Mặc dù Tạ Khuynh từng ở kinh thành hai năm, nhưng hai năm đó đều bị vây trong cung, ngoài cung có hoạt động gì nàng đều không được tham gia không được chứng kiến.

Tỉ như nàng cũng không biết nguyên lai trước tháng chạp kinh thành cũng sẽ mở một cái Noãn Đông yến. Khác với thịnh yến vương đình của Bắc Liêu trước mùa đông, Bắc Liêu làm cái yến hội kia xong, thu phí bảo hộ của các tiểu quốc chung quanh rồi mọi người liền tản đi ai về nhà nấy.

Còn Noãn Đông yến của kinh thành lại không phải hoạt động quan phương, mà là do những cao môn đại hộ âm thầm liên hợp tổ chức, là hội nghị cuối năm lớn nhất.

Thiệp mời Noãn Đông yến cũng được phát sớm từ một hai tháng trước, người có thể tham gia đương nhiên cũng là nhà danh môn huân tước, các trưởng bối mang theo con cháu có tiền đồ trong gia tộc, các kiều nữ mỹ mạo cũng có mặt, để cho mọi người cùng nhau tham dự náo nhiệt một chút, cũng để các hậu bối biết nhau, có chí thú thì kết giao tình nghĩa một phen, tương lai có thể thành thông gia cũng là chuyện tốt, vừa làm bằng hữu vừa làm trợ lực.


Mà Tạ gia tất nhiên cũng được mời.

Nhưng điều làm Tạ Khuynh bất ngờ là, một đại hội như vậy mà Thái thị lại chủ động muốn đưa nàng theo cùng tham dự.

Đây xem như đưa Tạ gia thứ trưởng nữ là Tạ Khuynh này ra trước mặt mọi người, Thái thị sẽ rộng lượng vậy sao?

Căn cứ theo phản ứng của Thái thị trong mấy ngày gần đây, bà phải không muốn cho mọi người nhìn thấy Tạ Khuynh mới phải, chí ít là trước khi tin đồn của Tạ Nhiễm lắng xuống.

Vậy lúc này bà mời Tạ Khuynh liền rất khả nghi.

"Đại nương xác định muốn ta cùng tham dự?"

Buổi sáng, sau khi Tạ Khuynh rời giường, đang muốn leo tường ra ngoài như thường ngày, ai ngờ Thái thị cho người canh giữ ở cửa sau đợi nàng, để mời nàng tới chủ viện nói chuyện.

Tới chủ viện, Tạ Khuynh cũng không khách khí, sau khi vội vàng hành lễ với Thái thị xong, tiện tay cầm một quả hồng trên bàn dùng để thơm phòng lên gặm.


Thái thị không thích hương liệu, thỉnh thoảng sẽ hái một chút hoa tươi theo mùa về trang trí phòng, mà mùa đông hoa cỏ tàn lụi, hoa mai đầu cành chưa nở rộ, khoảng thời gian này Thái thị đành cho người tới mua mấy trái cây trong hầm ngầm của thương hộ tới thay thế.

Đối với hành động tùy tiện của Tạ Khuynh Thái thị tạm thời xem như không thấy, nói với Tạ Khuynh:

"Bảo ngươi đi thì ngươi đi là được, hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Tạ Khuynh bật cười: "Đại nương cường thế như vậy a?" Nói xong đứng dậy: "Vậy ta không đi!"

Nếu có thể thì bớt làm những sự tình không theo lẽ thường.

Đây là một trong những đạo lý mà lão Tạ dạy nàng khi còn bé, hèn nhưng rất hữu hiệu.

"Đứng lại!"

Thái thị gọi Tạ Khuynh đang hoàn toàn không nể mặt mũi, chạy tới cạnh cửa lại, Tạ Khuynh dừng bước nhưng không quay đầu, chỉ là muốn nghe xem Thái thị định nói gì.


Chần chờ hồi lâu, Thái thị nuốt cục tức xuống mới hỏi Tạ Khuynh:

"Ngươi lớn lên trong quân, có biết đánh cúc?"

Đánh cúc?

Tạ Khuynh quay đầu nhìn Thái thị, do dự một chút rồi gật đầu nhẹ, chỉ thấy hai mắt Thái thị tỏa sáng, bước nhanh đến phía trước muốn nắm Tạ Khuynh. Tạ Khuynh cuống quít thối lui, giữ khoảng cách với bà.

Thái thị không nắm được cũng không tức giận, hăng hái hỏi:

"Trình độ ngươi như thế nào?"

Tạ Khuynh càng không hiểu Thái thị muốn làm gì, trả lời:

"Tạm được."

Thái thị tựa hồ có chút thất vọng: "Chỉ là tạm được sao?"

Tạ Khuynh không thích khoe khoang mấy chuyện như này, thế là hàm súc nói: "Cũng chỉ làm cúc vương hai lần."

Thái thị không hiểu: "Cúc vương là gì?"

"Là toàn bộ có năm mươi đội đấu, đội chiến thắng cuối cùng được gọi là đội cúc vương." Tạ Khuynh giải thích.
Thái thị tưởng tượng khung cảnh kia một chút, hồ nghi dò xét Tạ Khuynh: "Lợi hại như vậy? Khoác lác hả?"

Tạ Khuynh liếc bà một cái, xoay người rời đi, Thái thị vội vàng chạy chậm tới giữ chặt nàng, nói:

"Đừng đi đừng đi, đại nương có việc muốn nhờ."

Tạ Khuynh rút tay lại, lẳng lặng nhìn xem bà muốn làm gì.

"Hàng năm Noãn Đông yến đều có không ít hoạt động, trong đó có cả trò đánh cúc này, không nói gạt ngươi, dưới tay đại nương có một đội đánh cúc, nhưng hàng năm đều không lấy được thành tích tốt, bị đội của Hàn quận thái phi ép không thở được, năm nào ta cũng chịu mất mặt."

Thái thị kể chuyện cũ cho Tạ Khuynh nghe xong, bỏ qua hiềm khích lúc trước, nắm chặt lấy tay Tạ Khuynh, nói:

"Khuynh nhi, lần này đại nương có thể nở mày nở mặt hay không phải xem ngươi rồi."
Tạ Khuynh: ...?

"Ngươi muốn ta ra sân?" Tạ Khuynh hỏi, chờ Thái thị gật đầu mới dứt khoát cự tuyệt: "Không đi. Vì sao ta phải giúp ngươi?"

Nói xong muốn hất tay Thái thị ra, ai ngờ Thái thị tóm quá chặt, Tạ Khuynh hất mãi không được.

"Khuynh nhi! Ngươi phải biết rằng, đây không phải là giúp ta! Đây là giúp Tạ gia, giúp phủ Tướng quân, ngươi cũng họ Tạ, chẳng lẽ ngươi hi vọng Tạ gia bị người khác đè đầu cưỡi cổ hay sao?" Thái thị nói lời thấm thía.

Tạ Khuynh hoàn toàn không đi theo kịch bản của bà:

"Hy với chả vọng, cũng bị đè đầu cưỡi cổ ngần ấy năm rồi, ngài còn chưa thích ứng được à?"

Thái thị nghẹn họng, rất muốn xé toạc cái miệng ăn nói không biết lựa lời này của Tạ Khuynh.

"Có cơ hội xoay người thì ai không muốn chứ? Đúng không?"

Thái thị kéo Tạ Khuynh ngồi xuống, thuyết phục:
"Mấy năm qua ngươi không về, trên tay đại nương không có người khác, bị khi dễ, năm nay vừa vặn có ngươi ở đây, ngươi còn có thể trơ mắt nhìn người khác khi dễ đại nương sao?"

Tạ Khuynh không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt liếc qua Thái thị, lúc này vô thanh thắng hữu thanh.

Chỉ cần Thái thị có não, nhất định sẽ cảm nhận được chân tình thật cảm trong đôi mắt Tạ Khuynh -- nàng có thể.

"..."

Thái thị âm thầm cắn chặt răng.

Bất quá một người trời sinh khéo léo như bà há có thể vì chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy mà từ bỏ mục đích, bà chính là một nữ nhân vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn đấy!

Trọng chỉnh sĩ khí tiếp tục khuyên, lúc này còn tiện thể đưa lên ít 'Hoa quả khô' :

"Chỉ cần ngươi chịu giúp đại nương thắng cuộc thi đánh cúc, đại nương sẽ cho ngươi con ngựa tốt nhất, gậy đánh cầu tốt nhất, trang bị tốt nhất, sau khi thắng... Thưởng thật lớn!"
Tạ Khuynh đối với ngựa tốt nhất, gậy đánh cầu tốt nhất, tranh bị tốt nhất đều không có hứng thú, nhưng mà phần thưởng lớn kia thì...

"Thưởng cái gì?"

Nói sớm để nàng còn suy xét a.

Thái thị giơ ba ngón tay, dùng giọng điệu như nói chuyện với người nhà quê chưa hiểu việc đời để nói với Tạ Khuynh:

"Ba trăm lượng. Thêm một đôi trâm trân châu."

Lông mày bên phải của Tạ Khuynh nhảy lên một cái, có chút không vừa ý: "Ba trăm lượng? Còn chưa đủ mua hai vò rượu nữa, đại nương đùa ta hả?"

Thái thị chấn kinh:

"Rượu ngươi mua làm bằng vàng sao? Ba trăm lượng có thể mua mấy ngàn vò Điêu hoa bạch, tửu trang còn mang tới tận cửa!"

Tạ Khuynh không muốn để ý đến bà, giải quyết dứt khoát nói:

"Trâm trân châu ngài giữ lại chơi đi, ba ngàn lượng, ta thắng cho ngài! Được thì viết giấy cam kết, không được thì ta đi ngay."
Thái thị bị Tạ Khuynh dùng công phu sư tử ngoạm làm cho muốn chửi ầm lên, bà chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy!

Bà thật sự muốn phun ngụm nước bọt rồi bảo Tạ Khuynh cút, ba ngàn lượng để thuê nàng ta đi đánh cúc hả? Ba ngàn lượng đó mua cái mạng quèn của nàng ta luôn còn được! Đi ra ngoài tìm sát thủ cũng chỉ năm mươi lượng, nàng ta há miệng liền đòi ba ngàn lượng...

Thái thị đỡ trán.

Thánh thần thiên địa ơi!

Lão già Tạ Viễn Thần này cho nàng ta ăn cái gì mà lớn lên đáng ghét như vậy!

Tạ Khuynh nói đi là đi, không chút do dự.

Nàng bước ra khỏi chủ viện, mắt thấy sắp bước ra cửa thuỳ hoa, Thái thị mới đuổi theo, nộ khí rào rạt nói:

"Nếu ngươi không thắng được, xem ta có lột da ngươi ra không!"

Tạ Khuynh dừng bước, mặt mũi viết đầy mấy chữ cung hỷ phát tài:
"Không dám."

Thế là, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tạ Khuynh, gọi sư gia của phòng thu chi tới viết giấy cam kết, nêu rõ Thái thị mời Tạ Khuynh vào đội đánh cúc, nếu thắng trận trong Noãn Đông yến năm nay, tiền thưởng ba ngàn lượng.

Tới phiên hai người ký tên lăn dấu tay, Tạ Khuynh đắc ý mà ký xuống, thấy Thái thị cau mày sững sờ nhìn chằm chằm chữ ba ngàn lượng trên tờ cam kết, cánh tay lên lên xuống xuống đến mấy lần, chính là không nỡ ấn xuống.

Tạ Khuynh nhìn mà nóng lòng sốt ruột, lúc Thái thị do dự lần nữa, Tạ Khuynh nắm lấy tay của bà, trực tiếp đè xuống, dấu tay đỏ tươi xuất hiện trên giấy, Thái thị nhìn mà đứt ruột.

Ký xong thì đã thành cam kết, Tạ Khuynh cầm tờ của mình, hành lễ cáo lui với Thái thị, thổi một điệu dân gian của biên quan, hoan hoan hỉ hỉ rời khỏi chủ viện.
Thái thị phải nói là hối hận, bình thường lên kiệu cũng cần người đỡ mà nay bỗng nhiên sức lực lớn vô cùng, tay không bẻ gãy cây bút lông trong tay, phát ra một tiếp 'rốp' thâm thúy.

Tiên sinh phòng thu chi viết giấy cam kết thấy chủ mẫu tức giận, làm sao dám lưu lại nữa, hỏa tốc thu dọn bút mực giấy nghiên rời đi. 

Thái thị quẳng cây bút gãy làm hai đoạn xuống đất, cố gắng hít sâu bình phục tâm tình.

Thôi, chưa chắc nàng ta sẽ thắng!

Đội đánh cúc dưới tay của Hàn quận thái phi chính là niềm kiêu ngạo ở kinh thành, đoạt quán quân liên tục suốt tám năm, không có địch thủ, Tạ Khuynh... Dựa vào cái gì mà thắng được?

Nói đến cùng, Thái thị căn bản không phải muốn Tạ Khuynh đi thắng cuộc thi đấu này cho bà, mà chỉ cần nàng tham gia Noãn Đông yến, bây giờ xác định nàng sẽ tham gia, cũng xem như Thái thị đạt được mục đích. Về phần ba ngàn lượng kia... Kích cúc đội nằm dưới sự khống chế của bà, đến lúc đó bà ra lệnh một tiếng, khiến người khác không phối hợp, Tạ Khuynh đơn thương độc mã có lợi hại hơn nữa, thắng được thì có quỷ!
Nghĩ tới đây, Thái thị rốt cục thở phào, quay đầu cầm giấy cam kết lên nhìn tới nhìn lui, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề...

Giấy này hình như chỉ viết Tạ Khuynh thắng thì thế nào, lại không viết Tạ Khuynh thua thì ra sao.

Vì lẽ đó làm nửa ngày, Tạ Khuynh lừa gạt Thái thị ký một tờ cam kết có thể kiếm bộn tiền nhưng lỗ thứ gì!

Tâm tình vừa mới hồi phục được chút đỉnh của Thái thị lại bắt đầu nóng nảy.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Tạ Khuynh nói cho Cao Tấn biết mình muốn tham gia Noãn Đông yến, đồng thời nói luôn việc mình sẽ lên sàn đánh cúc, Cao Tấn nói:

"Đội đánh cúc của Hàn quận thái phi xác thực rất lợi hại, do chính bà huấn luyện, so với mấy phu nhân khác trong kinh chỉ chơi cho vui thì thật không tầm thường."

Tạ Khuynh nghe xong nói:

"Chính bà huấn luyện, lợi hại như vậy?"
Cao Tấn nói:

"Hàn Quận thái phi trước kia từng theo Quận vương ra chiến trường, lúc tuổi còn trẻ võ công rất cao, tính tình mạnh mẽ, về sau Quận vương chết trận, bà cũng không sa sút tinh thần, vẫn hùng hùng hổ hổ sống cuộc sống của mình."

Tạ Khuynh tập trung nghe chuyện của đối thủ, hỏi:

"Hàn quận thái phi, có phải là thê tử của Quận vương Hàn Nghị mười mấy năm trước tử thủ trung dũng ở Mạc Bắc..."

"Đúng, chính là bà ấy. Hàn gia ba đời tòng quân, đời đời vì nước hi sinh, đáng tiếc đến đời của Hàn soái lại đứt đoạn." Cao Tấn tiếc nuối thở dài.

Tạ Khuynh hỏi: "Hàn soái cùng phu nhân không có sinh nhi tử sao?"

Cao Tấn nói: "Sinh. Bất quá sinh mà như không, chẳng kế thừa được gia nghiệp Hàn gia."

Tạ Khuynh: "Là thân thể có khiếm khuyết sao?"

Cao Tấn: "Tâm trí không được đầy đủ."
Tạ Khuynh minh bạch vì cái gì Cao Tấn nói đứa nhỏ này không kế thừa được gia nghiệp Hàn gia, nếu như là thân thể khiếm khuyết mà có đầu óc tốt, vẫn có thể hiểu biết chữ nghĩa như thường, đi một con đường khác chấn hưng gia nghiệp, nhưng nếu là tâm trí không được đầy đủ, vậy không còn biện pháp.

Nói như vậy cuộc sống của Hàn quận thái phi thật không dễ dàng.

Còn trẻ đã phải để tang chồng, một mình dưỡng hài tử tâm trí không toàn vẹn, chèo chống cả phủ, Tạ Khuynh bỗng nhiên thở dài, Cao Tấn nhìn nàng hỏi:

"Làm sao? Nghe chuyện của Hàn quận thái phi xong, không muốn thắng bà ấy nữa?"

Tạ Khuynh lập tức lắc đầu:

"Làm sao có thể! Ta rất kính nể bà, nhưng mấy chuyện tranh đấu này thì có gì mà ngại?"

[ ba ngàn lượng bạc đó. ]

[ đùa! ]

Cao Tấn không hiểu: "Cái gì ba ngàn lượng?"
Tạ Khuynh liền đem tờ cam kết của nàng và Thái thị cho Cao Tấn xem, đối với hành vi này của Tạ Khuynh, Cao Tấn rất là cạn lời.

"Ngươi đây không phải hố bà ta rồi sao. Chỉ viết thắng sẽ như thế nào, thua lại không viết." Cao Tấn liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề của tờ cam kết này.

Tạ Khuynh đem tờ cam kết cẩn thận xếp lại: "Đừng nói khó nghe như vậy, cái gì gọi là hố a. Ngươi cho rằng bà ta sẽ đàng hoàng để cho ta thắng?"

Cao Tấn ngẫm lại cũng đúng, đội đánh cúc do Thái thị bỏ vốn, những người kia đương nhiên nghe theo bà, nếu như Thái thị có ý không muốn đưa ra ba ngàn lượng này, chỉ cần cho người khác không phối hợp là được.

"Ngươi như vậy là đã tính trước?" Cao Tấn hỏi.

Tạ Khuynh không nói gì, đem tờ cam kết xếp gọn rồi ép xuống dưới chăn đệm.

Bởi vì Cao Tấn đang nằm ngay trên giường nên mấy thao tác này Tạ Khuynh cơ bản là nằm sấp trên người hắn mà làm, Cao Tấn đập đập lên cái mông vểnh của nàng, cảm thấy xúc cảm không tệ lại nắn bóp mấy cái.
Tạ Khuynh cảm thấy phiền, trở tay đập đập hắn mấy cái, cũng không đẩy hắn ra.

"Đây là cái gì?"

Lúc Tạ Khuynh giấu đồ Cao Tấn thấy được dưới đệm chăn của nàng còn có vài vật khác, hai tấm ngân phiếu năm trăm lượng, cùng một sợi dây ngũ sắc.

Câu này là hắn hỏi sợi dây ngũ sắc.

Tạ Khuynh lấy ra cho hắn xem, nói: "Nhặt được, về sau nếu có cơ hội sẽ trả lại cho người ta."

Cao Tấn nhận lấy lật tới lật lui xem vài lần, thấy đuôi sợi dây còn treo một cái thẻ bạc đã hơi phai màu, trên đó còn viết chữ 'Nhụy'.

"Giống như của tiểu nương tử nhà ai làm tặng lang quân vậy. Kiểu dáng không khác mấy với mấy tỷ tỷ bên nhà ngoại tổ ta làm, bất quá thời đó dây ngũ sắc toàn làm kiểu này thôi."

Cao Tấn bình luận xong, thấy thứ này nhìn không mới, càng không giống như đồ vật mà Tạ Khuynh tính tình cẩu thả có thể làm, liền không còn hứng thú, trả lại cho Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh đem giấy cam kết và dây ngũ sắc cất kỹ, giật cái tay Cao Tấn đang đặt trên mông nàng xuống, khuyến mãi thêm một cái trợn trắng.

Cao Tấn bóp tới nghiện, móc hầu bao từ vạt áo để ở đầu giường, đưa cho Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh tiếp nhận không hiểu: "Sao vậy?"

Cao Tấn nói:

"Trách ta suy nghĩ không chu toàn, còn khiến nàng phải lo âu vì tiền bạc, nàng cầm trước số này đi, đêm mai ta mang con dấu theo, bạc trong tiền trang* nàng cứ tùy ý dùng."

(*Toi hiểu nó như cái ngân hàng và con dấu là cái thẻ, nhưng toi không biết diễn tả thế nào, convert viết là bạc trang. ƯattpadTaiTheTuongPhung)

Tạ Khuynh trầm mặc không biết phải nói cái gì, trong lòng lại không nhịn được:

[ ngươi đang cho ta tiền tiêu vặt sao? ]

[ vô công bất thụ lộc, sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy được? ]
Cao Tấn giả vờ đưa tay: "Không cần thì trả lại cho ta là được."

Tạ Khuynh vội vàng giơ hầu bao cao lên, để Cao Tấn vồ hụt:

"Ai nói không cần? Ngươi cho bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu!"

Nói xong, Tạ Khuynh mở cái hầu bao của Cao Tấn, rút cọc ngân phiếu ra xem, tấm nào cũng có mệnh giá ngàn lượng, nhìn sơ thì cũng phải hơn hai mươi tấm. Tạ Khuynh líu lưỡi, nàng đang ở một cái thế giới song song khác hả?

Chỉ có hai tờ năm trăm lượng mà nàng giấu như bảo bối, Cao Tấn đây vừa ra tay là hai vạn lượng...

"Đây đều là mồ hôi nước mắt của bách tính sao?" Tạ Khuynh xoắn xuýt hỏi.

Cao Tấn không cao hứng:

"Tiền của trẫm xài mấy đời cũng không hết, ngươi yên tâm to gan dùng!"

Tạ Khuynh nhớ Nguyên Nương từng nói, dưới tay Cao Tấn trừ Xuân Phong các ra, còn có rất nhiều sản nghiệp, là một Hoàng đế có nghề tay trái làm đến mức hô mưa gọi gió.
Trước đó nàng không tin, bây giờ nhìn phần thực lực này của người ta, rốt cục phải tin.

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Hóng Tết quá đyyyyyyyy

( ̄▽ ̄)/♫•*¨*•.¸¸♪