Lúc này đây các nàng đều là ngồi ở bên người của Tuấn vương phi, luyến tiếc rời đi.
Mà ba vị quận chúa này, trước kia chính là ba đoá hoa nổi danh trong kinh thành.

Năm đó người mến mộ danh tiếng mà đến không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn.

Hiện tại các nàng cũng đều đã xuất giá, gả cho người, thành thân sinh con.
Mà tới hiện tại, Tuấn vương phi mới thật sự cảm giác được niềm vui của gia đình, trước kia bà chưa từng xuất hiện cảm giác như vậy.

Chính là sau lần đại nạn này, bà thật sự là cảm giác được a.
Nhân sinh trên đời, thật là không dễ.
Có thể mạnh khoẻ tồn tại mỗi ngày, so với cái gì cũng đều tốt hơn.

Cho nên nếu có thể tha thứ được chuyện gì, cũng đều nên nhẹ nhàng mà buông xuống.
Bà đối với ba cái nữ nhi mà nói, thực sự là phải rộng lượng hơn nhiều.

Chỉ cần làm việc không thẹn với lương tâm liền tốt.

Hiếu kính cha mẹ chồng, hữu hảo chị em dâu, chính là tôn kính trượng phu.

Cho dù các nàng có thân phận phẩm giai cao hơn so với nhà chồng thì tính sao, một nữ nhân suy cho cũng vẫn là nên giúp chồng dạy con.
“Mẫu thân, chúng ta biết đến.”
Ba vị quận chúa đều là đứng lên, sau đó trịnh trọng hướng Tuấn Vương phi phúc một chút thân, Tuấn Vương phi đây mới là gật đầu một cái, đương nhiên chính mình cũng là thập phần vui mừng.
"Đúng rồi mẫu thân, ngươi còn không có nói cho chúng ta biết, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra cái gì không?" Tam quận chúa nhỏ nhất, đương nhiên tính tình cũng là cùng Vũ Văn Húc gần giống nhau, đều là tính nôn nóng, cũng là giấu không được lời nói.
Nàng thấy Tuấn Vương phi không có việc gì, này liền vội vã muốn Tuấn Vương phi nói cho bọn họ biết rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì?
Hai cái nữ nhi khác, tuy rằng không có mở miệng, nhưng trên mặt cũng biểu thị mong muốn được nghe.

Kỳ thật cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, Tuấn vương phi bình tĩnh nói lại sự tình mạo hiểm lúc đó, đương nhiên cũng là sơ lược sự tình.

Sau lại cường điệu nói lên sự tình hai tiểu cô nương Thẩm gia cấp cứu cho bà.
“Kia Thẩm Thanh Dung thật sự tốt như thế sao?”
Đại quận chúa nghe Tuấn Vương phi trong miệng mười tên có tám câu đều là không rời cô nương Thẩm Thanh Dung kia, liền biết mẫu thân của chính mình rốt cuộc có bao nhiêu thích Thẩm đại cô nương.

Mà nàng trước nay còn chưa có gặp qua một nữ tử nào có thể để mẫu thân đề ở trong miệng coi trọng đến như thế đâu.
“Ân, là cái hảo hài tử.”
Tuấn Vương phi cười, đương nhiên cũng là khen người.

Bà kỳ thật cũng không phải dễ dàng mà thích một người.

Chính là đối với hài tử kia lại thật sự cảm mến.

Bà đem người nhích lại gần một chút, lúc này mới nói: "Trước không nói đến diện mạo nàng thanh tú tinh xảo, các ngươi còn chưa có thấy qua bộ dáng nàng chăm sóc cho muội muội của mình, quả thực là đem muội muội trở thành nữ nhi mà dưỡng."
“Tâm nhi hẳn là rất rõ ràng mới đúng.”
“Đúng vậy.” Đại quận chúa cũng là nở nụ cười, nghĩ đến khi đó chính mình, cũng đều là rõ ràng trước mắt.

Năm đó mẫu thân sinh hạ ba tỷ muội các nàng, vốn đã cao tuổi rồi.

Sau lại ở lúc tuổi cao hoài thai rồi liều chết sinh hạ Húc nhi, mấy tháng đều là vô pháp xuống giường.

Vẫn là cái đại tỷ là nàng, mỗi ngày đều ôm đệ đệ.

Mà Húc nhi cũng là do ba người tỷ muội nàng dưỡng trước, trước không nhắc tới cha mẹ, câu đầu tiên hắn học xong là gọi tỷ tỷ.

Một cái đương tỷ tỷ đem đệ muội trở thành hài nhi của chính mình mà dưỡng, vậy đủ có thể thấy, ở trong mắt của nàng, người muội muội này khả năng còn quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân.
Ở thời điểm lúc trước khi nàng chưa xuất giá, nếu ai dám chạm vào một sợi tóc của Vũ Văn Húc, nàng sẽ muốn mạng của người đó.

Nghĩ đến cái cô nương Thẩm gia kia cũng là tương đồng như vậy.
“Kia mẫu thân, ngươi chuẩn bị muốn như thế nào tạ ơn bọn họ?”
Đại quận chúa tư ngưng thật lâu, mới là đề cập chuyện như vậy.

Nhân gia cứu mẫu thân của bọn họ, bọn họ tất nhiên là phải hảo hảo cảm tạ nhân gia.

Đây là đại ân, không phải ơn huệ nhỏ, nên tuyệt đối không được qua loa.
“Ta cũng đang suy nghĩ việc này.”
Tuấn vương phi đem tay của chính mình đặt lên trên chăn gấm.

Bà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là lưỡng lự, rốt cuộc thì Thẩm tướng quân phủ cũng khác với những phủ khác.
Bởi vì nhà bọn họ không có trưởng bối, cũng là không có người có thể làm chủ.

Hiện tại ngay cả một cái nữ chủ nhân đều là không có, cũng chỉ có ba cái hài tử ở, Thẩm tướng quân lại là phụng chỉ xuất chinh.
“Như vậy đi, mẫu thân, ta nghĩ tới một cái chủ ý." Đại quận chúa tròng mắt vừa chuyển, trong lòng cũng đã có tính toán.
“Hành, ngươi mau chút nói,”
Tuấn Vương phi cũng là sốt ruột muốn biết nữ nhi có cái ý kiến gì hay.

Bà bây giờ cứ nghĩ chuyện gì là đầu lại đau.

Cho nên những việc này, nếu là người khác có cái biện pháp gì tốt, vậy thật đúng là không gì có thể tốt hơn.


Cũng đỡ cho bà phải hao tổn tinh thần, đến hiện tại đầu bà vẫn còn đau đâu.
Đại quận chúa vội vàng lấy qua một cái gối mềm, cẩn thận đặt ở phía sau lưng Tuấn Vương phi, cũng là làm Tuấn Vương phi dựa hảo.

Như vậy sẽ tương đối thoải mái một ít.

Quả thực, sau khi Tuấn vương phi dựa tốt, lập tức người liền cảm giác khá hơn nhiều, sắc mặt cũng là chậm rãi đi theo hồng nhuận lên.
“Mẫu thân hiện tại có thể trước đưa các nàng một ít tiền tài chi vật.”
Đại quận chúa đề nghị nói, “Rốt cuộc nhà bọn họ hiện tại cũng không có người làm chủ, đưa cái gì cũng đều là không thích hợp, không bằng liền đưa chút đồ vật nữ hài thích, còn có một ít văn phòng tứ bảo linh tinh, chờ đến khi Thẩm tướng quân trở về, chúng ta lại là chính thức đệ thượng bái thϊếp, chờ đến lúc hai vị cô nương hôn phối, mẫu thân lại là phí một ít tâm tư, xem giúp bọn họ nhà nào tốt.

Bọn họ không có mẫu thân quản mấy chuyện đó, mẫu thân đến lúc đó nếu là phí chút tâm tư, cũng liền tính là báo đáp một phần ân tình này."
“Ân, như vậy cũng tốt,” Tuấn Vương phi đối với cái đề nghị này tương đối vừa lòng.

Đương nhiên bản thân bà tính toán về sau phải hảo hải xem xét chọn nhà phu quân tương lai thật tốt cho đôi tỷ muội kia.

Bất quá hiện tại không vội, dù sao cũng đều là có 4-5 năm thời gian.
Rốt cuộc cái đại cô nương kia cũng chỉ có hơn mười tuổi, mà tiểu muội tuổi cũng chưa quá 4 tuổi.
Cho nên hai cô nương kia còn quá nhỏ, không thích hợp để đề cập chuyện này.
Bà nhắm mắt lại, cũng là dựa ở trên gối đầu.

Chỉ là sắc mặt lúc này vẫn luôn không có tốt.

Vừa rồi có ba cái nữ nhi, bà cũng coi như là cố gắng lấy lại tinh thần.

Hiện tại rõ ràng là đã lộ ra có chút ít mệt mỏi.
Đại quận chúa vội vàng đỡ Tuấn Vương phi nằm xuống, cũng là cẩn thẩn đắp chăn lên cho bà.

Vẻ mặt Tuấn vương phi lộ ra một ít thống khổ, đem các nàng ba người đều là doạ tới rồi.


Các nàng vội vàng cho người thỉnh Đỗ thái y lại đây.

Chỉ là Đỗ thái y nhìn nửa ngày cũng không có phát hiện thân thể của Tuấn vương phi có cái gì khác thường.

Cũng chỉ có thể nói, có thể là bản thân bị doạ tới rồi.

Sau đó liền khai mấy đơn thuốc an thần, để Tuấn vương phi uống.

Sau khi uống xong, Tuấn vương phi quả thực là tốt lên không ít, sau cùng là đã ngủ rồi.
Ba vị quận chúa thấy vậy cũng mới là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bất quá Tuấn Vương phi như thế, các nàng vô luận như thế nào cũng đều là không yên lòng mẫu thân, liền từng người sai người, đầu tiên là hồi trong phủ của mỗi người, nói sự tình của Tuấn Vương phi.

Mà các nàng cũng đều là lưu lại nơi này.

Trong phủ hiện tại đã không có nữ chủ tử, còn có một cái vẫn là đệ đệ chưa trưởng thành.

Nếu ba cái tỷ tỷ giờ mặc kệ thì còn có ai quản trong phủ đây.

Muốn chờ trong phủ có nữ chủ nhân, còn phải chờ thêm mấy năm đâu.

Nếu để đệ đệ cưới đại ai đó, các nàng đều là không đồng ý.

Dù sao người em dâu tương lai này nhất định phải vừa lòng cả ba người các nàng mới được.
Rốt cuộc cái đệ đệ này, chính là do ba tỷ muội các nàng dưỡng lớn lên a.
Chờ tới lúc sau khi hạ nhân quay trở lại, trừ bỏ đem lời nói truyền lại, trong phủ của từng người cũng đều sai người đưa đến một ít đồ vật cùng thuốc bổ, cũng truyền lời lại, mong Tuấn vương phi hảo hảo dưỡng thương.

Chờ đến khi thân mình Tuấn vương phi tốt hơn, gia quyến cùng phu quân của ba vị quận chúa cũng sẽ đích thân tới bái phỏng..