Một cái hài tử nói ra lời hay, chẳng lẽ không phải lời nói thật sao?
“Lại đây, để dì ôm một cái." Tuấn Vương phi hướng Thẩm Thanh Từ vẫy vẫy tay.

Hôm nay tinh thần của bà vô cớ là tốt lên một chút.

Trong phủ đã lâu rồi không có một cái tiểu nữ oa như vậy.

Cháu ngoại bà cũng đã có mấy cái, chính là lại không có ai là ngoại tôn nữ a .
Nhớ trước đây đại nữ nhi của bà cũng là nhỏ như vậy, bà vẫn còn có thể ôm vào trong ngực mà dỗ dành.

Chính là năm tháng trôi qua thật nhanh, bà hiện tại chính là đã có cháu ngoại, nhưng là vậy bà lại chưa có cái ngoại tôn nữ nào a.
Thẩm Thanh Từ đi qua, cũng là đứng ở trước mặt của Tuấn Vương phi.
Đại quận chúa cũng là thích nữ nhi, đáng tiếc vẫn luôn không có được như nguyện.

Nàng đã sinh liền ba cái nhi tử, tới rồi hiện tại vẫn là không có thấy động tĩnh.


Các nàng Tuấn Vương phủ cũng đến kỳ quái, Tuấn Vương phi sinh các nàng ba vị quận chúa, mắt thấy cũng đều là cùng nam đinh vô duyên, kết quả lại sinh một cái nhi tử vào lúc tuổi già.

Mà ba tỷ muội các nàng lại là tương phản, các nàng từng bước sinh ra một đống nhi tử, chính là lại không có lấy một khuê nữ.

Nhìn thấy khuê nữ nhà người khác, trong lòng thật là ngứa ngáy khó chịu, thật muốn chính mình sinh một cái ra tới.
“Nhìn xem một trương khuôn mặt nhỏ này, lớn lên thật tốt." Tuấn vương phi xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thanh Từ.

"Cùng tỷ tỷ lớn lên giống nhau, đến tuổi như tỷ tỷ cũng là một cái mỹ nhân xinh đẹp."
Đại quận chúa cũng là không ngừng gật đầu, “Là lớn lên hảo, môi hồng răng trắng, cũng là làm cho người ta thích.”
Hiện tại tiểu bộ dáng của Thẩm Thanh Từ thật sự là làm người ta muốn niết vài cái.

Ân , khen nàng còn khen cả tỷ tỷ của nàng, thật tốt.
Tuấn Vương phi lại là hỏi Thẩm Thanh Từ một chút sự tình.

Nàng đều là dùng nãi thanh nãi khí trả nời, ba câu đều không rời tỷ tỷ.

Thật đúng là đem tỷ tỷ coi thành nương.
Đại quận chúa nghe nghe, cũng là ở trong lòng minh bạch, ban đầu nàng vẫn là có chút không tin lời mẫu thân nói.

Nói là trên đời này vẫn còn có thứ tỷ đối với đích muội thật tình tốt.

Chính là nghe như vậy nàng vẫn giữ lại bảy phần hoài nghi.
Chính là hiện giờ xem ra, cũng xác thật chính là như thế.

Cái nhân nhi nho nhỏ này sẽ không có nói dối.

Hơn nữa có phải hay không thật, có phải hay không giả, bọn họ đều có mắt, cũng đều là có tâm, sẽ xem, sẽ nghe, sẽ hiểu.
Thẩm Thanh Dung vẫn luôn quy củ đứng ở một bên, chính là vẫn luôn nhìn chằm chằm muội muội.

Đầu tiên là khẩn trương, sau lại thả lỏng, còn nữa cũng là khóe môi hơi cong, nhẹ nhã mà cười.

Không thể không nói, đôi tỷ muội Thẩm gia này, xác thực được dạy dỗ thật tốt.

Đại tỷ này vừa nhìn là biết sau này tư dung chắc chắn sẽ không tầm thường.

Mà muội muội, tuy tuổi còn nhỏ, những cũng đã như thế ngọc tuyết đáng yêu, đến lúc trưởng thàng chắc chắn là sẽ không kém.

Chỉ là đáng tiếc đều là hài tử không có mẫu thân bên cạnh.
Cho nên trong lòng của Đại quận chúa cũng đã có chủ ý, quyết định muốn lưu ý hỗ trợ một ít.

Liền vì phần nhân tình các nàng đã cứu mẫu thân một mạng, nàng sẽ xem xét kỹ, giúp tỷ muội hai người tìm được một mối nhân duyên tốt, gả tới trong nhà thích hợp, tránh cho bị kẻ ngụy tâm lừa gạt mà hại cả một đời.
Nói chuyện trong chốc lát, Tuấn vương phi cũng cảm giác được thể lực của mình có chút không tốt, cũng cảm giác cả người dần không có tinh thần.
“Mẫu thân, có phải người có chút mệt mỏi hay không?" Đại quận chúa vội vàng hỏi.
“Có chút,” Tuấn Vương phi là có chút mơ màng như sắp ngủ.

Bất quá vẫn là cố lên tinh thần.

Bà còn có nhiều lời muốn nói, bà sợ bây giờ nếu không nói, về sau cơ hội cũng liền càng ngày càng ít.
"Dì xinh đẹp." Thẩm Thanh Từ vội vàng kéo lại tay của Tuấn vương phi.

"Tỷ tỷ của ta có hương thật thơm, để tỷ tỷ ta xông phòng cho dì có tốt không?"
Mà nàng vừa dứt lời làm người trong phòng cũng đều không nhịn được mà phụt cười lên tiếng.


Ngay cả những nha đầu bà tử ở một bên cũng là che miệng cười.

Cũng chỉ có một cái Thẩm Thanh Dung bị nhắc đến là xấu hổ đến đỏ thẫm cả mặt.
“Hảo hảo……”
Tuấn Vương phi cũng là cảm giác chính mình cũng rất thích mùi mai hương trên người của Thẩm Thanh Dung.

Vậy liền để nàng lưu lại nơi này đi.

Bà vốn trước đây không thích người ở bên ngoài, nhưng với Thẩm Thanh Dung là ngoại lệ.

Có lẽ khả năng chính bởi vì Thẩm Thanh Dung là ân nhân cứu mạng của bà.

Ở lúc bà không nơi nương tựa, lại gặp được nàng.

Tuy rằng nàng chỉ là một cái cô nương mười một tuổi, nhưng là lại đem cho bà cản giác an bình..