.

Đến lúc đó, tôi sẽ cầm tiền lên trấn trên mở một quán ăn nhỏ, rời xa cái chỗ nghèo khổ này.”“Ừ, vẫn là ông suy tính chu đáo.” Lý Tố nghe chồng nói xong thì cười như trút được gánh nặng.Lữ Thanh đặt báo thức lúc một giờ, sau khi tiếng chuông báo thức của điện thoại reo lên, hắn thức dậy rồi đánh thức ba người bên cạnh.

Một lát sau, mọi người chia làm hai nhóm rồi phân công nhau xuất phát.Do nhà của Tiền Vệ Quốc ở cuối thôn, nên mọi người buộc lòng phải đi về trước.

Lữ Thanh dẫn Đường Thi Vũ và Ngụy Miện đi khảo sát địa hình, còn Phạm Hoàn thì phụ trách dẫn dắt Dương Đình, Lý Văn Kiều, Hàng Quang đi làm quen với người trong thôn.Trên đường đi, mọi người trong thôn đều nhiệt tình chào hỏi họ, Dương Đình thấy vậy thì nói nhỏ bên tai Phạm Hoàn: “Tuy nơi đây bần cùng, nhưng thái độ của người dân ở đây đều thành thật chất phác.

Bà con đều rất hoan nghênh chúng ta!”“Đó là đương nhiên, vì ở trong mắt bọn họ chúng ta đều là thần tài, tương lai thoát nghèo làm giàu của họ dựa hết vào mấy người chúng ta cả, sao có thể không nịnh bợ chứ? Em gái à, em đừng có dễ dàng bị mặt ngoài của họ lừa gạt thế.

Tục ngữ đã nói rồi, vùng khỉ ho cò gáy gáy ra dân “gian”, nếu không phải vì thân phận này của em gái thì không chừng đã bị bọn họ bắt về làm vợ rồi.” Lý Văn Kiều tạt cho cô một chậu nước lạnh.Mà đúng là trên đường đi có không ít đàn ông nheo nheo mắt len lén đánh giá cô, khiến trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.Kỳ thật Lý Văn Kiều nói rất có lý, nhưng do giọng điệu châm chọc của cô khiến Dương Đình có chút tức giận.

“Chị có ý gì hả?”“Được rồi, mọi người đừng ầm ĩ nữa! Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta.


thật ra Văn Kiều nói cũng không sai.

Dù sao nhiệm vụ lần này chính là truy xét về thi thể của cô gái, những người ở đây rất có thể là đồng phạm, dù sao chúng ta cũng không thể qua loa được.” Hàng Quang nói chen vào một câu.Phạm Hoàn gật đầu: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, Dương Đình, cô mới ra đời không lâu, đừng dễ dàng bị vẻ ngoài của người khác lừa gạt như thế.

Muốn sống sót trong Không Gian, trừ bạn đồng hành ra thì không nên tin bất kỳ ai khác hết.

Chúng ta nhất định phải đoàn kết để thực hiện nhiệm vụ lần này.”Sau khi Dương Đình nghe xong thì không nói thêm gì, cô áy náy xin lỗi Lý Văn Kiều: “Vừa rồi đã khó chịu với chị, xin lỗi nhé.”Lý Văn Kiều sững sờ, sau đó lại lúng túng nói: “Nói chung...!Những người đàn ông kia không phải loại tốt đẹp gì.

Tôi chỉ hy vọng cô cẩn thận một chút thôi.”“Vâng, cảm ơn chị Kiều.”“Đừng có gọi tôi là chị được không? Năm nay tôi mới 18 thôi, đâu có hơn cô bao nhiêu tuổi đâu.”“Úi, cậu mới có 18 thôi á, trưởng thành sớm thế ~ mình hâm mộ bộ ng ực lớn của cậu quá...” Dương Đình nhìn ngực Lý Văn Kiều đầy hâm mộ.


Lý Văn Kiều xấu hổ đỏ mặt.

Không ngờ nhìn bề ngoài nóng bóng tràn trề của Lý Văn Kiều thế mà lại ẩn giấu tâm tư thiếu nữ dễ thẹn thùng.

Con gái đúng là còn nhanh hơn cả lật sách, một giây trước còn sắp cãi vã đến nơi mà giờ đã hòa bình được ngay rồi.Phạm Hoàn buồn cười nhìn hai người: “Nếu hiểu lầm đã được giải trừ thì chúng ta tìm mấy người trong thôn hỏi thăm thử trước đã.

Nhất định phải thống nhất hành động, không thể tự ý rời khỏi đội!”“Được!”๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑.