Đôi mắt của nàng mở ngày một lớn.

Đập vào mắt nàng lúc này là một cái tiểu nữ oa ngồi ở ghế dựa đằng trước.

Tiểu nữ oa nho nhỏ, còn chưa có cao bằng cái ghế, nhưng bộ dạng của nàng lớn lên lại cực tốt, môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú, lớn lên cũng là béo hô hô, trông giống hệt một cục bột trắng, nhưng lại thật đáng yêu.
Trên cổ nàng mang một cái khoá trường mệnh lớn màu tím, trên đầu chải thành hai búi tóc nhỏ, mặt trên cài một ít chân trâu.

Bên trên chân nhỏ đều một đôi giày nhỏ thêu hình con thỏ tinh xảo.

Đứa nhỏ này chỉ cần nhìn qua liền biết là hài tử nhà phú quý.


Mà đứng ở bên người hài tử là một cái ma ma mặt mày nghiêm túc ít cười.
Hài tử ở trên ghế khởi động khuôn mặt nhỏ phấn nộn của mình, một đôi mắt to cũng là đi theo mị lên, cái miệng nhỏ phấn đô đô cũng là hướng hai bên cong lên.
Tiểu nữ oa oa dùng tay nhỏ cầm lên một khối điểm tâm đặt ở bên trên miệng nhỏ của chính mình, một ngụm lại một ngụm ăn xuống.

Nhưng dù vậy một đôi mắt to trước sau lại chưa từng dời đi cái người dơ loạn bất kham đang quỳ trên mặt đất kia.

Nữ nhân kia trên người toả ra mùi hôi thôi khó ngửi, ngay cả mấy cái bà tử bên cạnh đều có chút sắp không thể chịu đựng được, vậy mà cái tiểu nhân nhi kia lại không thèm để ý.

Huống chi rất nhiều người ở đây đều biết, khứu giác của nàng cực kỳ nhạy bén hơn hẳn người thường.
"Lý Tú Ca." Thẩm Thanh Từ sau khi ăn xong một khối điểm tâm liền vỗ vỗ tay nhỏ của chính mình, sau đó ngồi thẳng tiểu thân thể của chính mình ở trên mặt ghế lên tiếng.

Thanh âm mềm mại của hài tử luôn làm người ta cảm thấy không có bất luận cái lực uy hϊếp gì, nhưng dù vậy cái bà tử bên cạnh nàng đôi mắt vẫn luôn híp lại, giống như cất giấu hàng ngàn kim châm bên trong, làm người đối diện cũng không dám vọng động nửa phần.
Nữ nhân quỳ trên mặt đất vẫn là đang chết lặng quỳ.

Chỉ là thời điểm nghe được tên của chính mình, cuối cùng cũng là nâng mặt của chính mình lên, biểu tình trên mặt cũng là khẽ run lên vài cái da thịt.

Kỳ thật cũng chỉ có thể nói là da, mà lại không có thịt, bởi vì nàng đã gầy thành da bọc xương.
Đúng vậy, nàng tên là Lý Tú Ca, nàng là một cái tù nhân, nàng bị nhốt trong thiên lao của kinh thành, cùng người chết không có nửa phần khác nhau.

Khả năng so với người chết còn có phần gian nan hơn.


Bởi vì người chết xong là đã hết mọi chuyện, nhưng là nàng lại phải ở nơi đó chịu tra tấn thời gian cả đời, nhận hết mọi tra tấn cùng lăng nhục, cuối cùng vẫn là giống nhau đến chết thân xác cũng không còn.
Mà đối với bọn họ mà nói, kỳ thật chết cũng chưa chắc đã là một loại giải thoát.
Mà nàng đã sớm quên chính mình rốt cuộc đã bị giam ở đó bao lâu.

Là một năm, hai năm, năm năm, hay là mười năm.

Thời gian xa xăm, thế nhưng nàng đã quên mất.
Thẳng cho đến thời điểm bây giờ, cái tên Lý Tú Ca này lại xuất hiện.

Lúc này nàng mới biết, nguyên lai là chính mình vẫn còn sống, nguyên lai vẫn có người gọi cái tên của nàng là Lý Tú Ca.
Nàng mở to hai mắt, mí mắt cũng là nâng lên rồi hạ xuống, sau đó liền cứ như vậy lặng yên không tiếng động rơi nước mắt.

Nàng cơ hồ là từ rất lâu rồi không có rơi nước mắt như vậy.

Chỉ có tới rồi nơi đó mới là biết, nguyên lai nước mắt là đồ vật vô dụng nhất.
Cho nên trừ bỏ quên mất cái tên của chính mình, nàng cũng quên mất cả nước mắt của bản thân.
Nữ oa ngồi trên ghế mây kia bưng đĩa điểm tâm lên, sau đó giao cho vị ma ma đang đứng ở bên người.
Ma ma tiếp nhận mâm, sau đó đi tới trước mặt Lý Tú Ca, đem đĩa điểm tâm trong tay đặt ở trên mặt đất, sau đó lại trở về bên người của tiểu nữ oa.
Lý Tú Ca môi khô khốc hợp động vài cái, sau đó nàng đột nhiên vươn tay, một phen liền cầm lên những khối điểm tâm trên đó, liều mạng bỏ vào trong miệng.

Nước mắt nàng cứ tự nhiên mà rớt xuống dưới, nàng lại cứ mặc kệ như vậy, đem điểm tâm cùng nước mắt của bản thân cứ như vậy mà cùng nhau nuốt xuống.
Nàng cứ như vậy liều mạng cắn, liều mạng nuốt, chẳng sợ bên trong có độc, nàng cũng đều là không chút nào do dự mà ăn xong.

Nàng đã sớm quên mất những hương vị khác ở trên đời này, cũng như không nhớ nổi bộ dáng của điểm tâm là như thế nào?.