Bọn họ nói nàng là đứa bé mồ côi, không cha không mẹ, không ai giáo dưỡng.

Chính là bọn họ lại không nghĩ qua, của hồi môn nàng mang tiến Hoàng gia cuối cùng là nuôi sống ai, nàng tự thân điều chế những cái hương liệu đó, là để kiếm bạc cho ai?
Đời này tốt nhất đừng làm nàng gặp lại người của Hoàng gia.

Nếu không, nàng thấy một người đánh một người, thấy hai người liền đánh một đôi.
Vừa vặn, phía trước có mấy cái thái giám vây quanh một người tiểu công tử đang đi tới.

Tiểu công tử kia mặc một thân áo gấm trắng, bên hông treo một viên ngọc bội hình rồng, trên chân là một đôi giày thêu tơ vàng.

Khuôn mặt tinh xảo, khí chất cao quý.

Diện mạo như vậy chỉ sợ cũng chỉ có thể là hoàng tử ở trong cung.
"Thỉnh an Tứ hoàng tử."
Thẩm Định Sơn đối với đứa nhỏ này hành lễ.

Hài tử hoàng gia quả thực chính là khí chất bất phàm.

Người kia thấy là Thẩm Định Sơn đến, vội vàng duỗi tay tương đỡ.
“Đại tướng quân đa lễ, bổn hoàng tử vẫn luôn là không có thời gian, chúc mừng tướng quân kỳ khai đắc thắng, bảo hộ quốc thổ cho Đại Chu ta, bảo hộ cho Bá tánh Đại Chu, giúp bình định giang sơn cho Đại Chu."
“Bổn hoàng tử, tại đây cảm ơn tướng quân.” Nói rồi vị hoàng tử kia thật sâu vái chào.

Tuy rằng tuổi tác còn nhỏ, nhưng động tác lại trôi chảy như nước chảy, cũng là đem phong độ của hoàng tử trong cung thể hiện hoàn hảo vô khuyết.

“Tứ hoàng tử quá lời, đây là chức trách của thần." Thẩm Định Sơn vẫn luôn thật khiêm tốn.

Hắn thân là võ tướng, không thích văn vẻ nịnh hót.

Đương nhiên đối với việc tương lai ai ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia, hắn cũng không quan tâm.

Đối với hắn mà nói, ai ngồi cũng giống nhau.

Hắn chỉ trung thành với thiên hạ bá tánh của Đại Chu.

Nói nữa hiện tại đương kim thánh thượng độ tuổi vẫn còn rất mạnh khoẻ, cho nên bảo toạ vẫn còn ngồi được rất vững chắc.
Đây là Tứ hoàng tử, Thẩm Thanh Từ không dấu vết đánh giá vị Tứ hoàng tử còn chưa qua nhược quán này.

Nàng nhìn thấy Tứ hoàng tử so với đại ca nàng còn muốn nhỏ hơn một ít, khuôn mặt cũng là kế tục quý khí cùng nét tinh mỹ của người Hoàng gia.

Một đôi mắt kia thật xinh đẹp, về sau lớn lên sẽ cực mỹ.

Chỉ là không nghĩ tới về sau sẽ biến thành tính tình như vậy.

Thẳng cho đến khi Hoàng An Đông đem hắn đánh cho tới tàn phế, cũng là đem chân hắn đánh cho gãy.

Rồi sau đó đại ca nàng vì gánh tội thay mà bị Hoàng Thượng ngũ mã phanh thây.
Mà nàng khi đó thật sự không biết.


Vì cái gì phụ thân nàng cả đời vì Đại Chu cúc cung tận tụy, ngay cả tính mạng cũng mất, nhưng cuối cùng Hoàng Thượng còn muốn để đại ca nàng dùng cách chết như vậy.

Hoàng đế lúc đó ngay cả ai cầu tình cũng đều không nghe.

Lúc trước Vũ Văn Húc quỳ ở cửa cung ba ngày ba đêm, ngay cả Tuấn vương gia cùng Tuấn vương phi cũng đều đi qua cầu tình.

Chính là lúc đó Kim Thượng cũng không cho ai mặt mũi, dù là ai cầu tình cũng là không có nghe, vẫn là dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy xử tử đại ca.
Mà Thẩm gia bọn họ, vốn chính là nhà có công.

Nàng vẫn luôn nghĩ không ra, chẳng lẽ khi cha không còn nữa, cho nên Kim Thượng cũng đem công lao của gia đình bọn họ quên mất.

Chính là người đã không còn, cho nên sắc mặt cũng là thay đổi thật nhanh.
Như vậy, rốt cuộc cha nàng bảo hộ cái giang sơn này làm gì.

Nàng đã từng nghĩ tới, nếu nàng đã sớm biết rằng sẽ phát sinh chuyện này, liền sẽ khuyên cha không làm tướng quân này nữa.

Còn làm đại tướng quân làm gì, nàng đã không có nương, cũng không có cha, cuối cùng liền đại ca cũng không có.
Chính là ông trời thương nàng, cho nàng trọng sinh, có một vòng luân hồi mới.

Tại đây lại một lần nữa sống lại, nhưng nàng cũng không có ngăn cản cha làm đại tướng quân, cũng không có ngăn cản hắn mang binh xuất chinh, mà còn đem của hồi môn của nương cho cha làm quân phí.
Kỳ thật nương căn bản không có nói qua những lời như vậy, những lời vậy là nàng tự mình nói, là chính nàng tự quyết định.


Là nàng dùng sinh mệnh của chính mình, là nàng sau khi trải qua một đời tan xương nát thịt tự đưa ra quyết định như vậy.
Vì cái gì, đúng vậy vì cái gì, vì cái gì lúc trước triều đình đối với bọn họ như vậy, vì cái gì bọn họ đem đại ca của nàng đẩy vào khổ hình như vậy.

Hơn nữa còn không nghe ai khuyên can, cho dù là ai, chỉ cần là người thân của mình gặp cảnh như vậy đều sẽ không thể tiếp thu được.
Trên đời có nhiều cách chết, ngàn ngàn vạn vạn cách, chính là Hoàng đế lại lựa chọn cách chết vô đạo này nhất.
Khi đó nàng đem Tứ hoàng tử cùng Hoàng đế đều là oán giận đến cực điểm.

Nàng oán giận bọn họ mười mấy năm, thẳng cho đến khi nàng bị Hoàng An Đông nhốt lại, ngày đêm cùng nàng làm bạn lúc đó chỉ còn có một gốc cây lê.
Lúc ấy, mỗi ngày nàng đều ngồi ở dưới gốc cây hoa lê kia, nghĩ đến những sự tình từng phát sinh, người khác nợ nàng, nàng thiếu người khác.
Rất nhiều sự tình sau khi ngẫm lại, có lẽ sẽ hiểu ra một loại ý tứ hoàn toàn khác.
Kỳ thật năm đó không có người biết, Tứ hoàng tử biến thành ăn chơi trác táng cũng chỉ là bởi vì mẹ đẻ mất sớm.

Hài tử không có mẫu thân bên cạnh bảo hộ, chỉ có thể tự mình kiên cường, nếu không tự mình tìm cách che chở cho bản thân, chỉ sợ muốn trưởng thành cũng là điều hết sức khó khăn.
Khi đó trong cung cũng chỉ có vài người hoàng tử, nhưng lại không có ai bị khuyết thiếu cánh tay hay chân, mà cuối cùng Tứ hoàng tử lại thành ra như vậy?
Năm đó kim thượng nghĩ lầm đại ca làm hại Tứ hoàng tử đã không có chân.

Cho nên người lúc ấy cũng là tức giận khó nén.

Bởi vì Tứ hoàng tử là trữ quân kim thượng có ý định chọn làm người thừa kế.

Có khả năng tương lai hắn sẽ trở thành một thế hệ minh quân tốt.

Rốt cuộc tuy rằng Tứ hoàng tử hành vi tuy bất nhã, tuy rằng nói hắn hơi có chút ăn chơi trác táng, cũng là có chút hành động không theo lẽ thường, nhưng lại không thể phủ nhận, nếu hắn thành hoàng đế, rất có khả năng sẽ trở thành một vị hoàng đế có năng lực.
Nhưng bởi vì một đôi chân bị người ta đánh gãy, cuối cùng hắn không có khả năng để trở thành Thái Tử, sau lại trở thành hoàng đế của triều Đại Chu.

Lúc trước Hoàng An Đông đả thương đâu chỉ có là một chân của Tứ hoàng tử, mà còn là vị trí Thái Tử, người có khả năng sau này chính là Hoàng đế.

Mà đối với Kim Thượng mà nói, hắn bị mất một cái hảo nhi tử, tương lai khả năng sẽ là một cái hảo hoàng đế, có khả năng cũng chính là hi vọng của hành ngàn hàng vạn bá tánh của triều Đại Chu.


Cho nên vì sao lúc đó Kim Thượng lại tức giận đến như vậy, ai cầu tình cũng là vô ích.
Rốt cuộc đây là vận mệnh quốc gia, không phải là ân oán thông thường.

Nếu hoàng thượng không nể mặt huân công của cha, đừng nói một cái Thẩm Văn Hạo, ngay cả tướng quân phủ đều có khả năng bị liên lụy đến cả tộc.

Hoàng gia là thương nhân, nhưng còn biết đến động đến Hoàng tộc là có nguy cơ bị tru di cửu tộc.

Vậy mà nàng thân là nữ nhi của tướng quân, lại là có chút không biết, còn muốn để đại ca đi gánh cái tội danh này.

Nếu không cẩn thận, đó chính là liên lụy tới cửu tộc.

Cuối cùng Hoàng gia thoát tội, nhưng đại ca Thẩm Văn Hạo lại phải dùng cả tính mạng của bản thân để bồi tội.
Nàng dùng thời gian 6 năm để suy nghĩ kỹ chuyện này, nàng dùng thời gian 6 năm học được tự hỏi, cũng dùng thời gian 6 năm để nhớ kỹ những cái nàng không nên nhớ kỹ, cũng nên quên thù.
Nàng cũng dùng thời gian 6 năm đó tha thứ cho Tứ hoàng tử, tha thứ cho Hoàng đế.

Bọn họ đều không có sai, sai chính là người của Hoàng gia, là nàng, là nàng Thẩm Thanh Từ.
Lúc này, đứng ở nàng trước mặt vẫn là Tứ hoàng tử.

Thật sự không thể tưởng tượng đến, nguyên lai sau này cái vị Tứ hoàng tử tính tình cổ quái, lại thích gϊếŧ chóc thành tánh bây giờ cũng là cái dạng này hảo tính tình.

Mà Hoàng đế chọn hắn vào vị trí Thái Tử cũng đúng, không có gì đáng trách, đến cuối cùng người sai vẫn là chính nàng.
Nàng đứng đó lặng lẽ đánh giá Tứ hoàng tử, mà đồng dạng, Tứ hoàng tử tự nhiên cũng là chú ý tới nàng.
“Đây là lệnh ái đi?”
Tứ hoàng tử cười cười, khóe môi nâng lên thành hình cung, cả người toát ra khí chất sạch sẽ khoan khoái.
“Đúng vậy,” Thẩm Định Sơn sờ sờ đầu nhỏ của nữ nhi, “Đây là tiểu nữ nhà thần, Thẩm Thanh Từ.”.