Trăng lên giữa trời, tẩm điện Minh Trạch cung bị tia sáng bàng bạc mát lạnh bao phủ.

Trong giấc mộng Tạ Khuynh cảm thấy thân thể mình chợt nhẹ, sau đó triệt để rơi vào mộng đẹp, không còn ý thức.

Tay Cao Tấn dời khỏi huyệt an thần trên cổ Tạ Khuynh, để nàng không chút phòng bị mà ngủ. Ngón tay hắn khẽ vuốt lên khuôn mặt đi ngủ vẫn giữ nguyên trang dung của nàng, than nhẹ một tiếng:

"Xấu muốn chết."

Nói xong, hắn xốc thảm mỏng trên người Tạ Khuynh lên, mở vạt áo nàng ra, kiểm tra miệng vết thương lúc nãy nàng vừa bôi thuốc trước khi ngủ. Phỏng chừng là do quá mệt mỏi, thoa cho có lệ.

Cao Tấn bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dáng như đã sớm đoán được, lấy bình dược cao nàng giấu trong tay áo ra, một bên cẩn thận bôi lên vết thương một bên đau lòng muốn bóp chết nàng luôn.

Sao lại có người xem nhẹ bản thân như vậy?

Giả chết đương nhiên đáng giận, nhưng theo trình độ đáng giận của Cao Tấn, việc nàng không coi trọng thân thể mình, mỗi lần bị thương đều ứng phó qua loa càng đáng giận.

Lề mề trong chốc lát, thoa đầy đủ dược cho nàng, lần nữa băng bó lại, Cao Tấn mới yên tâm.

Cao Tấn ngồi xuống mép giường nhìn dung nhan cay mắt của Tạ Khuynh. Hắn cúi đầu xuống, đem mi tâm chống lên mu bàn tay nàng, nhẹ giọng hỏi:

"Đi cũng đi rồi, sao lại quay về?"

"Mặc kệ vì cái gì, ta tạm thời xem như nàng không nỡ rời xa ta."

"Nàng đã trở về, vậy cũng đừng trách ta... Nắm chặt không buông."

Tự do chó má gì đó cút đi. Cao Tấn nghĩ thầm, hắn đã cho nàng cơ hội, cái đồ ngốc này lại không chịu bắt lấy, trách được ai?

Nghĩ như vậy, Cao Tấn nhịn không được bật cười, cúi người hôn lên khuôn mặt xin lỗi người nhìn kia một cái, nói nhẹ vào tai nàng một câu:

"Đồ ngốc!"

Mà Tạ Khuynh giờ phút này đang trong mơ không biết chút gì về sự việc vừa phát sinh, nàng mải mê đắm chìm trong mộng cảnh bình yên thoải mái.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Tạ Khuynh chỉ cảm thấy giấc ngủ này thoải mái chưa từng có, chắc là do đã mấy ngày chưa được nghỉ ngơi tử tế.

Nàng giả chết ra khỏi kinh thành, hôn mê ba bốn ngày, sau khi tỉnh lại ăn bữa cơm liền tiếp tục cưỡi ngựa suốt hai ngày đường, thật vất vả về tới kinh thành, lại giày vò tới tới lui lui, cố chống mí mắt mà thoa chút thuốc lên eo rồi dính đầu vào gối liền ngủ đến không biết đông tây nam bắc.

[ ủa? Ngủ? ]

[ lại nữa! ]

Tạ Khuynh ngồi bật dậy, cấp tốc nhìn sang long sàng. Nàng ngủ đến hồ đồ rồi, thế mà lại quên thân phận và tình cảnh của mình hiện giờ.

Xuyên thấu qua bình phong, Tạ Khuynh trông thấy người kia bình yên nằm trong màn lụa long sàng. Hết thảy đều im ắng, cái gì cũng chưa phát sinh. Lúc này Tạ Khuynh mới âm thầm thở phào, sau đó lại lo lắng:

[ hôm qua ngủ quá sâu, Cao Tấn không có gọi ta chứ? ]

[ hẳn là không có, bằng tính cảnh giác của ta, chỉ có chút gió thổi cỏ lay thôi cũng không thoát được. ]

[ ừm. Không sai! ]

Bên trong màn, Cao Tấn nằm yên ổn bỗng nhiên nhúc nhích, thân thể chuyển hướng giữa giường. Tạ Khuynh ngừng thở, chờ hắn triệu hoán. Nhưng Cao Tấn chỉ trở mình, sau đó không còn gì khác.

[ còn ngủ hả? ]

[ hiện tại ta là một tiểu thái giám, thái giám thì nên làm gì? ]

[ hiện tại ta có nên gọi hắn dậy hỏi hắn dùng bữa sáng bằng món gì không? ]

[ nhưng bây giờ ta đang nằm thoải mái dễ chịu, không muốn động a. ]

Nghĩ như vậy nhưng Tạ Khuynh vẫn nhận mệnh nhấc chăn lên. Dù sao diễn tuồng phải diễn trọn bộ, vạn nhất Cao Tấn phát hiện nàng không xứng chức, đẩy nàng ra ngoài, Tạ Khuynh sẽ khó mà tìm được lý do nào tốt như thế này để ở bên cạnh hắn.

Không nghĩ tới nàng bên này vừa động, Cao Tấn trên long sàn bên kia liền lên tiếng cảnh cáo:

"Ngươi làm phiền trẫm. Nằm xuống, không được nhúc nhích."

Động tác xuống giường của Tạ Khuynh ngưng lại, đành phải nhẹ nhàng đáp vâng, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống - phụng chỉ ngủ nướng.

Tẩm điện rộng rãi thập phần an tĩnh, bên ngoài chim hót hoa nở, mây xanh nắng vàng. Dù cửa sổ đều đóng lại nhưng vẫn không ngăn được ánh sáng đâm vào.

Mười ngày trước, đây là khung cảnh không dám tưởng tượng.

Ai có thể ngờ Cao Tấn đột nhiên nổi điên, ai có thể ngờ Minh Trạch cung như thùng sắt lại vì trận biến động này mà trở thành quỷ vực không người nào dám tới gần.

Mà chính vì không ai dám tới gần, mới có không khí chẳng hài hòa nhưng lại an bình trong giờ phút này. Không biết hiện tại Cao Tấn nghĩ thế nào, chứ Tạ Khuynh lại có loại ảo giác năm tháng tĩnh hảo.

Yên tĩnh qua đi nàng lại không khỏi nghĩ tới chuyện kế tiếp:

[ không biết kế hoạch của Cao Tấn là gì? ]

[ ta có thể làm chút gì đó giúp đỡ không? ]

[ đáng tiếc không thể lộ thân phận, không thể giáp mặt hỏi hắn được. ]

[ chỉ có thể tới đâu hay tới đó, dù sao cứ che chở hắn là được. ]

Tạ Khuynh tựa đầu lên gối nghĩ như vậy. Bỗng nhiên Cao Tấn mở miệng, hỏi Tạ Khuynh:

"Ngươi nói tên ngươi là gì?"

Tạ Khuynh sửng sốt, nửa thân trên hơi ngẩng lên, thấp giọng hỏi:

"Bệ hạ hỏi nô tài sao?"

Cao Tấn không đáp. Tẩm điện trống rỗng chỉ còn lại tiếng vang của câu nói vừa rồi từ miệng Tạ Khuynh, phảng phất như cười nhạo nàng hỏi vấn đề ngu ngốc.

"Nô tài tên Bình An." Tạ Khuynh đáp.

Cao Tấn 'Ừm' một tiếng, sau đó lại nói:

"Trong Ngưng Huy cung còn dựng linh đường của nương nương nhà ngươi sao?"

Tạ Khuynh sửng sốt, rất nhanh đã khôi phục lại, trả lời:

"Vâng. Linh đường của nương nương vẫn còn ạ."

[ thật là xúi quẩy. ]

[ dù trên linh bài viết tên Tạ Nhiễm, nhưng trong quan tài đặt y phục của ta mặc trước kia. ]

[ trong cung cũng thật là, người đã 'chết' rồi, còn làm cái gì mà y quan linh đường, thấy ghê quá. ]

Cao Tấn trầm mặc, ngay lúc Tạ Khuynh cho là hắn chỉ thuận miệng hỏi, không có câu sau thì Cao Tấn lại mở miệng.

"Trẫm thật có lỗi với nàng ấy, ngươi cảm thấy nương nương nhà ngươi dưới suối vàng có trách trẫm không?" Cao Tấn hỏi.

Tạ Khuynh bị vấn đề này làm phát nổ.

[ cái này cũng hỏi. ]

[ tuy là chết giả, nhưng vẫn là ngươi đâm chứ ai. ]

[ ngươi đâm người ta, giờ nằm đây hỏi 'Nàng ấy sẽ trách ta sao'? ]

[ muốn ta nói gì đây? Trách ngươi? Hay là không trách ngươi? ]

"Sao ngươi không nói lời nào? Ngươi cảm thấy nương nương nhà ngươi sẽ trách trẫm phải không?"

Cao Tấn tựa hồ rất để ý đáp án của Tạ Khuynh, thấy nàng không đáp, hắn truy vấn.

Tạ Khuynh không còn cách nào, chỉ có thể căng da đầu nói:

"Bệ hạ, nô tài cảm thấy nương nương sẽ không trách ngài."

Cao Tấn lại hỏi: "Vậy nàng ấy sẽ tha thứ cho trẫm sao?"

Tạ Khuynh qua loa đáp: "Tha thứ, nhất định tha thứ."

Cao Tấn giả vờ như không nghe ra sự qua loa của nàng, nhếch miệng truy vấn:

"Vì sao ngươi lại khẳng định như vậy?"

Tạ Khuynh nhịn không được liếc mắt, gặp dịp thì chơi:

"Đương nhiên là vì nương nương yêu ngài."

[ tội lỗi, quá tội lỗi. ]

[ bản lĩnh trợn mắt nói lời bịa đặt của ta có thể xưng bá thiên hạ rồi. ]

"Thật sao? Vậy ngươi nói rõ ràng với trẫm xem nương nương nhà ngươi yêu trẫm bao nhiêu."

Thanh âm của Cao Tấn lại truyền tới. Hắn quyết không tha, thế là Tạ Khuynh lại:

[ chưa chịu thôi nữa phải không? ]

[ tìm cảm giác tồn tại ở chỗ ta làm gì? ]

[ loại vấn đề không biết xấu hổ mặt dày vô sỉ này ngươi cũng hỏi được nữa hả? ]

"Tại sao không trả lời, lúc nãy ngươi lừa trẫm ư?" Cao Tấn thúc giục hỏi.

Tạ Khuynh bất đắc dĩ hít sâu một hơi, bắt đầu xắn tay áo bịa chuyện:

"Nô tài sao dám lừa gạt ngài. Nô tài là thật tâm cảm thấy, ngài chỉ khiến nương nương mất đi sinh mệnh, còn bản thân ngài lại mất đi tình cảm chân thành trong lòng nha."

[ aaaaaa. ]

[ nói hưu nói vượn như vậy liệu có bị sét đánh không? ]

[ sau này trời mưa ta không thể ra ngoài. ]

Tạ Khuynh thầm mặc niệm 'A Di Đà Phật' 'Có sai chớ trách'.

Cao Tấn thế mà lại đáp:

"Trẫm cảm thấy ngươi nói như vậy... Có chút đạo lý."

"..."

Nếu không phải đang nằm trên giường, Tạ Khuynh phỏng chừng sẽ quỳ xuống lạy Cao Tấn.

[ đến cùng vẫn là ta đánh giá thấp trình độ chó của con hàng này a. ]

[ lời không biết xấu hổ như vậy ngươi cũng nói được? ]

[ bội phục bội phục. ]

"Nếu ngươi cũng cảm thấy nàng ấy không trách trẫm, vậy ngươi có nguyện thay trẫm làm chút chuyện không?"

Cao Tấn vòng tới vòng lui rốt cuộc vào chủ đề chính.

Hai mắt Tạ Khuynh tỏa sáng, nàng hiện tại đang lo không biết kế hoạch của hắn là gì, ước gì hắn cho nàng làm chút gì đó. Như thế dù Cao Tấn không dặn dò thì Tạ Khuynh cũng có thể đoán được một ít.

"Vâng, nô tài đương nhiên nguyện ý cống hiến sức lực cho Bệ hạ." Tạ Khuynh nói xong, Cao Tấn vẫy tay gọi nàng: "Lại đây nói chuyện."

Tạ Khuynh dứt khoát vén chăn xuống giường, xuyên qua bình phong, đi vào đứng yên bên cạnh long sàng.

Cao Tấn duy trì tư thế nằm, vươn một bàn tay ra ngoài màn. Tạ Khuynh nhìn chằm chằm bàn tay kia một lát mới kịp phản ứng, tiến lên đỡ cổ tay hắn. Cao Tấn như tiểu thư yêu kiều chờ phục vụ, tùy ý Tạ Khuynh đỡ hắn dậy.

Đương nhiên hắn cũng không dám tựa hết lên người Tạ Khuynh, sợ nàng dùng sức đỡ sẽ động tới vết thương, chỉ làm bộ thôi, mục đích là được nắm tay của người ta.

Quả nhiên, sau khi Tạ Khuynh 'đỡ' Cao Tấn dậy khỏi giường, Cao Tấn cũng không muốn buông ra, thậm chí tay còn dùng chút sức, kéo Tạ Khuynh ngồi vào mép giường. Lúc Tạ Khuynh vô cùng kinh ngạc, nội tâm điên cuồng suy diễn, vẻ mặt cho rằng Cao Tấn muốn xuất quỹ, Cao Tấn kề sát vào tai nàng, nhẹ giọng phân phó mấy câu.

"Nghe rõ chưa?" Cao Tấn đánh giá vành tai Tạ Khuynh, hỏi.

Tạ Khuynh cẩn thận ghi nhớ phân phó của hắn, bởi vì chuyện hắn phân phó cũng xem như đứng đắn nên rất nhanh nàng đã quên đi tư thế ai muội của hai người.

"Nghe rõ. Bệ hạ yên tâm, nô tài nhất định làm... Đến..."

Tạ Khuynh hít sâu một hơi, cảm xúc ấm áp còn vương vấn bên tai. Nàng trả lời quá mức chuyên tâm, quên mất khoảng cách giữa hai người, vừa nghiêng đầu liền khiến vành tai chạm vào môi Cao Tấn, thật mẹ nó lúng túng.

Cả người Tạ Khuynh cứng đờ, có ý đồ dùng dư quang xem phản ứng Cao Tấn, bỗng nhiên cảm thấy vành tai mình bị người ta búng nhẹ một cái. Tạ Khuynh cảnh giác, chỉ nghe Cao Tấn nói:

"Ngươi có biết trên lỗ tai mình có một nốt ruồi son be bé không?"

Tạ Khuynh lập tức khẩn trương, lắp bắp nói:

"Không, không biết."

[ cái gì nốt ruồi son? ]

[ không phải là lộ tẩy rồi chứ? ]

Cao Tấn cười khẽ:

"Không biết thì thôi, nốt ruồi son này của ngươi làm trẫm nhớ tới Quý phi. Nàng cũng có một nốt ruồi son trên lỗ tai y như vậy."

Tạ Khuynh dứt khoát che tai lại, thập phần mất tự nhiên đứng dậy khỏi mép giường, mặt đỏ tới mang tai giải thích:

"Vậy, vậy, cái đó... Nô, nô tài..."

Nhưng trong đầu nàng bây giờ chỉ toàn bột nhão, căn bản không nghĩ ra được lý do gì để giải thích cho sự trùng hợp này, quả thật lúc hóa trang nàng chưa từng cân nhắc tới nốt ruồi trên cơ thể.

Cao Tấn nhìn nàng bối rối, âm thầm bật cười, tâm địa thiện lương tha cho nàng một lần.

"Hoảng loạn cái gì, một nốt ruồi mà thôi, trẫm còn có thể bắt ngươi tuẫn táng cho Quý phi sao?" Cao Tấn nói:

"Đi làm việc đi, trước tiên tới Ngự Thiện phòng lấy chút đồ ăn sáng. Lấy nhiều chút, trẫm thật sự đói."

Tạ Khuynh liên tục vâng dạ, che lỗ tai đỏ hồng nhanh chóng thoát khỏi tẩm điện, lại bởi vì tốc độ quá nhanh mà rơi cả giày. Nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quay lại nhặt, sợ Cao Tấn trông thấy, trực tiếp ôm giày vào ngực rồi cúi đầu xông ra ngoài.

Cao Tấn chống hai tay lên giường, liếc mắt thưởng thức trọn vẹn bộ dáng chạy mất dép của nàng. Đến lúc nàng chạy khỏi tẩm điện rồi, hắn mới dám thở phào một hơi thật dài.

Nàng đã trở về, thật tốt.

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Ulatr, lúc mới beta thấy sai bét nhè toi tưởng là do ba tháng trước mình non dại nên edit sơ sài, nhưng mà beta thêm nhiều chương thì toi khẳng định là tra nam ưattpad đã làm gì đó với chương truyện của toi rồi, cứ đầu và giữa chương thì mượt, đoạn cuối chương thì như chưa hề edit. 🌶